DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học
Chương 17: C17: Kê đơn thuốc hại người

Năm mới đang đến..

Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ bùm bùm.

Khoảng năm giờ sáng, Lục Kiều đã bị tiếng pháo đánh thức, dứt khoát đứng dậy.

Trong phòng Lục Kiều vừa mới dậy, bên ngoài bọn Lục Thịnh đã đứng lên, ba anh em đã mặc quần áo mới lên người.

Từ đầu đến chân đều là đồ mới, bọn họ mặc trên người cũng không nỡ làm bẩn, bộ dạng thật cẩn thận kia còn rất đáng yêu.

Lục Thịnh lấy một phần kẹo đậu phộng lên đ ĩa bày trên bàn tứ giác nhà mình.

Trong chốc lát sẽ có tiểu hài tử (trẻ nhỏ) trong thôn tới cửa đòi kẹo, hai năm trước trong nhà không có trưởng bối hài tử trong thôn đều vòng qua nhà bọn họ, năm nay Lục Phóng đã cùng tiểu đồng bọn trong thôn chào hỏi trước, nói nhà bọn họ có rất nhiều kẹo, năm nay nhất định phải đến nhà bọn họ.

Cuộc sống nhà họ Lục càng ngày càng tốt, hùng hài tử trong thôn ai nấy đều tinh, vừa nghe lời này của Lục Phóng liền tính toán nhà đầu tiên sẽ đến là nhà họ Lục.

Lục tỷ tỷ thì tốt rồi, bộ dạng xinh đẹp còn ôn nhu, bình thường nhìn thấy bọn họ thỉnh thoảng còn cho bọn họ ăn đường.

Ô ô ô, hiện tại tiểu hài tử trong thôn rất hâm mộ bọn Lục Thịnh có một tỷ tỷ tốt như vậy.

Bọn họ cũng muốn có một tỷ tỷ thơm tho, mềm mại, lại còn ôn nhu xinh đẹp như vậy, đáng tiếc, tiểu tử Lục Phóng kia lại bảo vệ tỷ tỷ như bảo vệ lương thực, bình thường có ai muốn đến gần Lục tỷ tỷ sẽ bị Lục Phóng trừng mắt.

Lục Thịnh nghe được động tĩnh trong phòng của Lục Kiều, vội vàng sai hai người khác: "Lục Kiều dậy rồi, Lục Khải em đi lấy chậu nước ấm, Lục Phóng hỗ trợ lấy khăn mặt, anh đi làm điểm tâm."

Ra lệnh một tiếng, ba anh em phân biệt bắt đầu hành động.

Sau đó, đợi Lục Kiều từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy Lục Khải lấy nước tới, Lục Phóng cầm khăn mặt cùng đồ vệ sinh cá nhân của cô chờ ở bên cạnh.

Nhìn thấy một màn này, Lục Kiều hơi nhướng mày.

A a, đám nhóc này hiểu chuyện như vậy?

"Chị, rửa mặt." Lục Phóng kiễng mũi chân đưa khăn mặt qua.

Động tác nhỏ của Tiểu Đậu Đinh khiến Lục Kiều "phốc xuy" một tiếng nở nụ cười, đồng thời phát hiện tầm mắt Lục Khải len lén nhìn qua.

"Nước nhóc lấy?"

Lục Khải nghe được câu này của Lục Kiều, mặt đỏ lên hơi nghiêng đầu tránh tầm mắt cô nhìn qua.

"Không tệ không tệ, chúc mừng năm mới." Lục Kiều cười tủm tỉm khen một câu, từ trong túi áo khoác lấy ra ba cái bao lì xì, nhét một cái cho Lục Khải và Lục Phóng.


"Tiền mừng tuổi, tự mình tiết kiệm nha, lớn lên một tuổi phải có tiền riêng của mình." Trêu chọc một tiếng.

Đây là lần đầu tiên cô nuôi trẻ con, cụ thể như thế nào cô không biết, người mới mà lấy kinh nghiệm cá nhân, liền đem những gì mình mong muốn khi còn bé cho ba nhóc là được rồi.

