DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung
Chương 7: 7: Hắn Giở Trò Lưu Manh Với Ta


“Ta đã không chấp nhặt với ngươi mà ngươi còn dám tự đi kiếm chuyện? Ta khuyên ngươi biết điều thì mau cút đi, ta không rảnh để nhiều lời với ngươi.


Bạch Kiều Kiều một lòng muốn nấu cơm cho Thẩm Hành, không có lòng dạ nào xem Vu Văn Lễ thật lòng hay giả dối.

“Kiều Kiều, ta biết bây giờ ngươi đang nổi nóng, ngươi nghe ta nói có được không?” Vu Văn Lễ diễn vai đau khổ vì tình, móc tim móc phổi:
“Ta biết ngươi không yêu Thẩm Hành, hắn làm sao có thể xứng đôi với ngươi.

Chỉ cần ngươi đồng ý, cho dù chúng ta không trở thành vợ chồng thật thì ta cũng… cũng…”
Vu Văn Lễ muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ muốn nối lại tiền duyên với Bạch Kiều Kiều đã rõ như ban ngày.

Bạch Kiều Kiều gả cho người khác, cho dù có cẩu thả với hắn thì hắn cũng không cần chịu trách nhiệm.

Bạch Kiều Kiều giận đến bật cười, lần đầu tiên nghe nói có kẻ muốn chơi trò lưu manh còn đòi tiện nghi!
“Ngươi có biết xấu hổ hay không! A!”
Bạch Kiều Kiều còn chưa nói xong, từ phía sau nàng đột nhiên có một bóng đen vọt tới khiến nàng sợ hết hồn.

Người nọ vung một quyền đánh vào hàm dưới của Vu Văn Lễ, Vu Văn Lễ lập tức ngửi thấy mùi máu tanh trong miệng, nhổ ra một cái răng.

Bạch Kiều Kiều sững sờ nhìn Thẩm Hành đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.


“Hành ca! ”
Thẩm Hành trẻ tuổi, kiệt ngạo lại nóng nảy, không có một chút ôn hòa nào.

Bạch Kiều Kiều đời trước tương đối quen thuộc với Thẩm Hành tuổi trung niên, khi đó hắn đã bị xã hội mài giũa thành một thương nhân rất ổn trọng.

Bây giờ lại nhìn thấy Thẩm Hành kiệt ngạo bất tuân như vậy, Bạch Kiều Kiều thất thần.

Thẩm Hành đen mặt, không đáp lời Bạch Kiều Kiều.

Thẩm Hành tức giận sao?
Tức giận chứ.

Hắn biết Bạch Kiều Kiều và Vu Văn Lễ đều là người từng có cuộc sống khá giả, thậm chí có khả năng rất lớn Bạch Kiều Kiều còn chưa dứt tình với Vu Văn Lễ.

Nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện trên bờ ruộng, Thẩm Hành tức muốn nổi điên.

Nhưng hắn có cách nào sao?
Không có.

Hắn nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên cánh tay hiện ra, cố đè nén cơn tức giận trong lòng, sợ mình nói nặng lời với Bạch Kiều Kiều nên chỉ có thể mím môi chịu đựng.

“Hành ca!”

Bạch Kiều Kiều thấy Thẩm Hành tới, trong nháy mắt có thêm sức mạnh, nàng căn bản không phát hiện Thẩm Hành đang giận dỗi với nàng nên còn dựa vào vai hắn, nhỏ giọng nức nở.

Trên vai Thẩm Hành đột nhiên có cảm giác mềm mại, cả người hắn lại cứng ngắc, cơn giận trong lòng thoáng cái đã tiêu tan, lúc nói chuyện cũng mất tự nhiên:
"Khóc cái gì, ta đâu có đánh ngươi.


Chẳng lẽ là đau lòng cho tên thanh niên trí thức mặt đầy son phấn này?
Thẩm Hành cảm thấy một quyền vừa rồi còn quá nhẹ.

Trong lúc Thẩm Hành đang suy nghĩ lung tung thì Bạch Kiều Kiều đã chỉ tay vào Vu Văn Lễ khóc nức nở:
"Hành ca, ngươi tới rồi huhu.

Hắn đang giở trò lưu manh với ta!”
Thẩm Hành càng có lý do xách cổ áo Vu Văn Lễ lên.

Vu Văn Lễ vừa tức vừa sợ: "Buông ta ra, buông ra! Thẩm Hành, đồ man rợ này!”
“Đừng đánh! Đừng đánh! Ối chà, sao còn động thủ nữa! Người cùng thôn với nhau, có chuyện gì không thể từ từ nói được sao?”
Những người làm việc ở mảnh ruộng gần đó rốt cuộc tìm được cơ hội tiến lên, ngoài mặt là khuyên can, kì thực là muốn xem náo nhiệt.

Bạch Kiều Kiều đã gả cho Thẩm Hành lại cùng tình nhân cũ Vu Văn Lễ gặp mặt, kết quả bị Thẩm Hành nhìn thấy rồi đánh nhau.

Trình độ đặc sắc náo nhiệt này có thể nói là trăm năm khó gặp!
Vu Văn Lễ bị Thẩm Hành ném xuống đất, mắt hoa lên một lúc lâu mới nhìn rõ được Thẩm Hành.

Thẩm Hành còn nhỏ hơn Vu Văn Lễ một tuổi nhưng thân cao một mét chín, cao hơn Vu Văn Lễ một cái đầu.




Đọc truyện chữ Full