Hai bên má Vương Ấu Quân nóng lên: “Tỷ với hắn ta… Ai da, tỷ không muốn gả cho hắn.” Bản thân Vương Ấu Quân cũng cảm thấy có chút lơ mơ, đầu óc cảm thấy rối bời: “Tỷ thích kiểu công tử ôn hòa tựa như ngọc, sao có thể gả cho một nam nhân thô kệch trong quân doanh chứ.”
Cứ nghĩ tới cái dáng vẻ cà lơ phất phơ của Thành Lâm, Vương Ấu Quân lại cảm thấy đau đầu.
Thư Quân nheo mắt cười, dò xét nhìn nàng ấy: “Vậy sao? Nếu tỷ không thích người ta vậy thì tại sao khi ở chùa Linh Sơn, vừa mới nhìn thấy hắn ta thì tỷ đã nhào qua?”
Chuyện này thì dù Vương Ấu Quân có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch tội: “Còn không phải là tỷ đuối lý sao, hắn ta cứ bám lấy chuyện đó mãi không buông. Mà tỷ cũng thật là, không hiểu sao lúc đấy đầu óc lại nóng lên làm ra chuyện mất hết liêm sỉ như vậy. Trời ơi, Quân Quân, lúc đó tỷ bị dọa sợ chứ không có ý gì khác đâu.”
“Tỷ sai rồi.” Ánh mắt Thư Quân vô cùng chắc chắn: “Tỷ thích hắn ta.”
“Không thể nào.” Vương Ấu Quân phủ nhận rất kiên quyết.
Thư Quân phân tích nói: “Hành động vô thức của tỷ không lừa được người khác đâu.”
“Nhớ ngày đó muội đính hôn với Bùi Giang Thành kia, chỉ cần ngài ấy tới gần một chút là muội lập tức lui lại, sợ ngài ấy tới gần muội. Ban đầu muội chỉ nghĩ đó là vì ngại nhưng sau này mỗi lần thấy bệ hạ là muội lại không nhịn được mà muốn hôn ngài ấy. Điều đó có nghĩa là gì, có nghĩa là trong thâm tâm muội muốn gần gũi với bệ hạ. Tỷ đừng tự lừa gạt bản thân, tỷ phải nghe theo cảm xúc trong tim mình.”
Vương Ấu Quân nhìn chằm chằm nàng như gặp phải quỷ: “Quân Quân, thành Hoàng hậu xong khác hẳn nha, như hai người khác vậy.”
Thư Quân tức giận nhào tới đấm nàng ấy: “Tỷ nói xem muội nói có đúng không?”
Vương Ấu Quân cảm thấy gấp gáp tới khó chịu, vò đầu bứt tai, ấp úng nói: “Tỷ cần nghĩ một lúc…”
“Có gì mà phải nghĩ nữa chứ?” Thư Quân liên tục trêu ghẹo nàng ấy: “Có phải cứ rảnh là tỷ lại nhớ tới hắn không? Có phải thỉnh thoảng cứ thấy không vui là lại muốn lôi hắn ta ra mắng một trận cho hả dạ không? Rõ ràng người ta chẳng lại gần tỷ nhưng tỷ lại vô duyên vô cớ cứ có chuyện gì là lại đổ lên hắn ta, cứ gặp mặt là như ăn phải pháo nhất định phải tìm hắn ta tranh luận?”
“Mỗi khi gặp phải chuyện gì tủi thân là lại hận không thể đi tìm hắn ta giúp tỷ.”
“Chỉ cần hắn ta nói vài câu tỷ không tốt là tỷ lại vô cùng để ý, có phải thế không?”
Vương Ấu Quân ngẩn người, dường như Thư Quân đang xây trước mặt nàng ấy một bức tường, nàng ấy hoàn toàn không thể vượt qua được.
Nhớ lại ngày ấy Thành Lâm đến cầu hôn, nàng ấy nghe xong thì thấy tức giận muốn đuổi hắn ta đi nhưng hai tay người nam nhân lại chặn ngay khung cửa, chân dài thẳng tắp chặn lại đường đi của nàng ấy, miệng nhai lá bạc hà rất thơm: “Thật ra nàng tinh nghịch như vậy, gả cho người thô kệch như ta không phải hợp lắm sao? Nếu không thì ai có thể giữ được nàng?”
Vương Ấu Quân bị lời đó chọc tức đến mức ba ngày không ăn cơm.
Nàng ấy nghịch chỗ nào chứ, rõ ràng là nàng ấy hoạt bát đáng yêu.
Vương Ấu Quân càng nghĩ càng thấy tủi thân: “Cái khuôn mặt kia cứ như thiếu nợ á, tỷ cứ vậy mà đồng ý với hắn ta luôn thì đúng là hời cho hắn ta mà.”
