DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Tử Bụi Đời
Chương 218: C218: Nước trôi miếu long vương

Dịch giả: Greenlife5898

Thẩm Duệ ôm Lâm San, lồ,ng ngực trần tái nhợt có vẻ như đã đỏ lên, tiếng thở d.ốc cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Ngoại trừ khi ở trên giường thì lúc nào Thẩm Duệ cũng bình tĩnh, ý chí của y như một cục sắt không thể nào phá vỡ, người có mục đích riêng sống trong hoàn cảnh như ở Thẩm gia khiến y không thể nào phạm phải sai lầm, nếu không, chính là vạn kiếp bất phục.

Đương nhiên, nếu như y luôn có thể giữ vững sự tỉnh táo của mình, vĩnh viễn không mắc phải sai lầm nào, như vậy, vạn kiếp bất phục, là Thẩm gia.

Lâm San đang thở d.ốc, người đàn ông nhã nhặn này khi ở trên giường lại như dã thú bị điên, sức mạnh tưởng chừng như có thể làm long trời lở đất, khiến cô hoàn toàn bị bao vây và chinh phục.

"Duệ, anh thật là lợi hại..." Lâm San nở nụ cười thỏa mãn, cô lặng lẽ nằm trong ngực Thẩm Duệ, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của y, âm thanh này làm cho cô cảm thấy yên tâm, tựa như bản thân tìm được bến cảng của bản thân.

Thẩm Duệ cười, yêu thương vuốt nhẹ tóc cô.

"Lâm San, có ai đã từng nói rằng em rất đẹp hay chưa?"

Lâm San cười nói: "Rất nhiều người đã từng nói thế."

"Thế thì anh nói lại lần nữa nhé, em rất đẹp..."

"Em thích nghe anh nói thế, trên đời này chỉ có lời nói của anh, em mới thật sự để nó trong lòng..." Lâm San thì thầm.

Tiếng chuông điện thoại chói tai cắt đứt lời thủ thỉ của đôi tình nhân, Lâm San nhíu mày, cô không thích nhất việc người khác quấy rầy họ lúc này, cho dù là ai cũng không được! Thời gian bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều khiến cô rất quý trọng mỗi một giây cả hai ở bên nhau.

Thẩm Duệ lại không thể không nhấc máy, hắn ta có quá nhiều ràng buộc, hắn không sống vì bản thân mình, trên vai của Thẩm Duệ còn có rất nhiều thứ để hắn gánh vác.

"Alo?"

"Thẩm Duệ, anh... vẫn còn bận sao?" Giọng nữ đầu dây bên kia có vẻ sợ hãi yếu ớt.

"Tống Giai, tôi đang họp, có chuyện gì không?"

"Thẩm Duệ, con hình như đang sốt, em..."

"Sốt thì đưa đi bệnh viện, trong nhà có lái xe và bảo mẫu, chút chuyện này chẳng lẽ họ cũng không biết làm sao?" Thẩm Duệ nhíu mày, không kiên nhẫn nói.

"Con vẫn cứ luôn gọi bố..." Tống Giai khóc nức nở nói với Tống Duệ.

Advertisement

Thẩm Duệ bực bội thở dài, xoa đầu.

Hôn nhân của Thẩm Duệ và Tống Giai thật ra không có tình cảm, ít nhất là y không có tình cảm gì với Tống Giai, hôn nhân của họ chẳng qua là để làm cái cớ cho sự hợp tác lợi ích của hai nhà Thẩm và Tống mà thôi.

"Tôi... sẽ về."

Thẩm Duệ cúp điện thoại rồi đứng lên mặc quần áo.


Lâm San nhìn gương mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày của Thẩm Duệ, buồn bã nói:"Duệ, chuyện này khi nào mới có thể kết thúc vậy? Anh và cô ta... có thể ly hôn không? Anh và em khi nào mới có thể quang minh chính đại ở bên nhau?"

"Lâm San, em chỉ cần chờ thêm chút nữa thôi, nhanh thôi..."

Sắc mặt của Thẩm Duệ dần thay đổi: "... Rất nhanh rồi mọi chuyện sẽ kết thúc, những việc chúng ta làm nhanh thôi, sẽ có kết quả."

