DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký
Chương 129: C129: Phế trữ

Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 14.01.2020

Nhị hoàng tử lòng biết đối phương rõ ràng là vì hắn mà tới, không thể ngờ được đối phương muốn dồn hắn vào chỗ chết mà gấp gáp không chờ nổi, cả Tư phủ cũng dám đến. Trĩ Nương bảo Nhị hoàng tử trốn vào ngăn tủ, tốt xấu gì cũng có thể kéo dài chút thời gian.

Nhị hoàng tử không chịu:

"Bổn cung tuyệt đối không tránh ở sau phụ nhân, Tư gia gặp họa là do bổn cung gây nên, bổn cung tuyệt đối sẽ không làm rùa đen rút đầu."

Một tay bị thương một tay khác ấn trên eo dùng sức kéo từ đai lưng một nhuyễn kiếm ra. Trĩ Nương bảo hai hạ nhân trong phòng đóng cửa cũng kiếm thêm đồ trong phòng che cửa.

Nàng ngó trái ngó phải cũng không thấy gì có thể sử dụng, vì chăm sóc hài tử trên đầu nàng cả cái cây trâm cũng không có.

Bên ngoài, Hứa Lịch cùng Hứa Cảm cùng gia đinh trong phủ đấu với bốn hắc y nhân. Trong đó, có hai hắc y nhân nhìn thấy tây sương có ánh đèn, liền cắt đứt bọn họ chạy thẳng đến đây.

Cùng lúc đó, Tư Lương Xuyên cũng chạy tới, vội vàng tìm thêm hạ nhân khác, một mặt phái người tới bảo vệ nhi tử ở nhà chính, một mặt chạy đến tây sương. Hai hắc y nhân vọt tới tây sương, đá văng cửa phòng, bị đồ che cản trở. Bọn họ lảo đảo vài cái, Nhị hoàng tử nhân cơ hội, giơ kiếm đi lên. Hai hạ nhân giơ băng ghế, bị hắc y nhân đánh ngã xuống đất.

Nhị hoàng tử trên người có thương tích nên nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong. Trĩ Nương nóng vội, Nhị hoàng tử không thể ở Tư phủ xảy ra chuyện, bằng không, Tư phủ làm thế nào giao đãi với đế hậu. Một hắc y nhân đâm kiếm đến chỗ Nhị hoàng tử nàng không chút suy nghĩ, nhảy qua che cho Nhị hoàng tử, thanh kiếm đâm thẳng xuyên qua vai nàng máu phun ra.

Soái – Đào Quân Trang 14.01.2020

Tư Lương Xuyên chạy tới thấy khóe mắt muốn nứt ra, đoạt đao trong tay hạ nhân bổ về phía hắc y nhân. Hắc y nhân dùng tay chắn, đao chém vào cánh tay hắn làm nhát thứ hai hắn đâm Trĩ Nương rũ xuống. Trĩ Nương thở dốc cũng bất chấp đau đớn, chỉ lên giường. Nhị hoàng tử hiểu ý, kéo nàng hai người trốn phía sau. Hắc y nhân muốn đuổi theo bị Tư Lương Xuyên cùng hạ nhân cuốn lấy.

Bên ngoài hắc y nhân còn lại cũng vọt vào, Hứa Lịch cùng Hứa Cảm truy theo. Hai bên chiến đấu, hắc y nhân không ham chiến, từng nhát kiếm đều là tử thủ. Tư Lương Xuyên mang theo hai gia đinh che trước giường, trong phủ có hạ nhân tri hô cầu cứu, mọi người vội vàng chạy tới. Hắc y nhân khẩn trương, kéo càng lâu nhiệm vụ càng không thể hoàn thành. Mục tiêu ở trên giường, chỉ cần lấy tính mạng Nhị hoàng tử, bọn họ liền đại công cáo thành. Tư Lương Xuyên vòng đến sau giường, Trĩ Nương dựa vào người Nhị hoàng tử, chỗ vai đỏ tươi màu máu, vì mất máu nên mặt nàng tái nhợt gần như trong suốt, nhìn hắn đôi mắt chớp chớp. Hắn đỡ nàng, xé quần áo ra một mảnh vải, giúp nàng che miệng vết thương lại. Hứa Cảm che ở trước giường, Hứa Lịch mang theo gia đinh đứng phía sau, hai mặt giáp công, hắc y nhân trên người trúng mấy kiếm nhưng bọn hắn tựa như không biết đau.

