DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung
Chương 26: 26: Thẩm Hành Tức Giận


Khi đó lúa mạch trồng không được, sản lượng lúa mạch thấp vô cùng, đại khái còn chưa bằng một nửa sản lượng bông lúa dưới ruộng bây giờ, dùng lưỡi liềm hiệu suất thấp, nhưng dùng loại dao đi rừng này vung một cái là thu hoạch được một mảng lớn, rất thuận tiện.

Chỉ là ngoại hình dao đi rừng và cái Bạch Kiều Kiều vẽ không giống nhau lắm.

“Đương nhiên không phải!”
Bạch Kiều Kiều giải thích với Thẩm Hành: "Cái này là lưỡi liềm cỡ lớn, vòng cung của nó có thể đẩy toàn bộ bông lúa mà lưỡi dao vừa cắt được sang một bên, biến thành từng đống gọn gàng, rất dễ thu hoạch, không giống như dao đi rừng sẽ làm vung vãi bông lúa khắp nơi.

Còn cách dùng thì tay trái cầm cán, tay phải cầm thanh chắn ở chính giữa để điều chỉnh phương hướng, rất thuận tiện cho việc gặt hái.


Thẩm Hành suy nghĩ một chút, nếu đúng như Bạch Kiều Kiều nói thì hiệu suất quả thật sẽ cao hơn rất nhiều.

Dùng công cụ này thu hoạch lúa mạch thì ít nhất có thể nâng cao hiệu suất lên gấp đôi.

Chỉ là lưỡi liềm cỡ lớn này phải là nam nhân cường tráng mới có thể điều khiển được, nếu không sẽ vung không nổi.

So với máy móc cơ giới hoá đương nhiên nó không bằng, nhưng so với loại lưỡi liềm thường thấy của nông dân phải khom lưng cắt từng đoạn thì nó có hiệu suất cao gấp hai ba lần.


Khuyết điểm duy nhất của công cụ này chính là nhất định phải là người có đủ sức mạnh mới dùng được.

"Ngươi vẽ ra thứ này là để cho ta dùng?"
“Đúng vậy, sắp đến lúc thu hoạch lúa mạch rồi, ngươi dùng cái này sẽ bớt rất nhiều công sức.


Nghe Bạch Kiều Kiều thừa nhận, cảm giác trong lòng Thẩm Hành khó có thể diễn tả bằng lời, đáy mắt hắn có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, hắn xoa xoa đầu Bạch Kiều Kiều một hồi mới đè được cảm giác mênh mông trong lòng.

Ánh mắt Thẩm Hành dần trở nên không đứng đắn: "Không nhìn ra Kiều Kiều nhà chúng ta còn biết đau lòng người ta nha.


Nói xong Thẩm Hành muốn dựa vào người Bạch Kiều Kiều, nhưng nàng đang nói chính sự nên đẩy Thẩm Hành ra:
"Hành ca, phần lưỡi dao ta đã nhờ tam ca làm, còn phần gỗ ngươi có thể làm được không?"
Bạch Kiều Kiều biết Thẩm Hành có khả năng làm đồ gỗ.

Cái bàn gỗ bốn chân trong nhà chính là do Thẩm Hành tự làm, làm một cái lưỡi liềm chắc hẳn không thành vấn đề.

“Được.


” Thẩm Hành quả nhiên gật đầu.

"Vậy ngươi làm hai cái, một cái cho đại ca dùng, ta trả tiền làm lưỡi dao sắt, còn tiền gỗ thì ngươi trả, như vậy coi như công bằng.


Ai ngờ Thẩm Hành tối sầm mặt: "Ngươi nói cái gì?”
Bạch Kiều Kiều có thể cảm nhận được khi nào Thẩm Hành đang thật sự tức giận, khi nào đang giả bộ hung dữ.

Lần này hắn thật sự tức giận.

Nàng nuốt nước miếng, cũng không thể trách nàng đời trước lúc mới gả cho hắn tâm tình luôn phập phồng sợ hãi, bởi vì Thẩm Hành một khi giận lên thật sự rất dọa người.

Đôi mắt kia giống như sói hoang trên núi, giây tiếp theo có thể bổ nhào tới ăn thịt ngươi.

Nàng yếu ớt nói: "Đại ca đối với ta rất tốt, chúng ta cũng là giúp đỡ lẫn nhau! "
Thẩm Hành cho Bạch gia hai trăm đồng tiền lễ hỏi, Bạch gia không lấy một đồng nào, ngược lại còn cho nàng thêm hai mươi đồng làm của hồi môn để nàng mang đến nhà chồng.

Tuy rằng Bạch gia cũng có ý về sau sẽ không quản nàng nữa, nhưng cho dù Bạch gia lấy đi hai trăm đồng lễ hỏi cũng sẽ không có ai trách bọn họ một câu nào.

Thẩm Hành không để ý tới nàng, cúi người lấy ra một cái túi vải ở dưới gầm giường, mở ra trước mặt Bạch Kiều Kiều:
"Trong này là tiền ta tích góp mấy năm nay, lúc trước cho nhà các ngươi một phần, đặt mua đồ kết hôn cũng tốn một chút, đây là phần còn dư lại, về sau để ngươi quản hết.




Đọc truyện chữ Full