DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Tử Bụi Đời
Chương 147: C147: Triệu công tử

Phải làm thế nào để người ta nhận mình là cháu nội?

Vấn đề này Diệp Hoan trước kia chưa có lo lắng, hắn đã từng giả bộ làm cháu trai người ta, nhưng mà làm cháu nội thật đây là lần đầu.

Trong TV những cảnh có ông có cháu đều là những đứa cháu trên môi nở nụ cười sáng lạn, vẻ mặt ngây thơ chất phác, chạy tung tăng dưới ánh mặt trời, tiếng cười như chuông bạc. Khi đó ông nội khẽ vuốt chòm râu, hiền lành nhìn đưa cháu, cho đến khi đầu nó nhào vào trong ngực ông nội, sau đó nó sẽ giơ hai tay lên không ngừng la hét: "Ông nội, ôm!" Vì thế ông nội liền ôm lấy đứa cháu, lúc này thông thường ông nội sẽ cưng chiều hôn nhẹ lên má đứa cháu, rồi ông nội trên phim sẽ kể cho đứa cháu chuyện xưa, hoặc đứa cháu đòi: "Ông nội bế cháu xoay vòng quanh đi..."

Diệp Hoan cảm thấy mấy dạng ông nội này không phù hợp lắm với phong cách của Thẩm Sùng Võ. Nếu hắn chạy như bay tới chỗ ông, trên đường một mực phát ra tiếng cười như chuông bạc, dang hai tay muốn ông ôm hắn, chưa nói đến những động tác buồn nôn ấy hắn không làm được, chỉ xét đến phản ứng của Thẩm Sùng Võ, chỉ sợ khả năng rất lớn là ông sẽ một cước đạp bay hắn, hoặc ông sẽ lách người sang để hắn chụp rồi dùng đế giày hung hăng giẫm nát cái nụ cười sáng lạn rực rỡ và khuôn mặt ngây thơ chất phác của hắn...

Người lớn trong gia đình truyền thống thường có yêu cầu hết sức nghiêm khắc đối với con cháu, chỗ nào cũng phải chú ý quy củ lễ nghi. Hiển nhiên, Diệp Hoan không đọc qua được bao nhiêu sách loại này, bộ dáng lấc ca lấc cấc làm cho Thẩm Sùng Võ nhìn không vừa mắt.

Đương nhiên, Diệp Hoan cũng không có ý định thay đổi chính mình để tới gặp mặt Thẩm Sùng Võ. Hắn chính là hắn, ung dung tự tại, thích làm theo ý mình. Hắn chưa từng muốn thay đổi người khác và cũng không muốn người khác thay đổi hắn, cho dù đó có là ông nội của hắn đi nữa

Trong tiền đường, Thẩm Sùng Võ híp mắt, cẩn thận đánh giá Diệp Hoan, thật lâu sau, nhẹ gật đầu nói: "Quần áo mộc mạc, giản dị, điểm này không tệ, vẫn hơn mấy đứa trẻ Thẩm gia suốt ngày đua đòi hàng hiệu, khoe mẽ bề ngoài

Diệp Hoan huênh hoang nói: "Ông quá khen, kỳ thật cháu cũng có vài món quần áo hàng hiệu..."

"Nhãn hiệu nào?"

Diệp Hoan ngạo nghễ nói: "Baleno" (Một hãng thời trang của Trung Quốc)

Thẩm Sùng Võ: "..."

Thẩm Đốc Lễ trừng mắt nói: "Diệp Hoan, trước mặt ông nội phải nghiêm chỉnh!"

"Con đâu có không đứng đắn? Đây là có hỏi có trả lời mà" Diệp Hoan bất mãn nói: "Banelo không phải là hàng hiệu sao?"

Thẩm Sùng Võ nói: "Tốt, vậy sao cậu không mặc đồ hiệu?"

Diệp Hoan vỗ đùi, vẻ mặt đương nhiên nói: "Ơ, đêm nay không phải là đi ăn trộm sao..."

Ông phát hiện, ông và thằng cháu này không thể có tiếng nói chung, hai người rất khó giao tiếp.

Thẩm Sùng Võ ho hai tiếng, nói: "Chuyện tối nay, mà thôi, ta không truy cứu nữa, Diệp Hoan về sau phải học tập cho tốt, cái gọi là Chí sĩ không trộm nước suối, thói quen trộm vặt móc túi nhất định phải sửa! Bằng không gia pháp Thẩm gia sẽ không tha cho cậu, nghe rõ chưa?"