"Anh luôn nói là muốn làm đại sự, cuối cùng là chuyện gì?"

Nụ cười của Thẩm Duệ trở nên quỷ dị, bên trong đó là sự điên cuồng muốn hủy diệt tất cả:" Anh muốn Thẩm gia phải trả giá! Anh muốn tất cả chúng đều chết hết!... Nhưng bây giờ kế hoạch của anh đã thay đổi rồi, số tiền mấy trăm triệu đó vô duyên vô cớ được đưa tới tay anh, trời cho không lấy, lòng cứ không yên, anh muốn có được số tiền đó! Mỗi đồng mỗi cắc đều là của anh! Trời đất mênh mông, nếu như đã có được số tiền số tiền đó thì còn nơi nào không thể đi?"

Lâm San nhìn gương mặt bỗng chốc trở nên dữ tợn của Thẩm Duệ, trong lòng cảm thấy bất an mãnh liệt.

"Lâm San, em đồng ý giúp anh không?" Giọng nói của Thẩm Duệ như giọng của ma quỷ đang đưa người ta xuống địa ngục.

Lâm San cắn răng, cô hầu như không suy nghĩ gì đã gật đầu với Thẩm Duệ: "Nguyện ý! Anh muốn em làm gì cũng được, cho dù là giết người phóng hỏa thì em cũng không sợ."

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Advertisement

Có một câu rất tục ngữ rất nổi tiếng:" Không thể ngã vào một vũng hố hai lần."

Ý là, rơi vào lần thứ nhất là do không cẩn thận, rơi vào lần thứ hai là do ngu.

Diệp Hoan không biết hắn có phải là ngu hay không, bởi vì người rơi vào lần thứ nhất cũng không phải là hắn.

Tống Chương đang ngồi thở gấp ở miệng cống cũng lặng người.

Vừa rồi... hình như là mình đẩy anh ta vào?

"Này! Anh không sao chứ?" Tống Chương hô to vào trong cống, lời thoại y như của Diệp Hoan.

"Không sao?" Diệp Hoan ở trong cống yếu ớt rên:"... Cậu thử nhảy xuống đây đi rồi biết!"

Tống Chương chậm rãi nói: "Tôi mới nhảy xuống rồi, thật không sao, anh quên rồi hả?"

Diệp Hoan: "..."

Bốn phía tối đen, chỉ có miệng cống trên đầu là có một vệt ánh sáng của đèn đường chiếu xuống, chói mắt như tuyết trắng, như ánh sáng từ thiên đường dành cho những người đã mất, thánh khiết mà... hôi tanh!

Cái cống thoát nước chết tiệt này thối quá đi!

"Bạn thân ơi, có một câu thành ngữ hay lắm, là Đầu đào báo lý..."

Tống Chương đứng trên miệng cống nhướng mày:" Thì sao?"

Diệp Hoan sợ cậu nghe không hiểu nên tốt bụng giải thích:" Cái gọi là Đầu đào báo lý, ý nghĩa như chữ, vừa rồi tôi đã đưa cho cậu quả đào, cậu nếu như không xấu đến nỗi đầu bị chảy mủ, chân dài đạp lên cả phần giúp đỡ kia, thì ít nhất cậu cũng nên ném lại cho tôi quả mận chứ, thể hiện cái gọi là có qua có lại ấy mà..."


Tống Chương cười như không cười: "Bây giờ là hơn nửa đêm đó, tôi đi đâu tìm mận cho anh chứ? Hơn nữa vừa rồi anh cũng có cho tôi trái đào nào đâu."

Diệp Hoan thật muốn chửi ầm lên, thằng này chạy xe thể thao sang như vậy, sau lại là tên không học vấn không nghề nghiệp giống mình chứ? Cha mẹ nó dạy con thế nào không biết...