Thư Quân nghe ra được ý ẩn sau lời nàng ấy, sau khi Vương Ấu Quân nhìn thẳng vào nội tâm mình thì chỉ thấy tức Thành Lâm.
“Cái này thì dễ thôi, tỷ cứ giao việc này cho muội, muội đánh hắn cho tỷ.”
Ánh mắt Vương Ấu Quân lập tức trở nên lấp lánh, sáng ngời: “Quân Quân đáng yêu, muội định xả giận thay tỷ như thế nào vậy?”
Thư Quân ngoéo tay một cái, ý bảo nàng ấy lại gần rồi lặng lẽ thì thầm vài câu.
Vương Ấu Quân nghe xong thì che miệng cười như điên, cuối cùng làm ra vẻ xuống giường La Hán, quỳ gối thi lễ với Thư Quân.
“Tạ ơn nương nương đã cho thần nữ chỗ dựa.”
Chạng vạng tối ngày đó, Thư Quân tìm Bùi Việt hỏi thứ tự trực của Cẩm Y vệ trong nội cung, Bùi Việt thuận miệng đáp: “Kiều Kiều có ý định gì đây?”
Thư Quân mềm mại ngả vào lòng hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Thị vệ của bệ hạ quá ngả ngớn hống hách, thần thiếp muốn xử trị hắn ta thay bệ hạ.”
Bùi Việt suy nghĩ, tướng sĩ dưới trướng hắn có thể dùng cụm ngả ngớn, hống hách để miêu tả mà Thư Quân lại biết cũng chỉ có Thành Lâm. Hắn cũng đại khái đoán được gì đó, không lên tiếng.
Chiều ngày hôm sau, vừa tới lúc Hổ Bôn vệ với Vũ Lâm vệ thay ca thì Thành Lâm lại ở Ngự Thư phòng thỉnh an.
Thành Lâm vội vàng cúi đầu hành lễ: “Thần thỉnh an nương nương.”
Thư Quân ung dung cười, hỏi: “Bệ hạ đã nghỉ ngơi chưa?”
Thành Lâm quay đầu nhìn Ngự Thư Phòng một cái, đắn đo đáp: “Bệ hạ vừa mới chợp mắt nhưng bệ hạ đã dặn nương nương giá lâm thì bất cứ lúc nào cũng có thể vào…”
Thật ra Thư Quân hoàn toàn không cần hỏi Thành Lâm thì Thành Lâm vẫn khách sáo trả lời một câu.
Thư Quân cười như không cười nói: “Vậy sao, như vậy thì cũng hơi khó, nhưng cũng không phải chuyện gì gấp, có người tới cầu ta chỉ hôn nên giờ mới tới tìm bệ hạ bàn bạc một chút.”
Thành Lâm nghe thấy “chỉ hôn” thì tựa như cũng suy tư, ánh mắt liếc trộm tấm thiệp đỏ trong tay Thư Quân, trong đó hẳn là gia thế tên họ các loại. Hắn ta bắt đầu cảm thấy bồn chồn:
“Chẳng hay là người phương nào mà có phúc khí được nương nương tự tay chỉ hôn vậy?”
Thư Quân thơ dài một hơi: “Còn có thể là ai được chứ, không phải là tiểu thư Vương Ấu Quân của phủ Đông Đình Hầu sao?”
Thành Lâm đột nhiên trầm xuống, không nhịn được mà ho khan vài tiếng.
Thư Quân lập tức hỏi hắn ta: “Thành Tướng quân sao vậy? Bị cảm sao?”
“Không có không có không có…” Hắn ta thầm chậc vài tiếng, đầu rất đau, hắn ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, vất vả lắm mới gặp được Thư Quân một lần, nếu Thư Quân thực sự chỉ hôn cho Vương Ấu Quân thì hắn ta có mà kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Thế là hắn ta thành khẩn chắp tay: “Bẩm nương nương, thần mến mộ Vương cô nương đã lâu, cũng muốn cưới về làm thê tử.”
Thư Quân làm bộ giật mình: “Ồ, nói như vậy có nghĩa là hôm nay phải thêm tên húy của Thành Tướng quân vào trong thiệp đỏ này sao?”
Quả nhiên bên trong không có tên hắn.
Nhất thời Thành Lâm không biết hiện tại trong lòng mình là cảm giác gì, tiểu nha đầu kia không ưa hắn đến như vậy sao?
Hắn ta như bị đặt trên đống lửa, không biết phải đáp lại thế nào, nếu cứ mặc cho Thư Quân vào trong nghị thân với Hoàng đế thì cũng chưa chắc đã chọn hắn ta.
“Nương nương, thần thật lòng muốn lấy Vương cô nương, thiệp này…” Thành Lâm nhìn tấm thiệp trong tay Thư Quân vài lần, ngụ ý là không cần đưa những người khác vào.
