DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Chương 18: C18: Quỳ xuống cầu xin

“Tao sẽ đấu với mày!” Nhìn thấy Trương Phàm đi về phía Thiệu Vĩ, tên võ giả nghiến răng lao về phía Trương Phàm.

“Quá yếu! Trương Phàm né chiêu, đánh vào bụng hẳn một cái khiến hẳn bay ra ngoài.

Cánh tay của người đàn ông đầu trọc đã run rấy, gã ta đang tự hỏi có nên để ông chủ lại và lao lên thể hiện lòng trung thành của mình hay không... Thật khó nói!

“Đến lượt ông đấy!" Trương Phàm móc tay với Thiệu Vĩ,

“Tôi không phải là đối thủ của anhf” Thiệu Vĩ lắc đầu.

Đôi mắt người đàn ông đầu trọc mở to, gã ta đang tự hỏi lời nói của Trương Phàm có ý gì. Chẳng lẽ ông chủ của gã là

một tay cao thủ? Gã không hề biết điều đó.

“Đừng nói như vậy chứ, lên chơi với tôi một chút nào!” Trương Phàm mỉm cười, vươn tay túm lấy cổ Thiệu Vĩ.

Thiệu Vĩ đột nhiên né tránh, tốc độ của ông ta còn nhanh hơn tên võ giả lúc nấy.

Người đàn ông đầu trọc hoàn toàn sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng này.


Nhưng mà dù tốc độ của Thiệu Vĩ rất nhanh nhưng vẫn không nhanh bắng Trương Phàm.

Bởi vì dù ông ta có né tránh hay như thế nào, lòng bàn tay. của Trương Phàm vẫn luôn rút ngản khoảng cách với cổ của ông ta.

Thiệu Vĩ thầm sửng sốt, sau đó hẳn đột nhiên ngừng trốn tránh, để cho Trương Phàm tóm được vào cổ mình.

“Tôi nhận thua!” Thiệu Vĩ rất độc mồm: “Cứ giết tôi đi, cứ. chặt tôi thành từng mảnh đi!”

“Ông chẳng thành thật chút nào cả. Rõ ràng ông có sức. mạnh, nhưng lại không muốn thử! Dù sao thì ông cũng rất thông minh, biết rõ mình không thể thẳng, nên đã nhất quyết từ bỏ!” Trương Phàm cười nói, đột nhiên giọng nói trở nên lạnh lùng:

“Nhưng. hồn ma ấy vẫn tới nhà tôi. Ông có biết ông đang đi tìm cái chết không?”

“Tôi có rất nhiều dược liệu quý, có mối mua bán rất tốt. Nếu anh cần dược liệu quý, tôi sẵn sàng giúp anh!” Lúc này, Thiệu Vĩ bỗng dưng không thể giữ được bình tĩnh, nhưng hẳn ta vẫn cố gồng lên để tìm con đường sống cho chính mình

“Đó chính là lý do tại sao tôi nói ông rất thông minh!” Trương Phàm buông Thiệu Vĩ ra, hắn thực sự rất cần dược. liệu, đặc biệt là những món quý giá

Thiệu Vĩ cười cay đắng: “Tôi..”


“Chết đi!" Lúc này, tên đầu trọc kia đã tỉnh lại, mất bình Tĩnh rút ra một khấu súng.

Và gã ta chẳng nói chẳng rắng, cứ rút súng ra và chỉ đơn giản là bóp cò.

Gã sẽ làm một việc hữu ích!

Hãy biểu hiện tốt trước mặt ông chủ của mình nào!

Chỉ cần gã ta gi ết chết Trương Phàm, gã ta chắc chắn sẽ được ông chủ coi trọng hơn!

Tuy nhiên, vẻ hung dữ trên khuôn mặt gã nhanh chóng cứng đờ lại

Đôi mắt hẳn thậm chí còn to hơn, như thể tròng mắt sắp. rơi ra.

Thiệu Vĩ- một Cổ Võ và tất cả những thuộc hạ khác của Thiệu Vĩ, giờ đây đều có biểu cảm giống như tên đầu trọc. Giống như có một sức mạnh ma thuật nào đó đã giam cầm. tất cả bọn họ.

Tại sao?

Rất đơn giản! Bởi vì viên đạn do tên to con đầu trọc bản ra đã bị Trương Phàm bắt được bãng hai ngón tay!

Bắt đạn băng tay không! Đây không phải là cảnh chỉ có trong phim thôi sao?

Làm sao có ai lại có thể làm được điều này ngoài đời thật cơ chứ?

Nhưng.


Đọc truyện chữ Full