"Bạn thân ơi, ý nghĩa của Đầu đào báo lý cũng không phải là theo nghĩa đen, cậu xem, vừa rồi tôi đã cứu cậu ra từ trong hiểm cảnh, tôi thì sao, tôi muốn học Lôi Phong làm chuyện tốt không cần báo đáp, thế nhưng ai bảo số tôi xui xẻo, giờ tôi cũng rơi xuống cống rồi, bây giờ lại là nửa đêm, bạn thân ơi, cậu có thể giúp tôi một chút được không? "

Tống Chương chậm rãi nói: "Thật ra, giúp anh cũng chẳng có gì, nhưng mà anh đừng có quên, chính anh là người hại tôi rơi vào cống trước, lúc này anh gặp chuyện không may vốn là báo ứng, dựa theo tính tôi bình thường, bây giờ không chọi đá vào trong cống là tốt lắm rồi..."

"Bạn thân, cái tính này của cậu thật sự hợp với tôi lắm đấy...!" Diệp Hoan nỉ non.

Tống Chương bật cười: "Ừ, nửa đêm thế này mà gặp được tri kỷ đúng là duyên phận ha."

"Người anh em, nếu đã là tri kỷ rồi, mình làm quen chút đi, tôi họ Diệp, Diệp Hoan, đang tham gia quân ngũ ở quân khu Bắc Kinh."

Tống Chương cười, sau đó biểu cảm lại thay đổi.

"Diệp Hoan... Cái tên này nghe sao quen tai quá nhỉ?"

Tống Chương ngơ ngác suy nghĩ chốc lát sau đó hai mắt sáng rực, kinh ngạc nói: "Diệp Hoan? Anh... anh là Diệp Hoan kia hả?"

"Tuy nhiên tôi không biết cậu đang nói Diệp Hoan nào nhưng mà... tôi là Diệp Hoan."

"Anh là người của Thẩm gia phải không?"

"Làm sao cậu biết?"

Tống Chương cười to nói: "Thật là nước trôi miếu Long Vương, không ngờ tôi với anh lại là người thân."

Diệp Hoan có vẻ kinh hãi: "Người thân? Mẹ kiếp... Cậu là con riêng của Thẩm Đốc Lễ với vợ bé hả? Tôi nói mà, ông già đó lúc nào cũng ra vẻ quân tử, nhưng thật ra trong bụng toàn là chuyện xấu xa,..."

Tống Chương cười khổ nói: "Anh đang nói gì thế? Tôi là người của Tống gia... Móa! Tống gia anh từng nghe qua chưa?"

"Tuy rằng chưa nghe qua nhưng nghe cậu nói hình như cũng mạnh lắm..."

"Tống gia và Thẩm gia là sui gia, chị gái tôi là Tống Giai đã gả cho anh họ anh Thẩm Duệ, bây giờ anh biết rõ chưa?"

Diệp Hoan lập tức hiểu rõ mọi chuyện:"Nói vậy, cậu là em vợ Thẩm Duệ rồi?"

"Không sai."

"Tôi là anh em họ của Thẩm Duệ, cậu là em vợ Thẩm Duệ vậy cũng có nghĩa là cậu là em vợ tôi rồi..." Diệp Hoan đứng trong cống thì thào.

Tống Chương đen mặt:"Ê, quan hệ giữa người với nhau sao mà nói thế được?"

Sau một hồi im lặng, trong cống truyền giọng nói đắc ý xấu xa của Diệp Hoan:" Ê, em vợ à, mau chóng cứu anh ra khỏi chỗ này, bằng không là anh họ anh một ngày sẽ đánh chị em ba lần đó..."


Tống Chương: "..."

...

Quá trình cứu Diệp Hoan cũng không được thuận lợi, không biết là do Tống Chương cố ý không cố sức, hay là do cậu ta là công tử nhà giàu quần là áo lụa không quen làm việc nặng nhọc, nói chung là... hơn nửa tiếng sau, Diệp Hoan vẫn còn ở trong cống thoát nước chưa thể ra ngoài.

Diệp Hoan cảm thấy có chút choáng váng, mùi thối trong cống thật sự rất khó chịu, hắn thấy mình sắp bị mùi thối không thể diễn tả thành lời này làm cho ngất rồi.

"Em vợ, cậu ra không ra sức cứu tôi, coi chừng chị cậu bị đánh..."