Một lát sau, Lục Kiều rửa mặt xong cầm một bao lì xì còn lại đi vào phòng bếp tìm Lục Thịnh.

Thấy Lục Kiều rời đi, Lục Khải và Lục Phóng vội vàng mở bao lì xì ra.

Cẩn thận rút tiền bên trong.. A, một đồng!

Trước kia lúc ba mẹ ở đây cũng chỉ cho một xu hai xu, Lục Kiều cũng quá hào phóng.

Một lát sau, Lục Kiều từ trong bếp đi ra liền nhìn thấy hai nhóc con ngơ ngác nhìn bao lì xì.

Nhận thấy Lục Kiều đã ra, Lục Khải nhanh chóng giữ chặt lấy bao lì xì, kéo Lục Phóng về phòng giấu tiền.

Nhìn động tác kia của Lục Khải, Lục Kiều nở nụ cười.

Ha ha, nhóc con, còn biết thẹn thùng.

Sáu giờ năm mươi, Lục Kiều chuẩn bị đi làm.

Đây là lần đầu tiên ba anh em đưa Lục Kiều ra cửa.

"Được rồi, buổi trưa tự mình nấu cơm, lát nữa tiểu bằng hữu tới nhớ phát kẹo cho người ta nha." Dặn dò một câu, Lục Kiều thống khoái ra ngoài.

Mùa đông ở phía nam thật lạnh, nơi này của bọn họ còn không có tuyết rơi, buổi sáng sau khi sương giá nhiệt độ chỉ có hai ba độ, hơn nữa gió lạnh thổi tới, cảm giác kia.. Thật là chua xót.

Bảy giờ vừa qua, cửa viện Lục gia đã bị gõ vang.

"Lục Thịnh, Lục Khải, Lục Phóng, chúng tớ tới rồi đây!"

"Mở cửa đi, chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài, kẹo mang đến đây."

Kèm theo một trận hi hi ha ha ầm ĩ, Lục Khải mở cửa, lập tức Lục Thịnh cầm một đ ĩa kẹo đi ra.

"Nào, lấy đường." Lục Thịnh cười mở miệng chào hỏi.

Oa, kẹo sữa thỏ trắng lớn, còn có tất cả các loại hương vị của đường trái cây.


Vừa nhìn thấy bình thường người lớn cũng không nỡ mua kẹo sữa cho bọn họ, bọn nhỏ như một tổ ong xông lên bắt đầu cướp lấy.

"Đừng cướp đừng cướp, đều có." Lục Phóng chen vào la hét một tiếng, thừa dịp những người khác không chú ý vụng trộm nhét một viên kẹo vào miệng mình.

Gần đây kẹo ăn quá nhiều, răng của nhóc có chút đau, hai anh trai và chị nhóc hạn chế nhóc ăn kẹo.

Ô ô ô, kẹo ngon như vậy, đau răng cũng muốn ăn.

Hơn nữa, ăn vụng một viên, hẳn là sẽ không đau đâu nhỉ ^_^!

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Lục Thịnh và Lục Khải nhìn thấy thằng út ăn vụng, mặt ngoài không nói một tiếng, trong lòng lại âm thầm định chờ Lục Kiều về cáo trạng.

Hừ, ai bảo tiểu tử Lục Phóng này quen nịnh nọt.

Ầm ĩ trong chốc lát lấy kẹo xong, mấy người Lục Thịnh kề vai sát cánh cùng các bạn nhỏ ra ngoài định đến nhà những người khác trong thôn xin kẹo.

Cách một bức tường, Giang Phong cùng Giang Vận nghe được động tĩnh bên ngoài, trong lòng tất cả đều là hâm mộ.

Họ cũng muốn đi chơi với các bạn nhỏ.

Nhưng mẹ nói mấy anh trai nhà họ Lục là trẻ hư.

Lý Thục Phân cũng rất phiền động tĩnh bên ngoài, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ.

