DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thuốc Giải Chết Người
Chương 33: C33: Chương 33

Cơ thể đầy lông của Căn Bậc Ba cứ cọ sát vào cơ thể Thẩm Trí, nhiều lần ngắt lời khi anh đang định mở miệng nói, Tạ Tiền Thiển vốn cúi đầu cố nén cười nhưng nghe thấy Thẩm Trí hắng giọng thì cô liền ngước lên nhìn, thấy ngay trái cây cô vừa ném về phía anh. Ánh mắt thinh lặng đó của anh như thể phảng phất nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô.

Mỗi khi Tạ Tiền Thiển đánh nhau với các sư đệ hoặc làm hỏng thứ gì đó trong võ quán thì sư phụ sẽ trừng phạt họ, cô cũng không hề chớp mắt khi bị đánh nhưng chỉ cần sư phụ bắt đầu giảng đạo lý thì cô sẽ luôn giở trò để đánh lạc hướng rồi thì sư phụ sẽ không thể mắng cô được nữa.

Chỉ là cô không ngờ chiêu này không có tác dụng với Thẩm Trí, ngược lại anh vô cùng nghiêm túc nói với cô: "Đưa tay ra."

Trên mặt Tạ Tiền Thiển lập tức lộ ra vẻ chua xót, cực kỳ miễn cưỡng đi tới bên cạnh anh rồi giơ hai tay đưa về phía anh.

Căn Bậc Ba dường như cũng cảm nhận được khí thế không thể lay chuyển của người đàn ông trước mặt, cảm nhận một cách rất chân thực. Căn Bậc Ba từ từ bò đến vai Thẩm Trí và nép sát vào người anh rồi còn như vô tình cụp chiếc đuôi xuống, giả vờ như mình ngoan ngoãn hơn ai hết.

Tạ Tiền Thiển nhìn nó im lặng như gà, bĩu môi tức giận sau đó mím môi, mở to mắt và nhìn chằm chằm vào Thẩm Trí như dáng vẻ của một dũng sĩ mạnh mẽ.

Thẩm Trí chậm rãi giơ cánh tay phải chỉ vào tay cô với sắc mặt nghiêm nghị, Tạ Tiền Thiển cũng không trốn tránh chỉ cắn chặt môi dưới.

Sau đó, cô nhìn thấy bàn tay to lớn của Thẩm Trí dùng sức giáng xuống, cô quay đầu đi không dám nhìn nhưng sự trừng phạt mà cô tưởng tượng đã không xảy đến. Vốn tưởng rằng Thẩm Trí sẽ giáng một đòn thật đau, đột nhiên đổi lại là cảm giác một bàn tay dùng lực siết chặt bàn tay cô. Với một cái nắm tay chắc chắn cộng thêm Thẩm Trí cứ kéo người cô đổ dồn về phía anh nên theo quán tính mà cô ngã thẳng lên ghế sofa.

Căn Bậc Ba "meow meow", nhảy từ vai Thẩm Trí sang đùi của Tạ Tiền Thiển và dúi cái đầu tròn của nó vào tay cô một cách đầy nịnh nọt.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Trí thì anh đã rút tay về rồi và vẫn giữ nguyên bộ dạng thoải mái lãnh đạm thường thấy.


Tạ Tiền Thiển không thể không nói: "Tôi nghĩ rằng anh sẽ đánh tôi."

Trên mặt Thẩm Trí không có chút cảm xúc nào, biểu cảm Thẩm Trí còn có chút dữ tợn nhưng giữa đôi chân mày và ánh mắt lại ẩn chứa một nụ cười khó hiểu: "Nếu tôi cũng dùng lực tương đối để mà đánh cô thì tôi cũng phải chịu đau đấy."

"......" Hóa ra là anh sợ đau.

Tạ Tiền Thiển sau khi bị mắng xong lại lẻn mang theo cả túi ve sầu vào bếp, sau đó luồn qua cửa hông đến chỗ của Cố Lỗi. Hai người cùng nhau chiên ve sầu, vì vậy mới sáng sớm thì mùi chiên xào đã tỏa ra đầy sân. Cố Diễu nhìn thấy Thẩm Trí đã vài lần cau mày khi ngửi nó, thực sự việc này khiến anh ấy cũng phải thom thóp lo sợ thay Tiền Đa và Cố Lỗi nhưng cuối cùng Thẩm Trí không nói gì cả.

