DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng
Chương 280: C280: Chương 280

Tần Như Lương nhìn bóng lưng vừa kiên định vừa kiêu ngạo của nàng, cuối cùng cũng không nói gì.

Ngọc Nghiên đứng dậy, dù cả người đầy thương tích nhưng vẫn đứng thẳng tắp, nuốt nước mắt nói: “Công chúa, là nô tì vô dụng, nô tì đánh không lại bọn họ, không có khả năng đánh chết Liễu thị”.

Thẩm Nguyệt thuận tay lau đi vết bẩn trên người Ngọc Nghiên, lau nước mắt nơi khóe mắt nàng ta nói: “Không sao, có ta ở đây, sẽ không để người khác bắt nạt ngươi”.

Sau đó nàng đi qua bên cạnh Ngọc Nghiên, cúi người nhặt con dao găm lên, nắm chặt trong tay, đi đến chỗ Liễu Mi Vũ.

Liễu Mi Vũ lùi về sau, khóc lóc như mưa vô lực nhìn Tần Như Lương: “Tướng quân…”

Thẩm Nguyệt đi đến trước bậc thềm, Tần Như Lương đi đến chắn trước mặt Thẩm Nguyệt.

Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng, cảm thấy vô cùng phức tạp nói: “Cô không nghỉ ngơi ở trong viện, còn đến đây làm gì?”

Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào Liễu Mi Vũ nói: “Chả lẽ ta chỉ lo nghỉ ngơi trong viện, để các ngươi dễ dàng đánh chết người của ta thế này sao?”


Tần Như Lương nói: “Là Ngọc Nghiên ra tay trước! Ta còn chưa kịp trách tội nàng ta, nếu bây giờ cô muốn dẫn nàng ta đi, ta sẽ không truy cứu chuyện lần này”.

Thẩm Nguyệt cầm dao chỉ vào Liễu Mi Vũ bỗng nói với Tần Như Lương: “Ngươi có từng nghĩ ngươi cứu nàng ta thì ta và con của ta có thể sẽ chết không?”

Tần Như Lương nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói: “Xin lỗi!”

Thẩm Nguyệt nói với Liễu Mi Vũ: “Cũng may bọn ta mạng lớn vẫn còn sống, nhưng sau này không thể biết được!”, ngừng một chốc nàng lại nói: “Tần Như Lương, ngươi từng nói chỉ cần ta chịu cứu nàng ta thì ngươi đồng ý hết thảy mọi điều kiện, bây giờ ngươi lấy nhau thai của ta làm thuốc dẫn cho nàng ta, dù ta cứu được nàng ta thì còn tính không?”

Tần Như Lương: “Tất nhiên vẫn tính”.

“Nếu ta muốn nàng ta chết…”

Tần Như Lương nói: “Ta rất biết ơn vì cô đã cứu nàng ấy, nhưng nàng ấy chưa từng làm gì. Thẩm Nguyệt, cô và con… chẳng phải cũng không có chuyện gì đó sao?”

Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng qua là sinh non trước một tháng mà thôi, dù sao bọn ta cũng sẽ không sao, ngươi cũng có thể đạt được thứ ngươi muốn, thế nên đây chính là lý do ngươi mặc kệ tất cả mà đánh vào bụng ta sao?”


Tần Như Lương không còn gì để nói.

“Tốt lắm, bây giờ ngươi không muốn cho ta động vào nàng ta…”, nàng nghiêng người nhìn chằm chằm Tần Như Lương nói: “Vậy thì cứ để ngươi chịu đi”.

“Ngươi muốn ta trả thế nào?”, chỉ cần là việc hắn ta có thể làm được thì hắn ta đều sẵn lòng bù đắp cho Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt ném con dao găm cho hắn, nói rõ từng chữ: “Tự đâm mình một nhát”.

Liễu Mi Vũ hoảng sợ thốt lên: “Tướng quân, đừng mà!”

Tần Như Lương siết con dao, cúi đầu nhìn lưỡi dao sắc bén đó, sau đó không do dự đâm vào cánh tay mình.

Máu chảy thấm ướt cả áo của hắn ta, lộ ra vết thương rất sâu.

Tần Như Lương mím môi nói: “Nếu một dao này có thể khiến cô không còn căm hận, ta sẵn lòng chịu”.

Liễu Mi Vu hoảng sợ hét lên, sắc mặt trắng bệch nói: “Tướng quân!”

Tần Như Lương không nhìn Liễu Mi Vũ một cái nói: “Nàng đừng qua đây, đây là ân oán của ta và nàng ta”.


Đọc truyện chữ Full