Gương mặt trắng trẻo đẹp trai của Tống Chương đã đổ đầy mồ hôi, cậu nghe thấy lời của Diệp Hoan liền tức giận nói:"Đừng có kêu tôi là em vợ! Còn kêu nữa tôi bỏ đi luôn cho anh biết!"

"Vậy thì cậu nhanh chóng kéo tôi lên đi chứ, có gì tôi mời cậu đi ăn khuya..."

Tống Chương oán giận đầy bụng lẩm bẩm:" Không biết mình gặp chuyện gì nữa, người ta hại mình đụng xe, hại mình rơi xuống cống, mình còn chưa kịp trả thù thì phải đi cứu người ta rồi... Đây là thói đời gì thế này?"

Tuy rằng miệng thì nói thế, tay vẫn dùng sức, sau đó...

Bựt~ một cái, cái dây lưng cứng của Diệp Hoan đã hoàn toàn bị kéo đứt...

Tống Chương ngơ ngác nhìn một nửa dây lưng trong tay mình, sau đó im lặng một hồi lâu.

Cọng cỏ cứu mạng duy nhất đã đứt rồi.

"Người anh em, anh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Để tôi giúp anh hoàn thành..." Tống Chương tới gần miệng cống, đau thương nói với Diệp Hoan.

"Có! Tôi muốn cậu xuống đây chơi với tôi..." Diệp Hoan ở trong cống lau nước mắt nghẹn ngào nói.

"Chuyện này không thực tế, đổi cái khác..."

"Vậy thì làm phiền cậu gọi cho 119 giúp tôi cái... Đồ khốn! Mắt cậu có để làm gì thế?" Diệp Hoan tức giận nói.

"Móa, anh không nói tôi cũng quên..."

Diệp Hoan: "..."

Hắn rất hoài nghi thực ra là thằng nhóc này cố ý chỉnh mình, nếu không thì với chỉ số thông minh thấp như vậy thì tên này tuyệt đối không chạy được chiếc Lamborghini cao cấp như vậy...

...

...

Xe cứu hỏa đến, xe cứu thương cũng tới, ngay cả xe của đài truyền hình cũng tới, xem ra bây giờ dân giàu nước mạnh, sự quan tâm của người dân cũng đã chuyển từ bên Iraq tới mấy chuyện vặt vãnh, chẳng hạn như có tên nhóc nào không may rơi vào cống thoát nước, coi như cũng làm người dân thích thú.

Cảnh sát vũ trang mang Diệp Hoan cả người hôi thối đặt lên cán cứu thương, Diệp Hoan bị mùi thối trong cống làm cho đầu óc mơ hồ, hắn ôm lấy một bác sĩ ở bên cạnh, nói bậy nói bạ:" Biết Lôi Phong chết như thế nào không? Biết Lôi Phong chết như thế nào không? Ông ta tốt bụng giúp chiến hữu đỗ xe bị giá phơi đồ đập chết đó... Người tốt khó làm...! Tôi hôm nay nếu như không phải cứu tên công tử quần là áo lụa kia thì không phải là chuyện gì cũng không xảy ra?"

Tống Chương đen mặt, oán hận cắn răng: "..."

Bác sĩ ngây người vài giây, sau đó nghiêng đầu hỏi Tống Chương:"Cậu là người nhà của anh ta à?"

"Miễn cưỡng coi như là vậy đi."

Bác sĩ với gương mặt đầy nghiêm túc nói:"... Tôi đề nghị cậu đưa anh ta tới khoa tâm thần khám trước thì tốt hơn."


Diệp Hoan chỉ là ở trong cống hơn hai tiếng mà thôi, nên đương nhiên không gặp chuyện gì, chẳng qua bây giờ bệnh viện đều rất đen, không quan tâm là bạn có chuyện gì hay không, chỉ cần bạn dám gọi 120 thì nhất định làm kiểm tra kỹ càng dù nó rất mắc.

Cái bệnh viện này quá đen rồi, chẳng qua là rớt vào cống thoát nước thôi, mà mấy người này lại đi xét nghiệm AIDS luôn, sau khi tốn hơn 2000 đồng, bác sĩ mới không cam lòng thừa nhận rằng sức khỏe Diệp Hoan rất tốt, chỉ số các chức năng của cơ thể đều bình thường, ngoại trừ việc bao qu.y đầu quá dài ra, thật sự không tìm được chỗ nào để bắt bẻ.

