“Ha ha ha.” Đại lão gia cười mỉa mai mấy tiếng, đôi mắt ông ta đỏ lên, cả giận nói: “Người cũng biết là chỉ là chút chuyện trong nhà nhưng bây giờ cả triều đình đều đã biết chút chuyện nhà này của chúng ta rồi. Sáng nay bệ hạ kêu công công của Ti Lễ Giám đứng ở trước cửa công sự, khiển trách nhi tử ngay trước mặt mọi người, ngài ấy nói rằng nhi tử quản gia không nghiêm, dung túng phụ nhân làm chuyện xấu.”
“Còn cách chức nhi tử nửa tháng, quay về tự chỉnh đốn.” Đại lão gia nói xong câu cuối đã tức giận đến mức giọng nghẹn lại, khắp văn võ bá quan trong triều chưa có ai bị sỉ nhục đến nhường này.
Một chiêu này của Hoàng đế trông thì có vẻ như chỉ là phàn nàn, thật ra là cắt đứt cả con đường làm quan của Đại lão gia, còn ảnh hưởng đến việc thi cử của các thiếu gia của đại phòng và nhị phòng, cũng làm cho con cháu của đại phòng và nhị phòng Thư gia phải mang tiếng xấu cả đời.
Lão thái thái ngẩn ngơ, chiếc ly trong tay tuột xuống, đôi môi bà ta tái nhợt trong nháy mắt: “Sao… Làm sao có thể…?”
Đại lão gia giận dữ đứng phắt dậy: “Sao mà không thể được? Bây giờ nhi tử đã trở thành trò cười cho cả Kinh thành!” Ông ta tức giận đi qua đi lại trong phòng, thấy trên mặt Nhị phu nhân vẫn còn ý cười trên sự đau khổ của người khác, giận dữ không có chỗ trút nên lập tức chỉ tay về phía bà ta.
“Ngươi… Cái người đàn bà ngu dốt này, ngươi còn cảm thấy không liên quan đến mình đúng không? Nhi tử ngươi không cần phải đọc sách sao? Chẳng lẽ sau này hai đứa con trai của ngươi không cần phải tham gia khoa cử? Hay là ngươi định dẫn bọn chúng về Dương gia các ngươi co đầu rúc cổ?”
Nhị phu nhân cũng không phải người hiền lành, vừa nghe thấy lời này, sắc mặt bà ta đã nhanh chóng thay đổi, cũng tiến lên, chống nạnh phẫn nộ nói:
“Đại bá, huynh đừng gắp lửa bỏ tay người, người cướp hôn sự của Thư Quân chính là nữ nhi của huynh, không phải nữ nhi ta, hôm qua ta còn bị nàng ta đánh cho một trận, huynh nhìn mặt ta này…”
Trên mặt Nhị phu nhân có vết đỏ trải dài, khóe miệng còn có mấy vết đóng vảy đẫm máu. Nếu không phải hôm nay muốn đến nghe chuyện cười của Tô thị thì bà ta căn bản không muốn bước ra ngoài, bởi vì môi bà ta đã bị Thư Quân xé rách, lúc này nói chuyện thì vết thương sẽ bị rách ra thêm, vô cùng đau đớn, làm cho khí thế của bà ta cũng yếu đi mấy phần.
Đại lão gia nhìn dáng vẻ càn quấy của Nhị phu nhân, ông ta tức giận đến mức giậm chân: “Haiz, đều do nhị đệ quá nhu nhược nên mới nuông chiều người đàn bà chua ngoa như ngươi, người đâu, kêu Nhị lão gia đến thư phòng ta, ta muốn đệ ấy hưu thê!”
Nói là hưu thê chẳng qua cũng chỉ là để hù dọa Dương thị. Nhưng bà ta lại tưởng thật, đôi mắt trừng đến mức suýt lồi ra, điên tiết lao lên sau lưng Đại lão gia:
“Huynh dám!”
Đại lão gia bị dáng vẻ như vậy của bà ta dọa giật mình, ban đầu ông ta cảm thấy Đại phu nhân Phương thị không được dịu dàng và săn sóc, tính tình lại kiêu căng, hôm nay nhìn Nhị phu nhân Dương thị như một người đàn bà chanh chua, ông ta mới cảm thấy rằng phu nhân mình đã tốt đẹp lắm rồi, ông ta giận dữ hất bà ta ra:
“Làm càn!”