Soái – Đào Quân Trang 14.01.2020

Hộ vệ trong phòng ùa vào càng ngày càng nhiều, hắc y nhân bị vây quanh, hạ nhân Tư gia đều biết Nhị hoàng tử ở trong phủ, hắc y nhân là hướng về phía Nhị hoàng tử mới tới. Nếu Nhị hoàng tử ở Tư phủ gặp bất trắc, đừng nói là bọn họ, các chủ tử cũng đều bị vấn tội. Bọn họ nào dám lùi bước, một đám đi về phía trước. Trên người nhóm hắc y nhân vốn là bị thương, ở bên ngoài đèn đuốc sáng choang, trong phòng còn có Hứa Lịch cùng Hứa Cảm là cao thủ. Bọn họ tự biết hôm nay khó lòng chạy thoát, cắn răng một cái miệng phun máu đen, trúng độc bỏ mình.

Soái – Đào Quân Trang 14.01.2020

Tư Lương Xuyên vội ôm Trĩ Nương ra, Nhị hoàng tử trải qua lăn lộn, miệng vết thương cũng chảy máu tươi. Tư lão phu nhân, Tư các lão cùng Tư phu nhân chạy tới, hành lễ với Nhị hoàng tử xong vội sai người thỉnh đại phu.

Bọn hạ nhân đem thi thể bốn gã hắc y nhân kéo ra ngoài, rửa sạch mặt đất.

Đại phu bị người ta dẫn chạy như bay lại đây, Nhị hoàng tử nói mình không quan trọng, bảo đại phu xem cho Trĩ Nương trước. Tư Lương Xuyên cho mọi người lui ra ngoài, cắt quần áo ngay vai nàng, đại phu xoa dược mặt trên, sau đó dùng vải băng bó. Trĩ Nương rên đau một tiếng, rồi không kêu thêm tiếng nào, mắt hắn ngấn lệ, còn có sát khí.

Nhị hoàng tử tránh người trong chùa, theo xe ngựa khách hành hương tới Tư phủ. Theo lý thuyết, những tử sĩ đó không có khả năng biết nhanh như vậy, trừ phi trong thành còn có mật thám nhìn chằm chằm xe ngựa vào thành. Có thể nhanh phát hiện ra xe ngựa đến Tư phủ, khẳng định nhân số trong thành theo dõi không ít có thể làm được điều này, trừ ám vệ còn có người trong kinh triệu phủ. Hắn nhớ tới lần trước ở bến tàu bị ám sát, Giang đại nhân thập phần khả nghi. Lần này ám sát Nhị hoàng tử Giang đại nhân khẳng định là có hiềm nghi.


Soái – Đào Quân Trang 14.01.2020

Trong đông sương đại ca nhi ngủ ngon lành, không biết trong phủ gặp biến cố. Hải bà tử, Ô Đóa cùng Thanh Hạnh còn có mấy hạ nhân gắt gao canh giữ. Miệng vết thương của Trĩ Nương xử lý xong, Tư Lương Xuyên đi ra ngoài, đại phu đã giúp Nhị hoàng tử đổi dược. Nhị hoàng tử đứng lên xin lỗi.

"Điện hạ không cần tự trách, bảo hộ điện hạ là chuyện thần cùng người nhà nên làm. Thần xin hỏi điện hạ, điện hạ từ chùa Cảm Quang theo xe ngựa hành khách vào thành có bị bại lộ hành tung."

"Không có, bổn cung vẫn luôn ngồi trong xe ngựa, thủ vệ cửa thành kiểm tra một lần liền cho đi. Hẳn là không lộ ra dấu vết gì."

Nhị hoàng tử nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Theo lý thuyết hắn cẩn thận như thế, ngự vệ quân đã dụ thích khách đi, vì sao bọn họ còn có thể nhanh chóng tìm tới Tư phủ vậy?

"Tư đại nhân hoài nghi điều gì?"

"Thần nghĩ đến một việc, mấy tháng trước, nhị thúc hồi hương. Ở bến tàu, thần cùng người nhà tiễn nhị thúc cũng từng gặp kẻ xấu. Kẻ xấu đó thân giấu trường kiếm, bị Giang đại nhân áp đi nhưng vẫn có thể tránh thoát nha dịch, trong tay còn có một đoản kiếm. Lần đó cũng hung hiểm vạn phần, may mắn hạ nhân trong phủ cơ linh mới hiểm nguy thành an."

Nhị hoàng tử lẩm bẩm:

"Kinh triệu phủ Giang đại nhân?"

Giang đại nhân làm người khéo đưa đẩy, hai việc này người bình thường không hoài nghi đến đầu của ông ta.

