DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai
Chương 57: C57: Chương 57

Tố Ngưng Chân nkhẽ gật đầu: "Con cũng cẩn thận."

Cao Thu Mân lại nói: "Đến nửa đêm, quả nhiên yêu nữ kia lộ mặt, bị ta dùng Lục Mang Diệt Hoa vây khốn, nhưng không ngờ, thực lực của nàng quả thực rất mạnh, một chiêu liền phá được Lục Mang Diệt Hoa, muốn giết bọn ta. May mà nam nhân đi cùng nàng ra mặt ngăn cản."

"Nam nhân kia có thực lực như nào?" Tố Ngưng Chân có chút nghi ngờ: "Là người hay là yêu hay là ma?"

Cao Thu Mân do dự một chút, thành thật báo cáo: "Là người, nhưng hắn không có linh lực."

"Người bình thường không có linh lực không thể nào ngăn được yêu nữ." Tố Ngưng Chân vừa dứt lời, liền hiểu ra chân tướng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Là Tạ tông chủ, lúc trước thần khiếu của hắn bị phong bế, mất hết pháp lực."

Cao Thu Mân im lặng cúi đầu. Hóa ra trước đó thần khiếu của Tạ tông chủ bị phong bế, nhưng chuyện này là cơ mật của tiên minh, sư phụ chưa từng nói với nàng. Nếu sớm biết, nàng đã đoán ra thân phận của Mộ Huyền Linh sớm hơn.

"Tạ tông chủ mất hết pháp lực, cũng không thể là đối thủ của yêu nữ, trừ phi là yêu nữ thủ hạ lưu tình." Tố Ngưng Chân nhíu mày.

"Sư phụ, bọn họ đi cùng nhau về thành Ủng Tuyết." Cao Thu Mân nhớ tới hôm đó vô tình gặp Nam Tư Nguyệt và Mộ Huyền Linh trước cửa: "Nam trang chủ cũng biết, hắn cũng vì che giấu thân phận cho yêu nữ kia mà tới đây."

"Hóa ra đây chính là ơn cứu mạng mà Tạ tông chủ nói." Tố Ngưng Chân cười lạnh một tiếng: "Ta biết rồi."


Cao Thu Mân nghi ngờ nhìn Tố Ngưng Chân: "Sư phụ biết cái gì?"

Tố Ngưng Chân lộ vẻ châm chọc: "Bán yêu giỏi nhất mê hoặc lòng người, Tang Kỳ muốn yêu nữ này tiếp cận Tạ tông chủ, nhiễu loạn tu hành của hắn."

Cao Thu Mân cảm thấy lời này có chút không đúng: "Nhưng Tạ tông chủ rơi vào tay Ma tộc, bị giam trong Dung Uyên, hắn cần gì phải uổng công vô ích?"

"Con thì biết cái gì!" Tố Ngưng Chân cắt đứt lời nàng: "Tang Kỳ xảo trá ác độc, lấy đùa bỡn lòng người làm thú vui." Tố Ngưng Chân cắn răng nghiến lợi, dưới sự kích động một chưởng vỗ bể bàn, dọa Cao Thu Mân kinh sợ lui nửa bước.

"Sư phụ.."

"Hắn là tử địch với Kính Hoa Cốc chúng ta, có thù không đợi trời chung! Ta sẽ không bỏ qua hắn, cũng sẽ không bỏ qua yêu nữ kia!"

Cao Thu Mân ngạc nhiên nhìn Tố Ngưng Chân, một sự phỏng đoán hoang đường lướt qua trong lòng, sau đó bật thốt lên: "Sư phụ, Tang Kỳ.. Lừa gạt người sao?"

"Nói bậy gì đó!" Tố Ngưng Chân nổi giận nói: "Hắn là bán yêu đê tiện, sao xứng dây dưa với người của Kính Hoa Cốc?"

"Nhưng người.." Cừu hận của người quá mãnh liệt.

Tố Ngưng Chân cắn răng nói: "Con phải hận hắn, con phải hận hắn, là hắn huyết tẩy Minh Nguyệt sơn trang, cũng là hắn hại chết mẹ con!"

Cao Thu Mân nhớ lại đêm máu chảy thành sông, sơn trang to rộng hóa thành biển lửa, khắp nơi đều là yêu ma gào thét và tiếng r3n rỉ của người sắp chết, nàng được người khác cõng thoát khỏi sơn trang, có yêu ma ở sau lưng đuổi tận không buông, thiếu niên áo trắng từ trên trời hạ xuống, tựa như thần nhân, một kiếm giết tà.