Một chút sức lực kia của Dương thị làm sao có thể so được với một nam nhân cao to, bà ta bị Đại lão gia hất một cái, cả người đã ngã về phía sau rồi đập vào giá sách, toàn bộ đồ vật trên đó đổ ầm ầm xuống, vừa hay đập vào người của bà ta, Dương thị gào khóc, đau đến mức thở hổn hển, bắt đầu vừa khóc lóc om sòm vừa lăn lộn trong nhà.
Đại lão gia đã đi thật xa mà vẫn nghe thấy tiếng khóc lóc làm loạn của bà ta, cảm thấy lời khiển trách của Hoàng đế cũng không sai, cái nhà này thật sự là không ra gì, đúng là cần phải nghiêm túc chỉnh đốn lại một phen.
Ông ta vừa hùng hổ đi vào thư phòng vừa nghiêm khắc căn dặn quản gia:
“Khóa cửa lại, không có lệnh của ta, không được cho phép bất cứ người nào đặt chân ra khỏi phủ!”
Tính cách Nhị lão gia nhu nhược nên làm sao dám hưu thê, dĩ nhiên là sẽ van nài huynh trưởng khai ân, Đại lão gia cũng hiểu được rằng khả năng xảy ra việc hưu thê không cao, dù sao thì Dương thị còn sinh mấy đứa trẻ, còn phải suy nghĩ cho tương lai của đứa trẻ. Chỉ là ông ta quyết không tha cho Dương thị dễ dàng như vậy được, nếu không thì phải gọi người của Dương gia đến đón Dương thị về để hù dọa bà ta một phen.
Lúc đầu Dương thị còn làm ầm ĩ nhưng sau đó thấy Đại lão gia thật sự hành động thì không còn được một nửa khí thế như lúc trước. Bà ta bắt đầu tỏ vẻ đáng thương khóc lóc cầu xin sự tha thứ, còn nói rằng sau này mình sẽ cư xử phải phép và không giở trò nữa.
Lúc này Đại phu nhân mới lộ mặt: “Tính tình ngươi như thế nào ta còn không biết sao? Ta nói cho ngươi biết, muốn ở lại Thư gia thì cũng được. Thứ nhất là giao lại quyền quản gia, thứ hai là đến am ni cô ngoài thành tu hành một năm.”
Lúc này Đại lão gia kiên quyết ủng hộ phu nhân mình. Hoặc là hưu thê, hoặc là đến am ni cô, giữa hai cái này bỏ nặng tìm nhẹ, Nhị lão gia chọn cái sau. Trong lòng Đại lão gia cũng hiểu được hôm nay những Ngự sử trong triều đã bắt đầu nhìn chằm chằm ông ta, cũng không nói hai lời, dứt khoát gọi người dọn đồ nhét Dương thị lên xe ngựa rồi đưa đi ngay trong đêm.
Còn về lão thái thái, Đại lão gia để bà ta ăn chay niệm phật ở phật đường, không cho bà ta xen vào chuyện trong phủ nữa, lão thái thái làm mưa làm gió nhiều năm cứ thế bị làm tức giận đến choáng váng rồi ngất xỉu.
Bên tam phòng không ai dính đến chuyện của đại phòng và nhị phòng, Thư Lan Phong nghỉ mấy ngày, Thư Quân hết lòng hết dạ chăm sóc cho mẫu thân.
Có thái y dày công điều dưỡng, bệnh tình của Tô thị cũng ngày một khá hơn, bà ấy như đã từng chết một lần vậy, suy nghĩ trong lòng cũng trở nên thông suốt hơn, không còn thúc giục chuyện hôn sự của Thư Quân nữa.
Trong khi đó, Trần Văn Châu nghe nói Tô thị bị bệnh nặng nên mang theo lễ vật đến phủ thăm hỏi, hắn ta không thể đến hậu trạch nên đã đến thư phòng thỉnh an Thư Lan Phong, dò hỏi chuyện hôn sự mấy lần nhưng thấy tâm trạng Thư Lan Phong không tốt nên đành phải nhẫn nhịn không nói. Đợi đến khi tên sai vặt đưa hắn ta ra cửa, lại thấy một cô nương xinh xắn hoạt bát đứng ở lối vào con đường lát đá trong rừng trúc.