"Đa tạ Tư đại nhân nhắc nhở."

Tư Lương Xuyên liền nói không dám, cúi đầu rũ mắt xuống.

Hoàng Hậu ở trong cung nghe lời nhắn từ Tư Lương Xuyên, cả kinh từ ghế đứng lên, vội lệnh cho ngự vệ quân đi đến Tư phủ, mang theo ngự y.

Đức Xương Cung có động tĩnh quá lớn, kinh động đến Kỳ Đế, Kỳ Đế đi đến.

" Nàng điều động nhiều ngự vệ quân như vậy là phát sinh chuyện gì?"

Hoàng Hậu đỏ mắt:

"Thần thiếp cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, Lương Xuyên phái người truyền tin, nói Thuấn Nhi ở chùa Cảm Quang bị ám sát. Thần thiếp còn kinh hoàng cũng không biết bị thương nặng hay không?"

" Thuấn nhi nghĩ như thế nào mà đến chùa Cảm Quang?"

" Hoàng tử hiếu thuận, nói Nghiêu Nhi không tiện ra cung... Thuấn Nhi thay mọi người tưới nước."

Kỳ Đế cứng đờ người, còn nhớ khi ông ta vẫn là hoàng tử, ba vị huynh đệ ngươi tranh ta đoạt, tàn sát nhau. Chẳng lẽ các hoàng tử bây giờ cũng lặp lại đại thảm kịch đó?


Ngực Kỳ Đế phập phồng, nổi giận đùng đùng đến Đông Cung.

Thái tử đang ngồi ở thư phòng, như là đang đợi tin tức. Thái giám nghênh giá, Thái tử nghe được thanh âm, đứng dậy đón. Kỳ Đế đi vào, thái giám đóng cửa lại. Thư phòng, chỉ còn có hai người. Soái – Đào Quân Trang 14.01.2020

"Quỳ xuống!" Kỳ Đế gầm lên, ngay sau đó ho khan.

"Phụ hoàng..."

"Trẫm hỏi ngươi, Thuấn Nhi đi đến chùa Cảm Quang, ngươi cũng biết?"

"Phụ hoàng..."

"Trẫm hỏi ngươi, hắn ở trong chùa bị ám sát, kẻ xấu từ trong chùa đuổi tới trong kinh, ngươi cũng biết tình?"

"Phụ hoàng... Thuấn đệ bị ám sát? Là ai to gan lớn mật thế?"

Kỳ Đế nhìn chằm chằm thái tử, tự giễu:

"Trẫm cũng từng là hoàng tử, chuyện các hoàng tử tương tàn trẫm rất rõ ràng. Trẫm cho rằng, các ngươi cùng một mẹ đẻ ra, các hoàng tử của trẫm nhất định sẽ không giống các hoàng huynh giết hại lẫn nhau, các ngươi nhất định sẽ nâng đỡ nhau."

"Phụ hoàng... Nhi thần không có..."

"Không cần phủ nhận... Thuấn Nhi đến chùa Cảm Quang, là ngươi đề nghị đúng không? Nếu không có nó, ngươi chính là hoàng tử duy nhất, cho dù đức hạnh lệch lạc, vì Kỳ thị chính thống, trẫm cũng sẽ nâng đỡ ngươi thượng vị, ngươi nghĩ như vậy, trẫm nói đúng không? Cho nên ngươi không có chút sợ hãi, một lòng dồn Thuấn Nhi vào chỗ chết, ở trong chùa ám sát không thành liền đuổi tới Tư phủ, nhất định lấy tính mạng của nó đúng không?"

"Nhi thần không biết... Thuấn đệ bị thương thế nào rồi ạ?"

"Đây mới là điều ngươi quan tâm." Kỳ Đế thống khổ nhắm mắt lại, lại mở mắt: "Ngươi yên tâm, hắn là nhi tử trẫm, tất có long khí hộ thể, sao có thể sẽ có việc gì?"

"Phụ hoàng..."

Thái tử hoảng sợ lắc đầu, tâm không ngừng trùng xuống, những tử sĩ đó thế nhưng không thành công? Phụ hoàng nói Thuấn đệ có long khí, là có ý gì?

"Nghiêu Nhi, đức hạnh ngươi hỏng bét, Đại Kỳ giang sơn không thể giao vào trong tay ngươi. Ngươi yên tâm, dù là không thể thành đế vương, trẫm cũng sẽ phong cho ngươi một vương vị, bảo đảm cho ngươi cả đời phú quý."

"Không... Phụ hoàng..."