Thư Quân nở nụ cười: “Ồ, hôm qua ta nghe ý của Trưởng Công chúa, Thành Tướng quân làm vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Nếu là vì ngày hôm đó ở chùa Linh Sơn, Vương Ấu Quân nhất thời sơ suất làm ra chuyện vượt quá khuôn phép thì Thành Tướng quân không cần để trong lòng đâu. Tính tình Ấu Quân có chút tinh nghịch, thỉnh thoảng mắc chút lỗi thì cũng có thể tha thứ. Ta thấy rất có thể trong lòng tỷ ấy cảm thấy Thành Tướng quân chững chạc nên coi ngài thành huynh trưởng của tỷ ấy, Thành Tướng quân ngài nói xem có phải vậy không?”
Từng lời nàng nói như đâm thẳng vào tim Thành Lâm.
Như này làm gì phải tới nghị thân cho Vương Ấu Quân, rõ ràng là tới trị tội hắn ta thì có.
Thành Lâm hiểu rõ mấu chốt ở đâu nên đương nhiên là thừa nhận sai lầm của mình và cầu xin tha thứ.
Thư Quân không lập tức đồng ý với hắn ta: “Thành Tướng quân từng giúp đỡ ta nên hôm nay ta sẽ tạm thời cho Tướng quân chút mặt mũi này. Chỉ là, nếu Ấu Quân không đồng ý thì ta cũng không thể làm chậm trễ chuyện của tỷ ấy được.”
Thành Lâm vội vàng đáp vâng.
Cả ngày nay, Thành Lâm luôn phải trực với cảm giác thấp thỏm khó chịu, cứ nghĩ mãi phải làm thế nào mới có thể dỗ dành được vị tiểu tổ tông kia.
Ban đêm canh hai, Thành Lâm chẳng có thời gian hồi phủ nghỉ ngơi mà mang theo chút rượu chạy tới Vương gia. Đông Đình hầu với Trưởng Công chúa đã đi nghỉ ngơi từ sớm, chỉ còn mỗi thư phòng của Tứ thiếu gia là còn sáng đèn nên người hầu chỉ có thể dẫn Thành Lâm tới chỗ của Tứ thiếu gia. Tứ thiếu gia đã biết chuyện Thành Lâm tới cửa cầu hôn nhưng bị từ chối.
Thành Lâm là ngự tiền thị vệ, có rất nhiều công trạng nhưng tiếc là trong nhà không có phụ mẫu, không có gia thế, luận thân phận thì hoàn toàn không xứng với Vương Ấu Quân. Thật ra không phải Tứ thiếu gia ghét bỏ Thành Lâm, chỉ là bất luận thế nào cũng phải được Vương Ấu Quân cho phép.
Nhìn con người như con ma men trước mặt, ở lỳ lại Vương gia mãi không đi thì cũng cảm thấy tà môn.
Tứ thiếu gia bảo người hầu lặng lẽ hỏi ý kiến của Vương Ấu Quân.
Vương Ấu Quân chỉ cho hai chữ: “Đuổi đi.”
Tứ thiếu gia cũng không thể thực sự đuổi người đi được, hỏi hắn ta có muốn tới khách viện nghỉ ngơi không. Thành Lâm say khướt, móc trong lòng ngực ra một túi giấy dầu mọc bánh bột ngô: “Ta không có ý gì khác, chỉ là khi đi trên phố bán hàng rong thì đột nhiên nhớ tới hồi nhỏ tiểu thư thích ăn bánh rán hành, thế là ta mang qua.”
Không hiểu sao trong lòng Tứ thiếu gia cảm thấy có chút chua xót nên giữ hắn ta lại.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Thành Lâm đã rời đi. Tuy nhiên khi Vương Ấu Quân dậy, hắn ta rất đúng giờ đưa bánh canh ở phố Đồng La cho nàng ấy. Vương Ấu Quân trông mà thèm, thiếu chút nữa là đã mềm lòng.
Thành Lâm cũng không gấp, cứ lúc nào rảnh là lại tới Vương phủ chờ, thỉnh thoảng còn có thể gặp được Hầu gia rồi bày binh bố trận với lão nhân gia. Bản lĩnh của Thành Lâm được dày công tôi luyện mà lão Hầu gia lại nhiều năm không lên chiến trường nên có chút dao động, thế là bảo Thành Lâm so với mình hai chiêu.
Thành Lâm dựa vào bản lĩnh nước ấm nấu ếch xanh, thành công nhận được sự tán thành của phụ mẫu Vương thị.
“Không có phụ mẫu, tuy có chút đơn bạc nhưng cũng có chỗ tốt, không có ai thúc giục con, cả đằng nội lẫn đằng ngoại đều do con làm chủ, con xem, tự do tự tại thoải mái biết bao nhiêu.”