Người nông thôn đúng là người nông thôn, mấy đứa nhỏ ầm ĩ chết đi được, một chút quy củ cũng không có.

Ai nha, vẫn là hai đứa nhỏ nhà nàng nhu thuận lại nghe lời.

Không phải không nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt hai đứa nhỏ, Lý Thục Phân hào phóng nắm lấy hai nắm kẹo nhét vào tay hai huynh muội, cười tủm tỉm mở miệng: "Nào, không cần hâm mộ người khác, người khác có các con đều có, còn không cần đi đòi, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn đi!"

Giang Phong: Nhóc không muốn ăn kẹo.

Giang Vận: Bé muốn ra ngoài chơi với các bạn nhỏ.

* * *​

Bệnh viện--


Khoa Đông y hôm nay không bận rộn lắm, ngoại trừ bệnh nhân nằm viện cần chào hỏi, kỳ thật còn rất thoải mái.

Ngồi bên cạnh phòng làm việc, Lục Kiều thừa dịp không có chuyện gì vừa lúc sửa sang lại ca bệnh một chút, đây là do mấy ngày trước người tìm cô khám bệnh tương đối nhiều, nhập viện trị liệu cũng có mấy người.

Trước mắt điều kiện có hạn, cũng không phải như kiếp trước bệnh viện được trang bị máy tính, cho nên các ca bệnh nhập viện đều cần viết tay.

Viết ca bệnh cả buổi sáng, mãi đến giờ nghỉ trưa y tá mới tới nhắc nhở Lục Kiều đến căng tin ăn cơm.

Hôm nay tốt xấu gì cũng là Tết, lãnh đạo bệnh viện lên tiếng để mọi người có một cái Tết vui vẻ, các đồng chí trực cũng phải được ăn no.

Thịt kho, đậu phụ hầm, rau xào, cá chiên.

Vừa vào căng tin liền ngửi thấy mùi thơm nức, tất cả thức ăn dựa theo số lượng người mà làm, mỗi người có thể lựa chọn ba món ăn.

"Chú, cháu muốn thịt kho tàu, cá chiên, còn có đậu hũ." Lục Kiều mở miệng.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

"Tới đây, tôi cho cô thêm chút thịt, cô gầy quá." Đại sư phụ nói xong tay vững vàng múc đầy một muỗng thịt, hoàn toàn không nhìn thấy bệnh ở tay như hôm trước.

"Đủ rồi ạ, cám ơn chú. Tay nghề của chú tốt quá làm cháu ăn cơm căng tin ăn đều mập rồi." Lục Kiều cười ha hả trêu chọc.

Kỳ thật đại sư phụ đối với Lục Kiều hào phóng như vậy là do lần trước nàng nhìn cánh tay đại sư phụ giống như không thoải mái, thuận miệng hỏi hai câu, sau đó đề cử một thủ pháp xoa bóp, không ngờ thật đúng là có tác dụng.

"Tiểu cô nương mập một chút mới đẹp mắt, có phúc khí." Đại sư phụ tỏ vẻ có thể ăn là phúc, đặc biệt là nghe bác sĩ Tiểu Lục khen hắn nấu ăn giỏi, trong lòng hắn thật cao hứng.

Bác sĩ Tiểu Lục vẫn còn quá gầy.

Phải ăn nhiều hơn mới được.

Mất mười lăm phút ăn trưa, buổi chiều trở lại văn phòng cô tiếp tục sắp xếp các ca bệnh, sau đó đến phòng bệnh xem xét tình trạng của bệnh nhân nội trú.

Năm giờ, tan tầm rồi.

Tết xong phải sắp xếp lại ca trực, đến lúc đó cô sẽ phải trực ca đêm, Lục Kiều suy nghĩ tối cô không về nhà, đến lúc đó phải nhờ nhà chú Lý trong thôn chăm sóc mấy người Lục Thịnh.

Lý gia có một thôn trưởng, có bọn họ chăm sóc Lục Kiều sẽ càng yên tâm.