Thái tử bắt lấy long bào của Kỳ Đế:

"Phụ hoàng, nhi thần oan uổng... Ngài chớ từ bỏ nhi thần..."

Kỳ Đế xả áo choàng, không đẩy hắn, nhưng vì vướng thiếu chút nữa ngã xuống đất, đầu đụng góc bàn. Thái tử hoảng sợ, muốn dìu cha, hoàng đế đầu váng mắt hoa, giãy giụa đứng dậy.

Trong đầu thái tử hiện lên câu Phượng Nương nói, nếu phụ hoàng băng hà, hắn là Thái tử danh chính ngôn thuận thành người thừa kế.

Thái tử lộ ra biểu tình đáng sợ, Kỳ Đế mắt hoa vẫn thấy tâm lạnh một đoạn. Soái – Đào Quân Trang 14.01.2020

Thái tử đắm chìm trong suy nghĩ riêng, Kỳ Đế lảo đảo đi tới gõ cửa, đại thái giám lập tức mở cửa dìu Kỳ Đế. Thái tử phản ứng lại thì hối hận không thôi.

Kỳ Đế đỡ tay đại thái giám, không quay đầu lại rời Đông Cung, trước khi đi còn sai người bảo vệ tốt Đông Cung, không được cho Thái tử ra ngoài.

Thái tử nghe được vừa tức vừa hối hận.

Kỳ Đế về Đức Xương Cung, Hoàng Hậu cùng ngự vệ quân động tác thực mau không đến nửa canh giờ đã đem Nhị hoàng tử hồi cung.

Nhìn con trai tinh thần còn ổn, thương thế cũng không quá nặng, Đế hậu đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Nhị hoàng tử được các cung nhân nâng đến giường, ngự y ở Tư phủ đã nói không tổn thương đến gân cốt, dưỡng mười ngày nửa tháng là có thể khỏi hẳn.

"Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần lần này gặp hung hiểm, ở trong chùa bị ám sát, nhi thần sợ bị chặn đường vì thế dùng xe của khách hành hương tới Tư phủ. Ai ngờ những tử sĩ đó đuổi tới Tư phủ, Tư Thiếu phu nhân vì nhi tử chắn kiếm nên bị đâm bị thương."

"Cái gì? Trĩ Nương bị thương?" Hoàng Hậu kinh hô, Cầm ma ma nâng Hoàng hậu thiếu chút nữa té xỉu.

"Tư Thiếu phu nhân bị thương nặng không?" Kỳ Đế đặt câu hỏi.

Nhị hoàng tử gật đầu, mặt đầy hổ thẹn.

"Phụ hoàng, những người đó là nếu nhi thần không chết thì sẽ không ngừng tay, vì mạng nhi thần mà đuổi từ trong chùa tới trong thành, cửa Tư phủ đều dám ra tay. Nếu không phải Tư Thiếu phu nhân chắn nhát kiếm đó, chỉ sợ nhi thần không còn thấy được phụ hoàng mẫu hậu nữa."

Kỳ Đế lui ra phía sau một bước, biểu tình lúc sáng lúc tối.

Hoàng Hậu ngồi bên cạnh, rơi lệ không thôi: "Bệ hạ, kẻ đó thật là vô pháp vô thiên, ở trong chùa ám sát Thuấn Nhi còn chưa đủ, dám đuổi tới Tư phủ khiến Trĩ Nương cũng bị đâm. Thần thiếp nghe được hãi hùng khiếp vía, nói câu đại nghịch này đơn giản là muốn làm phản!"

"Mẫu hậu, nhi thần thật sự đoán không ra, ai mà phải làm như vậy?"

Hoàng Hậu nhìn Kỳ Đế, Kỳ Đế không nói. Nhị hoàng tử như hiểu cái gì, thần sắc ảm đạm.

"Bệ hạ, có lẽ là người xấu rắp tâm bất lương làm, vì xúi giục ly gián, ly gián quan hệ chúng ta." Hoàng Hậu châm chước, nhẹ giọng nói. Kỳ Đế vẫn không nói gì.

"Bệ hạ..."

"Nàng chớ có nói gì, trẫm sẽ điều tra rõ. Thuấn Nhi nghỉ ngơi đi, phụ hoàng khoảng hai ngày nữa lại đến xem ngươi." Kỳ Đế rời đi.

Hoàng Hậu nhìn bóng dáng Kỳ Đế, ưu sắc tán đi trách cứ nhìn phía Nhị hoàng tử: "Ngươi đứa nhỏ này, chủ ý càng thêm quyết liệt."