Đây chỉ là lần thứ hai Trần Văn Châu nhìn thấy Thư Quân nhưng mà lần gặp mặt ngày hôm đó, dáng vẻ của nàng đã khắc sâu trong tâm trí hắn ta, không thể nào xua tan được. Hắn ta kìm nén cảm xúc trong lòng, đứng từ xa chắp tay với nàng:
“Chào Thư cô nương.”
Khuôn mặt Thư Quân lộ vẻ e thẹn đáp lễ, nàng lập tức nói đến chuyện chính: “Ta mạo muội ngăn bước chân công tử, thật sự là có một chuyện muốn nói với công tử. Lúc trước Văn công tử đến phủ cầu hôn, Thư Quân cảm thấy vô cùng xấu hổ, hôm nay ta đột nhiên đến đây là để nói cho công tử biết rằng trong lòng ta đã có người thương, đời này nếu không phải là ngài ấy thì sẽ không gả, e là phải phụ tấm chân tình của công tử.”
Trần Văn Châu sững sờ, trong chớp mắt, trên khuôn mặt vẫn luôn bình thản thoáng qua rất nhiều cảm xúc phức tạp. Chỉ là cuối cùng thì hắn ta và Thư Quân chỉ là hai người xa lạ, nào dám hỏi nhiều, cô nương người ta đã kiên quyết như vậy, có thể thấy là trong lòng nàng đã quyết tâm, tất nhiên là lòng hắn ta cảm thấy buồn bã nhưng cũng không dám tùy tiện biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể thở dài đầy tiếc nuối, lại chắp tay với nàng:
“Do ta đường đột, vậy tại hạ xin phép cáo từ.”
Hắn ta nói rồi cũng rời đi không hề ngoảnh lại.
Thư Quân quay về khuê phòng, nhớ đến những lời nói của mình lúc nãy, gò má nàng nóng hổi, nàng ôm đôi má ngồi bên dưới cửa sổ chạm trổ, lòng thầm nghĩ đã nửa tháng rồi không gặp hắn. Hắn đã giúp mình một chuyện lớn như vậy thì nàng cũng nên đích thân đi nói lời cảm tạ với hắn mới được.
Bây giờ mẫu thân đã khỏi bệnh, trong phủ còn có dược đồng trông nom, nàng cũng không cần phải lo lắng. Thư Quân lại trang điểm một hồi rồi quay về Hạnh Hoa đường, thấy mẫu thân mình đang mỉm cười nhìn nha hoàn thêu hoa, nàng thẹn thùng đứng ngoài cửa, làm nũng với mẫu thân:
“Mẫu thân, Ấu Quân tỷ tỷ đã đến phủ vài lần, tỷ ấy rất lo lắng cho bệnh tình của người. Con thấy thời tiết hôm nay tốt nên muốn đến Vương gia hỏi thăm sức khỏe tỷ ấy để tỏ lòng cảm ơn.”
Tô thị làm sao có thể không đồng ý: “Lần trước Vương phu nhân đến thăm, sức khỏe ta không tốt nên không thể tiếp đón chu đáo, cũng không tiếp đãi nồng hậu. Con tự mình đến khấu đầu với bà ấy một cái, tạ lỗi thay cho mẫu thân đi.” Tô thị lại dặn dò Thiện ma ma đưa ngân phiếu cho Thư Quân.
Thư Quân nhận lấy ngân phiếu một ngàn lượng bạc, vô cùng phấn khởi bước ra ngoài. Nàng sợ mẫu thân bận tâm nên thật sự đến Vương gia một chuyến, khấu đầu tạ ơn Vương lão phu nhân rồi lại nài nỉ Vương Ấu Quân ra ngoài cùng với nàng.
Hai cô nương đi dọc theo hiên nhà đến khuê phòng của Vương Ấu Quân, Vương Ấu Quân lặng lẽ đánh giá nàng:
“Muội muốn đi đâu?”