Còn nữa, Lục Kiều dự định thừa dịp trong tay có tiền mua một chiếc xe đạp. Mỗi ngày cô phải đi bộ một giờ lộ trình, cả ngày đi như vậy cũng không phải chuyện nhỏ, nếu có xe đạp đi cũng chỉ mất hai mươi phút.

Vừa về nhà vừa cân nhắc chuyện xe đạp, tốt nhất là tìm người quen xem có thể giảm giá hay không, không có biện pháp, chờ mua xe đạp xong cô sẽ không dư dả.

Về đến nhà, bọn Lục Thịnh đã chuẩn bị xong bữa tối, chờ Lục Kiều trở về ăn.

Đừng nói, tài nấu nướng của Lục Thịnh cũng không tệ, hơn nữa gần đây có tiến bộ, trước kia nấu ăn cũng không nỡ cho dầu và muối, nên món ăn nấu ra hương vị bình thường, hiện tại Lục Thịnh đã mạnh dạn xuống tay, dầu mỡ nhiều nên món ăn được xào ra, sắc vị đều đầy đủ.

Ngay khi cả nhà náo nhiệt ăn cơm, hai nhân viên công an mặc đồng phục vào thôn.

Tết đến, các đồng chí công an lại đến thôn, đặc biệt là khi nghe tin họ muốn tìm Lục Kiều, người trong thôn đều choáng váng.


Lục Kiều phạm tội rồi?

Không thể nào, đứa nhỏ này bình thường nhìn rất tốt, nhìn thấy ai cũng chào hỏi, người trẻ tuổi tốt như vậy sao có có thể làm chuyện xấu gì?

Vốn người trong thôn đối với đồng chí công an có một loại tâm lý kính sợ, lúc này nhìn thấy có công an tới tìm Lục Kiều, nhao nhao tò mò đi theo.

Vì vậy, chờ khi công an đến Nhà họ Lục, ngoài cửa đã tụ tập không ít người.

Mấy người trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài, nhao nhao dừng động tác, đặc biệt là khi nghe được tiếng gõ cửa vang lên, đều đứng dậy.

Lục Thịnh là người đầu tiên đi tới cửa.

Sau khi mở cửa.

Nhìn thấy công an ngoài cửa, trong lòng Lục Thịnh thoáng cái run sợ.

"Xin hỏi đồng chí Lục Kiều ở đây sao?" Một trong những đồng chí công an mở miệng hỏi.

"Vâng, các ngài tìm chị ấy có chuyện gì?" Sắc mặt Lục Thịnh trầm xuống, thân thể chắn ở cửa cũng không có ý cho bọn họ đi vào.

Thừa dịp nói chuyện, Lục Thịnh nháy mắt với Lục Khải.

Giấu người đi!

Nhận được tin tức của đại ca, Lục Khải nhanh chóng lôi kéo Lục Kiều muốn kéo người về phòng.

Lục Kiều bị kéo lên, không phải nàng không nhìn thấy tâm tư nhỏ vừa rồi của hai huynh đệ.

Chỉ cảm thấy, rất buồn cười.

Định giấu cô và che giấu cho cô trốn thoát?

Còn nữa, đồng chí công an người ta không mù, trong viện lớn như vậy, thói quen nghề nghiệp đã sớm nhìn thấy cô rồi.

"Xin chào đồng chí, tôi là Lục Kiều, xin hỏi có chuyện gì không?"

Tiến lên vài bước, đi tới cửa, đồng thời đưa tay kéo Lục Thịnh sang một bên.

Hai đồng chí công an nhìn thấy cô gái trẻ trước mắt, khẽ nhíu mày.

Đây chính là bác sĩ Lục Kiều Lục bị tố cáo hại người sao?

"Xin chào, chúng tôi là công an huyện, có người tố cáo cô kê phương thuốc Đông y hại người, mời cô cùng chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra."

Lục Kiều:.

Kê đơn thuốc hại người, cô sao?


Đọc truyện chữ Full