Hai mắt Diệp Hoan tỏa sáng, nhìn chằm chằm ông hắn.

Thẩm Sùng Võ phảng phất tinh tường suy nghĩ trong lòng Diệp Hoan, ông ngay lập tức đập nát suy nghĩ của hắn: "...Mấy thứ trong túi, cậu cũng đừng nghĩ tới, thành thật trả lại từng cái về chỗ cũ cho ta!"

Advertisement

Diệp Hoan tựa như bóng xì hơi.

Người càng già càng keo kiệt, lời này quả nhiên không phải ngoa.

Đêm nay bận rộn toi công rồi.


...

Thẩm Sùng Võ đi rồi, Thẩm Đốc Lễ gọi Diệp Hoan vào thư phòng.

"Sao lại trộm đồ cổ?" Thẩm Đốc Lễ nghiêm túc hỏi.

Diệp Hoan ngượng ngùng, do dự mấy lần, đúng là hắn vẫn chưa nói nguyên nhân. Hắn biết nếu như báo cáo theo sự thật, cha hắn nhất định sẽ cho hắn tiền, nhưng hắn thật sự xấu hổ và ngượng ngùng khi mở miệng.

Có đôi khi hắn thật sự thống hận chính bản thân mình, đến chết vẫn còn cái bệnh sĩ diện hão, nhìn những thiếu gia con nhà đại phú kia lừa cha dối mẹ không chút khách khí, hễ mở miệng là xin tiền, ở bên ngoài thì trưng ra bộ mặt tự mãn tiêu sái vô cùng, hấp dẫn vô số ánh mắt ước ao cũng như những sùng bái giả dối.

Oai phong chỉ là chốc lát, bản chất chính là những kẻ không biết xấu hổ.

Đáng tiếc, hắn không làm được như vậy

"Trộm đồ cổ... Chỉ là ‘thú vui nhất thời"

Thẩm Đốc Lễ nhíu mày: "Thú vui nhất thời?"

Advertisement

Diệp Hoan rốt cuộc đành phải xây dựng kịch bản: "Trộm cắp ví tiền chỉ là mấy đạo tặc tầm thường, đạo tặc chân chính là đi trộm tranh cổ, trộm kim cương giống như trong ti vi ấy. Cho nên đêm nay con nhất thời cao hứng đến thử vận may..."

Thẩm Đốc Lễ thở dài: "Con đó...Cả ngày hồ đồ, may mắn tối nay trộm ở nhà mình, nếu như con tới nhà khác trộm, không chừng cảnh vệ nhà người ta đã nổ súng rồi. Diệp Hoan, con không thể yên phận một chút sao?"

"Con đã hết sức yên phận rồi, thỉnh thoảng mới làm vài vụ nhỏ thôi" Diệp Hoan ngượng ngùng nói.

Thẩm Đốc Lễ ngượng ngùng nói: "Xem ra, đêm nay con không phải trộm vì tiền, ngẫm lại cũng đúng, mẹ con nhiều tiền như vậy, hẳn là con cũng được hưởng không ít. Đáng lẽ ra ta định cho con ít tiền, nhưng ta chỉ là kẻ làm công ăn lương của quốc gia, so với gia sản của mẹ con thì như chín trâu bỏ một sợi lông, thôi thì... ta đành không bêu xấu...."

"Cho một ít cũng không sao mà..." Diệp Hoan thầm cầu khẩn trong lòng.

Ra khỏi khu nhà tổ Thẩm gia, Diệp Hoan và Trương Tam hai mặt đỏ bừng, so với lúc đi vào cao hứng bừng bừng thì hiện giờ mặt bọn hắn đều giống như đang kêu khóc khi viếng mộ trong tiết Thanh Minh.

Thẩm Đốc Lễ biết Diệp Hoan không thích ở nhà tổ nên không cưỡng cầu, tùy ý để hai người trở về thành phố.

Trên xe, Trương Tam bày ra vẻ mặt đau khổ, ánh mắt nhìn Diệp Hoan đầy khiển trách: "Anh Hoan... anh gạt em."

Diệp Hoan lau mồ hôi: "Ngoài ý muốn, lần này thuần túy là ngoài ý muốn."

"Anh không phải nói là chúng ta có thể nghênh ngang đi vào sau đó nghênh ngang đi ra sao?"

"Không sai mà, mày nhớ lại đi, chúng ta xác thực là nghênh ngang đi vào, giờ cũng là nghênh ngang đi ra còn gì. Đúng không?"