"Mẫu hậu, sớm hay muộn sẽ có ngày này, hoàng huynh không dung được nhi thần."

"Hắn xác thật so với tưởng tượng quả thật tàn nhẫn, cũng may Trĩ Nương thay ngươi chắn kiếm, bằng không mẫu hậu phải làm sao bây giờ? Ngươi phải nhớ kỹ, nhớ rõ người biểu tỷ này."

"Mẫu hậu yên tâm, nhi thần ghi tạc trong lòng."

"Được." Hoàng Hậu vươn tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve mặt hắn. Từ lúc hắn bảy tuổi, mẫu tử bọn họn chưa từng thân mật như vậy.

Đứa con trai này, là bà sao chín chín tám mươi mốt thiên kinh thư giữ được. Giác Ngộ đại sư ở chùa Càn Môn khi bà có thai đã từng nói qua, bụng của bà có tử vân trên đó, tất là long tử

Vì long tử này, bà vứt bỏ quá nhiều.

Thuấn Nhi thông tuệ, bản thân hắn cũng không bộc lộ ra cái gì, hắn lại làm như là cái gì cũng đều không biết. Có lẽ là hắn sinh ra ở đế vương gia, trong xương cốt đã có sẵn sự nhạy bén.

"Ngươi nghỉ cho khỏe đi, mẫu hậu bồi ngươi." Hoàng Hậu thanh âm thực mềm nhẹ, như là ở hống con trẻ đi vào giấc ngủ.

Nhị hoàng tử ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại, khóe miệng nổi lên mỉm cười.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||

Trước điện một đêm đèn đuốc sáng trưng, Kỳ Đế kéo thân thể bệnh tật, chi tay căng đầu dừng ở trước ngự án. Đại thái giám khuyên quá vài lần, hắn đều không muốn hồi tẩm điện nghỉ ngơi.

Trong đầu hắn, một hồi là mặt Thái tử, một hồi lại là mặt Nhị hoàng tử. Ánh mắt lộ ra sát ý của Thái tử hôm nay trong thư phòng không ngừng hiện lên trước mắt hắn. Hắn biết ở một khắc kia, Thái tử đã nổi lên sát tâm.

Soái – Đào Quân Trang 14.01.2020

Thật đáng buồn, vì tránh cho huynh đệ tàn sát lẫn nhau vì hoàng vị. Chính hắn đã uống thuốc vô sinh. Trong cung chỉ có nhị vị hoàng tử, bên ngoài tin vẫn là một mẹ sinh ra, hắn cho rằng bọn họ nhất định sẽ nâng đỡ lẫn nhau. Ai sẽ biết, cuối cùng bọn họ vẫn là bắt đầu ngươi tranh ta đấu. Nghiêu Nhi tâm tàn nhẫn, quả nhiên có thể hạ tử thủ đi ám sát Thuấn Nhi, nếu là vài năm sau, kế vị chính là Nghiêu Nhi, Thuấn Nhi còn có thể sống sao?

Hắn nặng nề mà ho khan vài tiếng, tim đau như cắt.

Là thời điểm nên kết thúc, hắn không cho phép hai nhi tử đấu đến ngươi chết ta sống. Cho dù tính bọn họ tâm bất hòa, cũng muốn nghĩ biện pháp làm cho bọn họ bình an không có việc gì.

Hôm sau, Kỳ Đế hạ chỉ huỷ bỏ trữ quân chi vị của Thái tử, phong làm Thương Bắc vương. Ngay trong vòng mười ngày phải khởi hành đi Thương Bắc. Sinh thời không được triệu không thể vào kinh.

Thái tử nhận được thánh chỉ, hô to, "Phụ hoàng... Nhi thần oan uổng!"

Hắn không chịu tiếp chỉ,

Bình Tương cũng đi theo khóc kêu không muốn đi Thương Bắc. Ai chẳng biết Thương Bắc khổ hàn, nàng một chút cũng không nghĩ đi, "Bổn cung không muốn đi Thương Bắc, bổn cung muốn đi gặp phụ hoàng!"

"Vương gia, Vương phi, bệ hạ khẩu dụ, Vương gia Vương phi rời kinh không cần chào từ biệt, trực tiếp khởi hành." Thái giám sắc nhọn tiếng nói vang lên.

Kỳ Nghiêu ngốc lăng, đột nhiên cười rộ lên, "Phụ hoàng... Ngài thế nhưng lại nhẫn tâm như thế.. Sinh thời... không được triệu không thể hồi kinh... Ha ha..."

Soái – Đào Quân Trang 14.01.2020


Đọc truyện chữ Full