DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung
Chương 30: 30: Nàng Rất Có Năng Lực


Bạch Kiều Kiều liếc nhìn Lưu Dĩnh một cái, tay chống hông: "Sao hả, ngươi dám coi thường người đào đất mà ăn?”
Bà Lưu lập tức hừ lạnh: "Nếu không nhờ dân quê chúng ta ăn mặc tiết kiệm thì đám người trong thành phố đều chết đói hết rồi! Ngươi xem thường ai hả? Bây giờ ngươi không phải cũng đang đào đất mà ăn đó sao?”
Trần Hồng cũng tức giận nói: "Quốc gia cho thanh niên trí thức các ngươi xuống nông thôn để tiếp nhận giáo dục, ngươi còn dám có cái tư tưởng và thái độ như vậy?! Lưu Dĩnh, hôm nay không cần làm việc nữa, trừ công điểm hai ngày của ngươi, trở về viết bản kiểm điểm cho ta!”
“Đừng mà Hồng tỷ, ta không có ý đó!” Lưu Dĩnh sắp khóc rồi.

Trong nhà nàng có năm anh chị em, cha mẹ căn bản không rảnh bận tâm đến nàng, nàng vốn làm không nhiều lắm, mỗi một công điểm đều rất quan trọng, trừ đi hai ngày công thì nàng sẽ không có cơm ăn hai ngày!
“Sao hả? Không nghe lời ta nói? Muốn theo nam nhân của ngươi trở về thành phố nên xem thường người đào đất mà ăn như ta có đúng không?"
“Không! không phải! ” Lưu Dĩnh nghiến răng, oán hận nhìn Bạch Kiều Kiều.

Bạch Kiều Kiều cúi đầu làm việc, không để ý tới nàng ta.

Bởi vì nàng biết Lưu Dĩnh còn gặp rất nhiều xui xẻo về sau.

Thẩm Hành nói được làm được, lúc mười một giờ đã tới.

“Hành ca!”
Bạch Kiều Kiều nhìn thấy Thẩm Hành chẳng khác nào thấy được cứu tinh.

Thẩm Hành nhìn Bạch Kiều Kiều dưới ruộng, thân ảnh nho nhỏ chân lấm tay bùn, Thẩm Hành còn lo lắng rầu rĩ hơn cả nàng.


Hắn bước nhanh tới, cởi mũ trên cổ mình ra rồi chụp lên đầu Bạch Kiều Kiều:
"Sao ngươi không cẩn thận gì hết vậy? Trời nắng như thế mà cũng không biết đội mũ?”
Bạch Kiều Kiều không quen làm việc đồng áng, buổi sáng lúc mới bắt đầu làm việc mặt trời còn chưa mọc cho nên đã quên mất.

Bạch Kiều Kiều chỉnh lại mũ rơm trên đầu, ngẩng đầu cười ngây ngô với Thẩm Hành.

Thẩm Hành: "! ”
Không phải hắn đang hung dữ với nàng sao?
Nàng cười cái gì?
Lại còn cười đẹp như vậy làm gì?
Trong lòng Thẩm Hành xuất hiện từng dấu chấm hỏi, hắn vươn tay đoạt lấy cái cuốc nhỏ trong tay Bạch Kiều Kiều.

Cái cuốc có vẻ cồng kềnh trong tay Bạch Kiều Kiều, khi rơi vào tay Thẩm Hành lại giống như đồ chơi, hắn chỉ vung mấy cuốc mà đã làm xong hơn phân nửa phần việc của Bạch Kiều Kiều.

“Hành ca, ta về trước nấu cơm cho ngươi.


“Đi đi.



Bị Bạch Kiều Kiều đứng một bên nhìn mình làm việc, Thẩm Hành cũng cực kỳ mất tự nhiên.

Không phải hắn không thích bị người ta giám sát mà là luôn cảm thấy ánh mắt Bạch Kiều Kiều giống như có lửa, nàng nhìn đến đâu là người hắn nóng rực đến đó.

Công việc giao cho Thẩm Hành, Bạch Kiều Kiều chuyên tâm làm sủi cảo.

Chờ khi Thẩm Hành trở về đã thấy phòng bếp nóng hôi hổi, Bạch Kiều Kiều đang vớt sủi cảo ra.

Sủi cảo trong nồi sôi sùng sục, Bạch Kiều Kiều bị hơi nóng bao phủ khiến Thẩm Hành trong khoảnh khắc có loại cảm giác sương khói mờ ảo.

"Ta vừa nghe tiếng thông báo nghỉ trưa liền cho sủi cảo vào nồi, lúc ngươi trở về sủi cảo cũng đã chín!"
Trong mắt Thẩm Hành dâng lên xao động, hắn đi vào sân rồi đóng chặt cửa lại.

“Trưa nay ăn sủi cảo?”
Cô vợ nhỏ này của hắn không giống như người trong thôn nói, còn rất có năng lực.

Nhưng so với năng lực ở phương diện này, Thẩm Hành càng thích Bạch Kiều Kiều có năng lực ở phương diện khác hơn.

Bạch Kiều Kiều cười dịu dàng quay đầu nhìn Thẩm Hành, lại bị Thẩm Hành ôm từ phía sau lưng: "Khoan ăn cơm đã, làm chuyện khác với Hành ca nào.


Giọng Thẩm Hành khàn hơn ngày thường rất nhiều, ý đồ đã lộ rõ trong ánh mắt.

Bạch Kiều Kiều đỏ mặt vùi đầu vào trong lòng Thẩm Hành, Thẩm Hành lập tức cảm thấy thoả mãn.




Đọc truyện chữ Full