Cuộc sống Thẩm Trí gần đây rất an nhàn, ngoại trừ ban đêm xử lý công việc bên nước ngoài, ban ngày thỉnh thoảng dạo quanh Thúy Ngọc Các thì phần lớn thời gian còn lại đều giống như một cán bộ về hưu, nhàn nhã thoải mái.

Điều này khiến Tạ Tiền Thiển đi theo anh cũng trải qua cuộc sống về hưu non. Ngoài việc ăn và ngủ, cô chỉ theo Cố Lỗi luyện quất roi mỗi ngày, khoảng sân trống rỗng lạnh lẽo của Nhất Gián Đường vừa hay đủ không gian để cho họ mặc sức mà luyện tập.

Cố Lỗi nhìn bóng dáng nhanh nhẹn của Tạ Tiền Thiển vào bất kỳ lúc nào thì đều khiến cho cậu ấy sôi máu và luôn muốn có một cuộc so tài thực sự với cô nhưng mỗi khi cậu ấy nảy ra ý tưởng này thì đều sẽ bị giết từ trong nôi bởi đôi mắt sắc lẹm của Thẩm Trí. Do đó, việc đấu võ với Tiền Đa đã trở thành mong ước xa vời của Cố Lỗi.

Thỉnh thoảng khi họ đang luyện quất roi, Thẩm Trí sẽ đi ngang qua và nhìn họ. Mỗi tối sau khi ăn tối, Tạ Tiền Thiển đã hình thành thói quen chạy đến chỗ của Thẩm Trí để anh bôi thuốc cho mình, mặc dù vết sẹo ở vị trí huyệt hợp cốc chưa hoàn toàn biến mất nhưng sau hơn mười ngày quả nhiên đã dần dần nhạt bớt.

Trong lúc bôi thuốc, đôi khi Thẩm Trí sẽ nhắc nhở cô vài điều về kỹ thuật dùng roi hoặc những vấn đề về thân thủ. Vì Tạ Tiền Thiển có một nền tảng võ thuật vững chắc thêm nữa cô rất giỏi về phương diện này nên chỉ cần Thẩm Trí chỉ điểm đôi chút, liền nắm bắt nhanh chóng cộng với sự tập luyện mỗi ngày cùng Cố Lỗi, cô lên tay hẳn.

Dù rằng Cố Lỗi đã luyện tập nhiều năm, kỹ thuật của cậu ấy được xem là nhuần nhuyễn và hoàn hảo nhưng vì cơ thể cậu ấy quá vạm vỡ nên lúc Cố Lỗi quật roi luôn mang đến cảm giác ngỗ nghịch, chứ không bá khí như lúc ra đòn trong quyền anh.


Nhưng kỹ thuật quật roi của Tạ Tiền Thiển là một kiểu rất khác, cô ra đòn rất mãn nhãn, nhẹ tựa như chim én và lúc roi quật xuống, giữa mày và mắt đều toát lên khí thế hào hùng trông thật hấp dẫn. Cảnh tượng quật roi có lúc như uốn lượn rồng bay không gò bó, lúc lại nhẹ tựa đám mây bồng bềnh trôi.

Chỉ trong hơn mười ngày, cô đã phát triển bộ kỹ năng quật roi của riêng mình, không giống như Cố Lỗi tấn công vồ vập trực diện khiến đối phương dễ dàng để tìm ra kẽ hở. Cô đã bù đắp cho sự thiếu sót này bằng tốc độ ra đòn và ánh mắt của mình, trước khi quật roi thì đối phương hoàn toàn không thể đoán được đường đi nước bước, đột nhiên ra đòn như tia chớp đánh trúng mục tiêu, vừa nhanh vừa mạnh.

Mỗi lần cô luyện roi, Căn Bậc Ba đều sợ hãi và chạy đến phòng làm việc của Thẩm Trí với tiếng "meow meow", nép vào lòng anh hoặc cuộn tròn trên bàn của anh, nó cố gắng tìm kiếm một nơi ẩn trú an toàn.

Căn Bậc Ba gần đây ngày càng ăn nhiều hơn, lượng thức ăn thông thường dành cho mèo đã không còn đáp ứng đủ nhu cầu ăn của nó. Vì vậy Tạ Tiền Thiển cũng mua thêm rất nhiều thức ăn đóng hộp cho mèo, đồ ăn nhẹ cho mèo và cả snack nữa, Căn Bậc Ba hoàn toàn chìm đắm trong cuộc sống được cho ăn no uống say ắt là mẹ hiền. Suốt ngày chỉ có ăn và ngủ, ngay cả khi Tạ Tiền Thiển đi vào phòng tắm thì nó cũng sẽ lẽo đẽo theo sau, yên lặng ngồi bên bồn rửa mặt nhìn cô.