Trương Tam cả giận: "Đúng con khỉ? có mà ngược lại thì có, bị người ta vây giống như vương bát đản, trên đường còn nói gì mà trộm không về tay không, giờ thì tay không về thật rồi. Đây là điểm rất xấu anh hiểu không?"

Diệp Hoan khẽ nói: "Mày còn không biết xấu hổ, lúc mày bị súng chĩa vào nếu như có nửa điểm cốt khí, cận kề cái chết cũng không đầu hàng có lẽ túi đồ cổ kia đã thuộc về chúng ta..."


"Vì sao?"

Diệp Hoan cười tủm tỉm nói: "Lão gia tử là tướng quân, ông tán thưởng nhất là đàn ông có cốt khí, mày càng biểu hiện cương liệt, ông càng thích. Một khi ông mà cao hứng có khi sẽ lấy túi đồ cổ kia thưởng cho mày."

Trương Tam trầm mặc một hồi, nói: "Anh Hoan, lần sau nếu anh bị súng chĩa vào đầu, anh hãy làm mẫu một lần thà chết chứ không chịu khuất phục cho em xem đi."

Diệp Hoan cười vui nói: "Làm sao có thể, tao không ngu."

Trương Tam: "...."

….

Trở lại khách sạn trong thành phố, Hầu Tử vẫn một lòng chờ mong hai người thắng lợi quay về, nay thất vọng tràn trề. Vào kho báu mà lại về tay không, còn đánh ông nội mình. Tóm lại, chuyến này đi không thu được chút gì.

Hiện giờ mọi người phải đối mặt với một sự thật nghiêm trọng, không ai còn tiền. Thời gian tới nếu câu lạc bộ cao cấp còn chưa khai trương, xem chừng tất cả phải ngủ ngoài đường.

Việc kiếm tiền ở đất Bắc Kinh xa lạ này khó khăn hơn Ninh Hải rất nhiều. Ba người Diệp Hoan tính toán quay về nghề cũ “lừa gạt” nhưng thương lượng thật lâu vẫn không dám quyết định.

Hắn đã nhận được tấm thẻ tội phạm cấp bạch kim ở cục công an Ninh Hải rồi, nếu ở Bắc Kinh này cũng ra ra vào vào cục cảnh sát thì sẽ bôi xấu thể diện của Thẩm gia

Nếu như không thể tìm được cách nào kiếm tiền, bọn họ phải sống tiết kiệm một chút. Ba người Diệp Hoan trả lại căn phòng cao cấp ở khách sạn năm sao, tìm một phòng trọ trong một khách sạn bình dân, mỗi ngày úp mì tôm ăn tạm. Cũng may sắp đến cuối tháng, Nam Kiều Mộc phải về Ninh Hải kết toán sổ sách, nếu không để cho người yêu đi theo mình chịu khổ, Diệp Hoan đau lòng chết mất.

Mấy ngày nay Liễu Mi không liên lạc với Diệp Hoan, cô đang tất bật đi tìm địa điểm mở câu lạc bộ. Khắp hang cùng, ngõ hẻm, không nơi nào thiếu dấu chân cô, vậy mà Liễu Mi không hề hé răng than thở, lúc nào trên người cũng tràn trề khí thế.

Mấy hôm sau, khi ba anh em Diệp Hoan đang ngồi trong căn phòng nhỏ, khổ sở ăn mì tôm, điện thoại bỗng reo vang. Trên màn hình là một dãy số xa lạ

Diệp Hoan bắt mắt, trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm ổn

“Ha ha, Diệp công tử phải không? Anh khỏe chứ?”

“Xin hỏi anh là ai?”

“Thật có lỗi, tôi gọi điện có chút đường đột. Anh không biết tôi nhưng tôi lại biết anh. Xin tự giới thiệu tôi họ Triệu, Triệu Dương”

Diệp Hoan phấn khích nói: “A! Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu….tôi còn chưa nghe đến bao giờ..”

Đầu dây bên kia, Triệu Dương ngẩn ra, lần đầu tiên giao tiếp, hắn hiển nhiên chưa quen cách nói chuyện liên tục thay đổi sắc mặt của Diệp Hoan

“Tôi nghe nói cháu đích tôn Thẩm gia sống xa nhà từ nhỏ, nay đã trở về. Triệu Dương trời sinh tính cách thích kết giao bạn bè vì vậy nhờ vài mối quan hệ có được số điện thoại của anh Diệp. Rất mong anh Diệp không trách Triệu Dương đường đột”

Diệp Hoan nghe xong lập tức hiểu được Triệu Dương này hẳn cũng là con cháu một vị quan lớn ở Bắc Kinh này, là một thành viên trong giới nha nội.