Tống Chương đưa Diệp Hoan tới bệnh viện, sau khi trả tiền xong thì cũng muốn đi, tuy nói miễn cưỡng xem như người nhà nhưng dù sao hai người cũng không quá quen thuộc, hơn nữa tính cách của Diệp Hoan cũng không khiến cậu sinh ra cảm giác thân thiết

Trước khi đi, đầu óc Diệp Hoan lại tỉnh táo như có thần giúp, cứ nắm chặt tay áo Tống Chương không cho cậu đi.

"Cậu không thể đi! Câu đi rồi lỡ như kết quả kiểm tra của tôi không tốt ai bồi thường tiền thuốc cho tôi? Cậu đừng có mà muốn trốn tránh, là cậu đẩy mạnh tôi vào trong, cậu mà đi nghĩa là phạm tội bỏ trốn."

Tống Chương vội vàng an ủi nói: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi sao có thể bỏ trốn chứ? Anh nghĩ thử xem, tình cảm giữa chúng ta thế này, anh còn có gì để lo lắng chứ?"

Diệp Hoan nghĩ ngợi, cuối cùng cũng buông Tống Chương ra.

Tống Chương tựa như gặp hỏa hoạn, thân hình biến thành một làn khói đen, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Diệp Hoan chép miệng, đột nhiên cảm giác có thứ không đúng.

"Tình cảm giữa chúng ta..."

Cùng rơi vào một cái hố thì có tình cảm gì? mất một cái hố tính toán cái gì giao tình? Vật họp theo loài, người chia theo bầy?

Thằng nhóc này quả nhiên muốn chạy, mấy tên phú nhị đại quan nhị đại đúng là không có ai tốt.

—— May là mình lớn lên như trộm cướp cũng không phải là uổng công...

Diệp Hoan ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện, dùng ảo thuật biến ra một ví tiền nam màu cọ...

Cách sống của em vợ cũng không tệ, ví tiền chẳng những có tiền mặt, chi phiếu mà còn có mang theo áo mưa, chỉ là hình trong Chứng minh nhân dân nhìn hơi xấu.

Hắn vừa kiểm tra xong ví tiền chuẩn bị đi khỏi bệnh viện thì đã thấy một chiếc Hummer quân dụng gào thét chạy vào bệnh viện, Hà Bình mặt quân trang với vẻ mặt đằng đằng sát khí xuất hiện trước mặt Diệp Hoan.

"Đội... Đội trưởng, sao anh lại tới đây?" Diệp Hoan sợ tái mặt.

Hắn còn chưa quên, bây giờ hắn đang là đào binh, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hà Bình, xem ra chuyện này cũng không được thành công lắm.

Hà Bình nhếch miệng cười, sát ý đằng đằng: "Tối qua tôi rảnh rỗi không có gì làm xem tin tức giải trí, ha ha, thật khéo nha, lại thấy được bản mặt của cậu..."

Diệp Hoan khó khăn nuốt nước miếng: "..."

"Lần trước nhảy lầu là tin tức xã hội, lần này lại là tin tức giải trí, xem ra cậu cũng đã đi được một quãng xa đó,... cậu đoán xem lần sau xem cậu lên được loại tin tức nào?"

"Đội trưởng, tôi nói thật, dùng tiềm lực hiện tại của tôi tôi cũng không chắc lần sau tôi sẽ lên loại tin gì..."

"Tôi đoán chắc là loại tin tức bất ngờ."

"... bất ngờ?"

"Đúng, tiêu đề là Tên họ Diệp nào đó ở quân khu nào đó vô cớ chết thảm đầu đường..." Nụ cười Hà Bình tựa như một có một cơn gió lạnh đang thổi qua.

"Đội trưởng, tôi biết sai rồi..." Diệp Hoan cảm giác mình còn thức thời hơn trang tuấn kiệt.

"Có cần tôi mang kiệu tám người đến nâng cậu tới chiến trường diễn tập không?"

"... Rất phô trương, như thế không tốt, tôi tự mình đi, tự mình đi."


Đọc truyện chữ Full