Lúc đầu cũng không có gì nhưng sau khi đưa Căn Bậc Ba đi tiêm mũi thứ hai, Thẩm Trí thuận miệng hỏi cô: "Bé mèo này là giống đực hay cái vậy?"

Tạ Tiền Thiển nói với anh rằng nó là con đực và từ đó về sau thì Căn Bậc Ba đã bị cấm đi vào phòng tắm.

Lý do được đưa ra là "Không đứng đắn."

Cho nên sau này khi Tạ Tiền Thiển đi tắm thì Căn Bậc Ba chỉ có thể đứng ở ngoài cửa tru tréo kêu gào và rồi sau đó Căn Bậc Ba tựa hồ đối với Thẩm Trí đã nảy sinh ra một có một loại thái độ thù địch không thể lý giải được.

Biểu hiện chính là nó thường tỏ ra cực kỳ lạnh lùng mà đi tới lui trước mặt Thẩm Trí nhưng không lại gần anh hoặc mỗi lần trèo cây xong thì chạy vào phòng làm việc của Thẩm Trí với thân hình lấm lem rồi lăn trên đống đồ của anh, dùng chân nhỏ giẫm đạp lên đống tài liệu và có lần nó cố tình làm vỡ cốc nước của Thẩm Trí.


Vì lý do này, Tạ Tiền Thiển luôn cảm thấy rất áy náy, dù sao cũng là lỗi của cô đã không dạy dỗ nghiêm khắc. Cô ra ngoài vào ngày hôm sau thì đã dành thời gian đi tìm mua một chiếc cốc khác để đền lại cho Thẩm Trí.

Khi Thẩm Trí nhìn chiếc cốc tráng men trắng lớn mà cô lấy ra, trên đó có in một ngôi sao năm cánh màu đỏ, bên dưới còn in hẳn dòng chữ "Lao động là vinh quang", biểu cảm của anh trong nháy mắt trở nên rất tinh tế.

Nhưng Tạ Tiền Thiển lại vỗ ngực cam đoan: "Cái này tốt, cái này đập không hỏng!"

"......" Thẩm Trí khó thốt nên lời, chỉ nói với cô một tiếng: "Có lòng rồi."

Về sau, mỗi lần Thẩm Trí tổ chức họp video vào buổi tối, các đồng nghiệp của anh ở nước ngoài luôn nhìn thấy anh ngồi trên một chiếc ghế mềm làm bằng chất liệu cao cấp, câu đối thư pháp và những bức tranh treo trên tường. Anh vẫn ăn vận đẹp đẽ, lịch thiệp và cầm trên tay một chiếc cốc tráng men trắng lớn có in dòng chữ "Lao động là vinh quang".

Đồng nghiệp nước ngoài nhìn không hiểu nên cho rằng cốc nước của boss rất ngầu nhưng đồng nghiệp người Trung Quốc thầm đổ mồ lạnh, luôn cảm thấy dòng chữ in trên đó như là đang ám chỉ họ vậy.

Nhưng nói đến chuyện trèo cây, mặc dù ngày hôm đó Thẩm Trí đã mắng Tạ Tiền Thiển một trận nhưng cô vẫn lén lút sau lưng Thẩm Trí để mà trèo cây, chỉ là cô càng biết lựa chọn thời điểm hơn thôi giả dụ sẽ trèo khi Thẩm Trí đang bận họp hoặc anh vẫn còn đang ngủ.

Theo lời của Cố Diễu, "Kể từ khi Tiền Đa chuyển đến đây, không chỉ có gạo vơi đi mỗi ngày một nhanh mà ngay cả ve sầu trên cây cũng ngày càng ít đi. Theo cái đà này, chắc là chúng đã gần như tuyệt chủng."

Mặc dù Thẩm Trí bảo cô mua một số vật dụng cô cần dùng nhưng thực sự có những món đồ cô mua về không thể hiểu nổi để làm gì. Chẳng hạn như cô đã mua một con vẹt giả để treo ở cổng và nó còn là loại dây thừng thắt thành. Nó được buộc và treo lên trên xà của cổng chính, hễ có người đi qua là kêu lên, nửa đêm cứ thấy có cái bóng đen lắc lư ở đó, trông rất đáng sợ.

