DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng
Chương 271: C271: Chương 271

Vú nuôi không thể làm gì khác hơn: “Tạm thời chưa có cách, để sau này tính tiếp vậy”.

Liên Thanh Châu không ở lại lâu, liền rời đi.

Vú nuôi và Ngọc Nghiên làm quen với nhau.

Vú nuôi nói: “Ta họ Thôi, sau này cô gọi ta là Thôi nhị nương cũng được”.

Ngọc Nghiên gật đầu: “Ta là Ngọc Nghiên, là nha hoàn thiếp thân của công chúa”.

“Trước khi tới đây, ta đã nghe Liên công tử nói rồi. Sau này chúng ta cùng nhau chăm sóc cho công chúa và đứa bé, có gì hỗ trợ lẫn nhau”.

Ngọc Nghiên sinh lòng cảm kích.

Thôi thị đến rất đúng lúc, Trì Xuân Uyển đang không có ai dùng được, Ngọc Nghiên không muốn tin tưởng bất kỳ ai trong phủ tướng quân.

Triệu thị muốn giúp nhưng Ngọc Nghiên không cho phép, bà ta chỉ có thể làm chút việc vặt trong viện.

Triệu thị biết rõ chuyện lần này có đến một nửa là do bà ta sơ ý muốn tác hợp hai người. Trong viện có thêm một vú nương nên bà ta cũng yên tâm hơn.


Thôi thị nói với Ngọc Nghiên: “Cô mệt mỏi hai ngày nay rồi, giao công chúa cho ta đi, cô xuống nghỉ một lúc cho khỏe”.

Ngọc Nghiên liệt kê từng chi tiết những việc phải chăm sóc Thẩm Nguyệt hàng ngày cho Thôi thị rồi lui đi nghỉ ngơi.

Nàng ta đúng là mệt mỏi không chịu nổi, nếu không nghỉ ngơi thì sẽ không thể hầu hạ công chúa được.

Sau khi Liên Thanh Châu rời khỏi phủ tướng quân thì lập tức đến báo cáo tình huống của Thẩm Nguyệt cho Tô Vũ.

Sau khi đêm đến, Trì Xuân Uyển yên tĩnh vô cùng.

Tiếng ve sầu mùa hạ cũng ngưng lại, sau một cơn mưa lớn từ hai ngày trước, trời bắt đầu vào thu.

Bên trong bụi cỏ của hàng rào thỉnh thoảng vang lên tiếng dế kêu.

Ngọc Nghiên quay về phòng nghỉ từ sáng đến tối cũng không tỉnh. Hai ngày hai đêm nàng ta không chợp mắt, nên không tỉnh táo nổi.

Trong phòng còn thắp đèn dầu, Thôi thị tay chân nhanh nhẹn, làm việc rất thỏa đáng, Triệu thị thấy Thôi thị phục vụ Thẩm Nguyệt rất tốt thì yên tâm hơn.


Lúc Thôi thị ra ngoài đổ nước thì thấy Triệu thị không nghỉ ngơi, bèn nói: “Triệu mụ về phòng ngủ đi, ta ở đây trông coi cho”.

Triệu thị quan tâm: “Công chúa sao rồi?”

“Công chúa đang ngủ”.

“Có thể cho ta vào thăm không?”

Thôi thị nói: “Chờ công chúa tỉnh rồi nói tiếp đi”.

Triệu thị không còn cách nào khác ngoài việc hụt hẫng quay về.

Đêm muộn, Thôi thị nghe thấy âm thanh khẽ khàng ngoài cửa.

Chưa có ai gõ cửa nhưng bà ta đã im lặng bước chân ra cửa phòng, mở cửa ra.

Tô Vũ một thân áo đen, gần như dung hợp vào màn đêm. Ánh lửa lập lòe chiếu sáng bóng hình hắn, rơi vào đôi mắt hẹp dài của hắn.

Trên người hắn mang theo hơi thở mát mẻ của trời thu cùng hạt sương ướt át.

“Đại nhân”, Thôi thị đứng ở bên cạnh, nhường đường cho hắn.

Tô Vũ nhìn thẳng vào phòng, ánh mắt khóa chặt người đang nằm trên giường.


Đọc truyện chữ Full