Thư Quân đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ta muốn vào cung tạ ơn…” Nói xong đã xấu hổ cụp mắt.
Vương Ấu Quân che miệng hưng phấn cười một hồi lâu: “Muội đó… Nhưng mà ta nói cho muội biết, sáng nay mẫu thân và ta vừa đi thỉnh an Hoàng thái hậu về, biết được bệ hạ không có trong hoàng cung.”
Trong lòng Thư Quân cảm thấy hơi thất vọng: “Vậy à…”
Hai người vừa mới dùng bữa trưa xong, Vương Ấu Quân nhìn thấy trời trong nắng ấm, thật sự không muốn uổng phí khoảng thời gian tốt đẹp này, nàng ấy lập tức kéo nàng đi ra ngoài: “Đi thôi, xem nhà kính trồng hoa của muội đã sửa xong chưa, dẫn ta đi xem thử một chút. Ta có rất nhiều chậu hoa lan nhưng không còn chỗ đặt nữa, đưa ta đến nhà kính trồng hoa của muội đi.”
Cảm xúc của tiểu cô nương đến nhanh mà đi cũng nhanh, hơn nửa tháng Thư Quân không đến vườn riêng, nàng lập tức cảm thấy hứng thú.
Vương Ấu Quân căn dặn Xuân Hoa và Thược Dược đi ôm hoa lan, bản thân mình thì dẫn Thư Quân lên xe ngựa trước.
Cuối buổi trưa, đoàn người đi đến vườn riêng của Thư Quân.
Vườn riêng nằm ở phường Sùng Nam, tiếp giáp cổng phía đông, nơi này gần kề rất nhiều hồ nước, phong cảnh cũng đẹp đẽ. Thời còn trẻ Hoài Dương Vương cũng khá phong lưu, thường ngày hay gọi bằng hữu đến nơi này, vườn thiên nhiên được xây dựng hết sức tinh xảo và lộng lẫy, đình đài lầu các, các hành lang giao nhau, chạm khắc phức tạp, cửa sổ xanh tường quét vôi trắng. Nơi này cũng không hề kém so với vườn cây của hoàng gia.
Cả khu vườn được chia thành hai phần, đi dọc theo trung tâm về phía Tây là nơi nghỉ ngơi và tiếp đãi khách, phía Đông thì cả khu đều là vườn cây.
Nhà kính trồng hoa mới xây kia nằm ngay ở phía Đông của vườn.
Lần trước sau khi nhà ấm trồng hoa bị hư hại, Thư Quân đã xây lại một căn nhà mới, mái che bên trên làm bằng lưu ly, bốn phía đều trong suốt. Đi dọc theo nhà ấm trồng hoa vào trong chính là một chiếc giàn nho hẹp dài, mùa này trên giàn nho chỉ còn lại một vài dây mây trơn bóng. Nếu đến mùa hè thì từng tầng cây xanh và rừng trùng điệp sẽ mọc chồng chất ở đây, cũng không biết là sẽ mát mẻ đến đâu, nơi này được trồng một vài loại hoa phù hợp với khí hậu nóng ẩm.
Thư Quân cũng không nghiên cứu quá nhiều về việc trồng trọt và hoa cỏ. Ngược lại là Vương Ấu Quân vô cùng có hứng thú với việc này, nàng ấy lao đầu vào nghiên cứu, chậu hoa này nên tưới nước, chậu hoa kia cần cắt tỉa, nàng ấy dẫn Xuân Hoa bận rộn đến quên cả trời đất.
Thư Quân bị ánh nắng mùa thu chiếu vào, cả người đều trở nên uể oải. Nàng định đi tìm quản gia để xem thử sổ sách, mặc dù nàng được tặng toà nhà này nhưng tất cả chi tiêu cho nô bộc và mọi nơi trong vườn hoa đều phải chi trả, nhà thì có được dễ dàng nhưng việc giữ gìn thì lại khó khăn. Nàng dặn dò Thược Dược:
“Ngươi đi giúp Vương tỷ tỷ đi.”