Trong khi ăn, Tạ Tiền Thiển nghiêm túc nói với họ rằng hai ngày trước cô đã ngồi thiền đến hai giờ đêm và gần như cô chẳng thể ngủ ngon được. Vì vậy, cô đã nghĩ ra một cách hay ho là sử dụng con vẹt này để canh cổng. Nếu có người muốn ám sát Thẩm Trí, con vẹt kêu lên sẽ có thể thông báo cho cô ngay lập tức.

Cô cho rằng Thẩm Trí tiệt đường làm ăn của chú ba, nếu chú ba nổi giận phái sát thủ tới, vậy thì cô nhất định càng không thể sơ ý.

Kết quả là Cố Lỗi và Cố Diễu ngơ ngác nhìn cô, trên đầu đều có dấu chấm hỏi. Thẩm Trí thì nhướng mày hỏi: "Gần đây cô đọc không ít tiểu thuyết võ hiệp nhỉ?"


"......"

Cố Diễu nói riêng với Cố Lỗi rằng may mắn thay Tiền Đa không ở cùng tòa nhà với họ và lão đại có tâm lý thật vững vàng.

Cũng may Căn Bậc Ba đối với con vẹt này rất có hứng thú, không ngừng nhảy lên cào cấu cho nên con vẹt này cả ngày vẫn luôn kêu không ngừng. Thỉnh thoảng Thẩm Trí sẽ có chút ngẩn người, mười năm qua anh sống rất tốt, rất yên tĩnh. Nếu anh không phải làm việc thì đôi khi ở nhà cả một ngày dài cũng sẽ không phát ra bất kỳ tiếng động nào cả, tại sao chỉ là một cô bé chuyển đến đây sống thì ngôi nhà sôi nổi như có hàng ngàn quân binh vó ngựa bất kể ngày đêm.

Ba ngày sau thì con vẹt cũng hết pin, cuối cùng thì ngôi nhà cũng yên ắng trở lại, Tạ Tiền Thiển lại cảm thấy khủng hoảng, định đi mua thêm những con vẹt này nhưng đã bị Thẩm Trí trực tiếp ngăn lại và lắp hệ thống báo động thông minh cho Nhất Gián Đường ngay lập tức.

Vì vậy, Tạ Tiền Thiển mấy ngày nay bận giám sát tiến độ của đội xây dựng, có khi Thẩm Trí cả ngày không gặp được cô, cũng không biết cô ở đâu, chỉ cần mở WeChat gửi tin nhắn cho cô là một chữ "đến".

Cô luôn có thể từ một góc xó xỉnh nào đó chui ra một cách thần kỳ, xuất hiện trước mắt anh trong vòng ba phút, cảm giác này khiến Thẩm Trí vô cùng thoải mái. Thẩm Trí hình như còn chữa được chứng bệnh lâu năm của anh, do suy nhược thần kinh dẫn đến mất ngủ kéo dài vào ban đêm.

Nhưng nói tới đây, Tạ Tiền Thiển cũng không phải là hoàn toàn không thể yên tĩnh lắng đọng. Mỗi ngày ăn cơm trưa xong thì cũng chính là thời gian cô yên tĩnh nhất.

Những người khác đều đi nghỉ trưa, cô sẽ ngồi trên bậc đá ở lối đi chính của Nhất Gián Đường và hướng ra khoảng sân trống cứ thế mà vẽ những bức tranh phong cảnh. Cô chưa từng học thiết kế một cách bài bản, kỹ năng vẽ cũng ở mức trung bình nên tranh cô vẽ trông rất trừu tượng.

Thỉnh thoảng Thẩm Trí bước qua xem, phải hỏi cô trong tranh vẽ thứ gì, nếu cô không nói ra thì người khác khó mà xem hiểu được, kiểu như là phong cách của trường phái thời kỳ hậu hiện đại trừu tượng vậy.

Nửa tháng sau, Tạ Tiền Thiển cuối cùng đã tự mình hẹn gặp Lý Ải Thanh thông qua một đồng nghiệp trong phòng làm việc của Lý Ải Thanh, cô đã đặt cọc một khoản tiền lớn với danh nghĩa mua tranh để đổi lấy cơ hội gặp gỡ này.

Thời gian gặp mặt là buổi chiều của ngày hôm sau cho nên cô đã báo với Thẩm Trí một ngày trước đó rằng cô sắp đi gặp một người rất quan trọng.


Đọc truyện chữ Full