“Anh Triệu, thật có lỗi. Anh em chúng tôi ít đọc sách, vừa rồi anh nói chuyện văn nhã quá, đến giờ tôi vẫn còn đang suy đoán ý tứ của anh, anh xem có thể nói chuyện rõ ràng hơn chút được không?”

Triệu Dương: “…..”

Thế nào là đẳng cấp? Thế nào là tầng lớp cao? Chỉ một đoạn đối thoại cũng có thể nói lên nhiều điều,

Triệu Dương ngây người thật lâu, khó khăn lắm mới tìm được cách “nói rõ ràng”

“Anh Diệp này, vậy tôi nói ngắn gọn. Nghe nói gần đây anh định mở một câu lạc bộ cao cấp, không biết đã tìm được địa điểm thích hợp chưa? Nếu nhưa vẫn chưa, ở chỗ tôi có một nơi rất phù hợp…”

Diệp Hoan nghe xong lập tức vui mừng: “Thật vậy chăng? Ở khu vực nào? Diện tích bao nhiêu? Giá cả thế nào?”

Triệu Dương cười nói: “Anh Diệp nếu có thời gian, không ngại ra ngoài một chút, chúng ta tìm quán cà phên nào đó hàn huyên?”

Diệp Hoan ngẩn người: “Quán cà phê? Anh thật sự thích uống cái thứ nước đắng chết người ấy sao?”

Triệu Dương cởi mở cười nói: “Ở đâu cũng được, anh Diệp cứ chọn địa điểm đi”

“Cũng gần đến giờ cơm rồi, sao chúng ta không đi ăn cơm? Vừa ăn vừa nói chuyện không phải tốt sao?” Hai mắt Diệp Hoan tỏa sáng.

“Được, Toàn Thụ Đức được không?”

“Tốt!...à, ai mời khách?” Diệp Hoan quen thói mặc cả trước

Triệu Dương xám mặt: “…Tôi mời”

…..

Diệp Hoan gác máy, gương mặt tươi cười giả lả liền biến mất. Hắn bấm máy gọi Chu Mị

“Điều tra giúp tôi một người, gọi là Triệu Dương. Hắn có lai lịch gì?”

Chu Mị suy nghĩ một chút, trả lời ngay: “Triệu Dương, trai độc nhất của phó bộ trưởng bộ Thương Nghiệp Triệu Hồng Quân”

“Có tư liệu cụ thể hơn không?”

Chu Mị nói: “Có, gần đây Vương bộ trưởng của bộ Thương Nghiệp đã bị điều chuyển sang bộ Môi Trường, cái ghế bộ trưởng đang bỏ trống, chính phủ vẫn chưa có quyết định chính thức bổ nhiệm ai vào thay thế. Mấy bị bộ phó đang tích cực vận động khắp nơi. Mấy thế lực sau lưng bọn họ không ai chịu nhường ai. Hiện giờ cạnh tranh rất khốc liệt”

Diệp Hoan im lặng một hồi, trên mặt nở nụ cười: “Thì ra vị Triệu công tử này muốn đi mở đường, thú vị đó…”

“Diệp Hoan…” Chu Mị muốn nói lại thôi

“Có gì cứ nói thẳng”

“Diệp Hoan, Bắc Kinh rất phức tạp, nơi này không phải Ninh Hải, các thế lực tranh đấu khắp nơi. Phạm sai lầm một chút sẽ dẫn đến rước họa vào thân. Anh…tốt nhất không nên tham dự vào cuộc chiến này, chẳng may đi sai một bước sẽ liên lụy đến Thẩm gia. Chuyện bộ trưởng Thương Nghiệp lần này, Thẩm gia vẫn lựa chọn không tham gia náo nhiệt, anh…”

Diệp Hoan cười nói: “Cô yên tâm, tôi giống loại người sẽ làm loạn mấy chuyện kiểu đó hay sao?”