Vương Ấu Quân nghe vậy thì cũng mềm lòng, đồng ý chuyện hôn sự này.
Hôn kỳ được định vào ngày mùng tám tháng chín, dù sao Thành Lâm cũng là quan mới trong triều, lại được Thánh thượng cùng với Hoàng hậu tứ hôn, rất có thể diện. Thế là hắn ta dưới sự chúc mừng của văn võ toàn triều, nở mặt nở mũi rước nàng ấy về dinh.
Vất vả lắm mới chịu được đến lúc khách nhân tán hết đi, Thành Lâm uống đến say khướt trở về hậu viện. Hắn ta uống trước một chén canh giải rượu, lại tới phòng tắm thay quần áo đánh răng rửa mặt rồi mới trở lại phòng tân hôn.
Tấm màn lụa đỏ rủ xuống, che đi phong cảnh trên chiếc giường La Hán, chỉ thấy được bóng dáng yểu điệu, thướt tha.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, yết hầu lăn lộn: “Phu nhân?”
Chỉ thấy một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn vươn ra từ bên trong.
“Chàng giao hết chìa khóa nhà khi với sổ sách ra đây, nếu không thì đừng có lên giường.”
Thành Lâm lòng bàn tay mềm mại, trắng như tuyết, trong lòng run rẩy. Lúc này đừng nói là sổ sách chìa khóa, lấy cả mạng ra cho nàng ấy còn được. Hắn ta vừa bảo quản gia đi lấy chìa khoá sổ sách tới vừa cởi đai lưng bổ nhào lên giường.
Vương Ấu Quân cũng biết chút võ, nàng ấy nhanh nhẹn lặn qua bên cạnh, né được Thành Lâm. Thành Lâm vồ hụt thì kinh ngạc nhìn nàng ấy thì chỉ thấy mỹ nhân mặc đồ ngủ trắng nõn, xinh đẹp động lòng người đang tựa trong góc vẫy vẫy tay với hắn ta.
Thành Lâm thăm dò nắm lấy tay nàng, Vương Ấu Quân lại nghiêng người tránh đi.
Chỉ có một khoảnh nhỏ, nếu Thành Lâm muốn bắt được nàng ấy thì cũng chỉ dễ như trở bàn tay nhưng hắn ta nguyện ý chơi với nàng ấy.
Đợi đến khi nàng hết sức mệt rồi thì chính là dê trong miệng cộp.
Thành Lâm không mưu mô như Bùi Việt, vất vả lắm mới cưới được vợ, chỉ ham vui nên nhất thời không biết chừng mực, giày vò Vương Ấu Quân đến không xuống nổi giường.
Hôm sau Vương Ấu Quân theo thói quen vào cung tạ ơn Hoàng hậu. Nàng ấy ôm cánh tay Thư Quân khóc đến chết đi sống lại: “Tỷ muốn hòa ly, cả đêm qua chỉ thấy đau thôi, cái tên khốn nạn kia mạnh tay mạnh chân, phổi của ta cũng sắp bị hắn đâm thủng luôn rồi.”
Thư Quân dở khóc dở cười, hòa ly chắc chắn là không thể rồi. Thư Quân tìm Hoàng đế quyết định, Hoàng đế nghe xong thì vẻ mặt rất khó tả, cuối cùng quyết định phái hết nhóm ma ma công công Tịnh Sự phòng ban đầu chuẩn bị cho đại hôn Đế Hậu nhưng lại chẳng có tác dụng gì hết qua phủ Tướng quân.
Phu thê hai người mỗi người một viện, một người đối mặt với ba vị công công còn một người bị ba vị ma ma vây quanh, bắt đầu dốc lòng dạy bảo chuyện phòng the.
Một là phải tiến hành theo trình tự, hai là không được túng dục hại thân, tóm lại là những cung nhân không có chỗ phát huy khả năng dùng hết toàn bộ kiến thức trong cung lên cặp phu thê mới cưới này.
Thành Lâm biết đêm qua bản thân đuối lý, uống có chút rượu mà đã mất hết chừng mực nên hôm nay cố ý đền bù, lúc lên giường thì bèn thành thành thật thật nằm xuống trước.
Hắn ta gối lên vỏ gối, thân hình rắn rỏi cao lớn nằm yên bất động, giống như mãnh thú đã được thuần hóa, dịu dàng ngoan ngoãn nhìn Vương Ấu Quân: “Tối nay ta chỉ nằm thôi, mặc nàng giày vò, nàng cứ trả lại hết những đau đớn đêm qua lại cho ta là được.”
Vương Ấu Quân: “…”
Ta tin chàng mới là lạ ấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Kiều
Chương 73
Chương 73