Sau khi để lại lời này, nàng đi dọc theo đường lát đá ra ngoài sân một mình, đến phía Tây của sân là một rừng trúc, rừng trúc khô héo thưa thớt, ánh sáng xuyên qua kẽ lá trúc đang lay động làm cảnh sắc hồ nước và núi non trở nên rực rỡ. Nàng đi theo con đường đá uốn lượn quanh rừng trúc thì đột nhiên nhìn thấy có một bóng người đứng cây cầu có vòm trước mặt.
Hắn mặc một chiếc áo choàng có hoa văn tối màu màu xanh nhạt, đội đỉnh bằng bạch ngọc, khí chất lạnh lùng và điềm tĩnh thường ngày được ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống làm hắn trở nên vừa dịu dàng vừa thong dong.
Thư Quân đã lâu chưa được gặp hắn, lồng ngực nàng dâng lên một luồng hơi nóng, chạy từng bước về phía trước:
“Bệ hạ…”
Giọng nói của nàng quá đỗi ngọt ngào, giống như xuyên qua cơn gió mùa thu vắng lặng, mang theo sức sống của ngày xuân, lao về phía hắn.
Ánh mắt Bùi Việt vừa tỉnh táo vừa kiềm chế, hắn tự nhiên vươn tay ra:
“Nàng vội gì chứ? Trẫm cũng đâu có bỏ đi.”
Thư Quân chạy lên cầu đá, vô thức đưa hai tay ra.
Bùi Việt nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, dắt nàng đi qua bờ bên kia.
Bàn tay hắn to, nắm cả bàn tay mềm mại của nàng mà vẫn còn thừa. Bùi Việt nắm không hề chặt nhưng Thư Quân cũng không vùng ra, chỉ là từ từ, cảm xúc ấm áp kia bất tri bất giác đã lan đến tai nàng.
Khuôn mặt nàng nóng rực.
Không đúng, sao đã nắm tay rồi?
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Đêm đó nàng thật sự đã có ý định làm phi tử của hắn, chỉ là khi đến bước này, Thư Quân lại cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Nàng lén lút liếc nhìn nam tử bên cạnh một cái, dáng người hắn cao lớn, bình thản như nước đọng. Gặp được hắn là may mắn của nàng, chỉ là hoàng cung nghiêm khắc vẫn làm nàng e sợ.
Mũi tên đã bắn ra không thể nào quay đầu lại được.
Nàng không thể nào nhận được lợi ích từ hắn rồi lại bắt đầu lùi bước được.
Thư Quân từ từ thả lỏng.
Vừa mới thả lỏng, bàn tay được tay hắn nắm lấy bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn sẽ không thật sự nắm tay nàng như vậy rồi dắt nàng vào hoàng cung chứ? Nhưng nàng còn chưa kịp chuẩn bị.
Sắc mặt Thư Quân như đám mây bị bốc hơi.
Bùi Việt mới quay về từ chuyến tuần tra vùng ngoại ô phía Nam. Đêm qua quân đội phía Nam lại gây chuyện, có vài tướng sĩ uống rượu rồi làm loạn, đánh nhau đến mức xảy ra chuyện chết người. Bùi Việt nổi trận lôi đình nên đích thân đến doanh trại phía Nam, trong quân cũng có rất nhiều phe phái, cũng không phải ai cũng đều là tâm phúc của hắn, ở đây chỉ có một vài binh lính là được hắn dẫn ra, còn có một vài người là lính cũ đã có công lao, rất rắc rối.
Hắn đang suy nghĩ làm cách nào có thể mượn lực tấn công, thu phục được nhóm người cũ kia, ánh mắt đã chạm vào cái tay kia của Thư Quân.
Động tác nắm tay nàng của hắn lúc nãy là làm trong lúc vô thức, quay đầu nhìn lại khắp cầu có vòm, hai người đi xuống từ cầu có vòm được khoảng một chung trà. Nếu nàng cảm thấy bị mạo phạm thì chắc chắn sẽ rút tay ra, nhưng mà cô nương này không hề làm vậy.
Đây là ngầm cho phép sao?
Chuyện tình cảm không cần phải cố gắng hỏi cho ra lẽ, có đôi khi chính là lòng đã hiểu mà không nói ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Kiều
Chương 48
Chương 48