“Giống! Anh làm cho người ta có cảm giác rất không đáng tin cậy” Chu Mị không chút do dự tạt xô nước vào mặt Diệp Hoan

“…Tôi bảo cô có lời gì cứ nói, nhưng cô cũng đừng nói thẳng toẹt như vậy chứ” Diệp Hoan nhăn nhó “ Tôi sắp đi gặp gã họ Triệu đó để bàn về chuyện câu lạc bộ cao cấp, thuận tiện kiếm bữa cơm tối….Được rồi, chủ yếu là đi kiếm bữa cơm tối, dạo này ăn mì đến nhiệt hết cả miệng rồi”

Gác máy, Diệp Hoan ngoắc Hầu Tử, Trương Tam: “Mấy đứa, không cần húp cháo nữa, chúng ta khổ tận đến ngày cam lai rồi”


“Có ý gì?” Hai người lập tức buông ngay gói mì tôm xuống

Diệp Hoan hưng phấn: “Có một con dê béo chủ động mời cơm, mời chúng ta đến Toàn Tụ Đức ăn vịt, các anh em, khai trai* thôi” (* ăn mặn sau khi hết ăn chay)

Hầu Tử, Trương Tam nhảy cẫng lên, nước mắt trào ra: “Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng chờ được một lão nhà giàu. Em thiếu chút nữa ra đường xin cơm rồi”

Ba người cuống cuồng thay xong quần áo rồi ùa ra cửa như một làn gió

Nhà hàng Toàn Tụ Đức nổi tiếng với các món vịt nướng, bắt đầu kinh doanh từ năm 1864, là món ăn được cả thực khách trong nước và quốc tế yêu thích, buôn bán rất phát đạt.

Ba người đón xe tới trước cửa nhà hàng Toàn Tụ Đức, thấy có hai người đứng trước cửa, người đứng trước là một thanh niên trắng trẻo anh tuấn, tuổi tầm hai mươi, toàn thân một trang phục đen tiền nhìn không ra nhãn hiệu, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn phỉ thủy, gương mặt cười mỉm ôn hòa toát ra phong thái cao quý, thong dong.

Người thanh niên nhìn thấy ba người bước xuống xe, hơi ngẩn người sau đó nhiệt tình tiếp đón, chủ động nắm tay Diệp Hoan, cười nói: “Diệp thiếu gia đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh. Anh khỏe chứ, tôi là Triệu Dương, lần đầu gặp mặt!”

Diệp Hoan cũng cười giả lả bắt tay, mùi vịt nướng thơm phức bay vào mũi khiến nước bọt cứ chực chảy ra khỏi miệng”

“Anh Triệu quả thật chân nhân bất lộ tướng, thì ra anh là thiếu gia của Triệu bộ trưởng. Lần này quả thật là ngưỡng mộ đã lâu!” Diệp Hoan mặt mày rạng rỡ, cười nói ha ha, tâm tình đã bay đến mấy đĩa vịt nướng từ lúc nào.

Triệu Dương ha ha cười, vừa mở miệng định nói, chợt cánh tay trầm xuống. Diệp Hoan nắm tay y, mặt mày nghiêm túc, khẽ nói nhỏ: “…Thật sự là anh mời khách chứ?”

Triệu Dương ngẩn ra, vội vàng gật đầu: “Dĩ nhiên, tôi đã đặt phòng riêng ở bên trong rồi…”

Cho đến giờ phút này, Diệp Hoan mới thật sự tươi cười thật lòng, vung tay lên: “Các anh em, lên!”

ẦM!

Hầu Tử và Trương Tam tựa như hai tên lưu manh gặp được một cô nương xinh đẹp, phóng hết tốc lực vào nhà hàng, kêu ầm lên:

“Mau mang tám con vịt nướng lên!!”

“Tám con sao đủ? Phải mười con!”

“Thêm cả súp chân vịt”

“Cả chân vịt trộn mù tạt”

"…………"

Nụ cười trên mặt Triệu Dương đã sớm cứng đờ, ánh mắt ngốc trệ, tay vẫn còn nắm tay Diệp Hoan, miệng vẫn đang trả bài theo bản năng: “Diệp thiếu gia nhân trung long phượng, tuấn tú lịch thiệp…”

Diệp Hoan vẻ mặt nôn nóng, muốn rút tay mấy lần mà không được

“…Tôi đã sớm muốn gặp anh Diệp, không ngờ duyên phận đưa đẩy, hôm nay gặp mặt, quả nhiên…”

Diệp Hoan nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng, tay chân vung vẩy, gấp gáp như kiến bò chảo nóng

“Đâu có, đâu có. Anh Triệu quá khen rồi…anh, anh bỏ tay ra đi” Diệp Hoan tức đến dậm chân

Triệu Dương lại thất thần, nhẹ buông tay Diệp Hoan. Hắn như chút chim được xổ lồng, như ngựa thoát khỏi cương, gào thét lao vào bên trong, giọng nói oang oang

“…Hai tên tham ăn các ngươi có biết gọi món hay không thế? Mười con sao đủ? Phải mười hai con!”​


Đọc truyện chữ Full