Tất nhiên nàng hận Tang Kỳ, nhưng người nọ quá mức thần bí mạnh mẽ, không phải người mà hiện tại nàng có thể báo thù.

Hơn nữa..

Cao Thu Mân có chút nghi ngờ, mẹ nàng, không phải chết vì khó sinh sao?

Mộ Huyền Linh, Nhất Niệm tôn giả và Si Ma bị chia ra giam ở ba chỗ khác nhau. Địa lao của thành Ủng Tuyết nằm sâu trong núi, không thấy mặt trời, bốn vách cứng rắn, khắc hạ vô vàn phù văn, khiến yêu ma khó mà chạy khỏi.

Phòng giam đơn giản ẩm thấp, trừ một đống rơm rạ làm giường, cái gì cũng không có. Trên vách tường bên ngoài hành lang treo mấy cây đuốc, ánh lửa chỉ có thể chiếu sáng một vùng phòng giam, Mộ Huyền Linh ôm đầu gối, cả người chìm trong bóng tối.


Hôm qua trải qua ma khí tràn ra rồi ma khí lại vào cơ thể, thân thể nàng đã hết sức yếu ớt, chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, nhắm mắt cúi đầu lại bắt đầu thấy đau, khiến nàng không thể bình tĩnh nghĩ cách thoát thân.

Trên hành lang truyền tới âm thanh huyên náo, là tiếng vang do đế giày va chạm vào mặt đất phát ra, Mộ Huyền Linh nặng nề nâng mí mắt lên, thấy trên mặt đất bên ngoài phòng giam phản chiếu lại bóng người dài ngoằng.

Rất nhanh, chủ nhân bóng người kia đã đứng trước phòng giam.

Là Cao Thu Mân.

Cao Thu Mân mở lòng bàn tay, dùng linh lực mở khóa pháp trận, đi vào bên trong.

Mộ Huyền Linh lại nhắm hai mắt, khẽ nhíu mày chịu đau đớn trên huyệt thái dương.

Cao Thu Mân cho rằng Mộ Huyền Linh cố ý coi thường mình, lửa giận trong lòng đột nhiên tăng, nàng cười lạnh nói: "Ngươi ba lần bốn lượt hãm hại ta, đã từng nghĩ qua sẽ có ngày trở thành tù nhân?"

Mộ Huyền Linh không muốn để ý đến nàng, nàng ngồi dựa lưng vào vách tường, co đầu gối, khiến người xem cảm thấy dường như lười biếng thích ý, tựa hồ không quan tâm đ ến tình cảnh của mình.

Thật ra thì nàng không quan tâm thật, nàng ở Ma giới bảy năm không thấy mặt trời, thậm chí là bảy năm trước, chưa có khổ sở nào nàng chưa nếm qua, hoàn cảnh nơi này đối với nàng mà nói cũng không tệ.

"Nghe nói tên ngươi là Mộ Huyền Linh." Cao Thu Mân ép tới gần một bước, từ trên nhìn xuống quan sát kỹ Mộ Huyền Linh: "Ngươi là đệ tử thân truyền của Đại Tế Ti Ma tộc Tang Kỳ, chắc hẳn hiểu rõ hắn."

Nghe thấy tên Tang Kỳ, chân mày Mộ Huyền Linh hơi động, nàng có chút bất ngờ ngước mắt lên nhìn Cao Thu Mân, chậm rãi nói: "Nói mới nhớ, là hắn dẫn binh diệt Minh Nguyệt sơn trang."


Hô hấp Cao Thu Mân khẩn trương: "Khi đó ngươi cũng ở đấy?"

Mộ Huyền Linh nghiêng đầu một chút, hơi suy nghĩ, lộ ra nụ cười không rõ hàm nghĩa: "Ta ở đấy."

Cao Thu Mân rút kiếm Xuân Sinh ra, lưỡi kiếm sắc bén lạnh như băng nhắm thẳng vào Mộ Huyền Linh: "Vậy ta càng không thể thả ngươi!"

"Dù sao ngươi cũng không định bỏ qua cho ta." Mộ Huyền Linh không để ý uy hiếp trước mắt: "Nhưng ngươi phải hiểu cho rõ, cho dù ta phải chết, cũng không tới lượt ngươi hành hình."

Cao Thu Mân giận đến run tay: "Sư phụ nói không sai, bán yêu đều đê tiện!"

"..."

Mộ Huyền Linh miễn cưỡng liếc mắt: "Kiếm tu các ngươi, không phải từ trước đến nay đều nhìn bọn ta như vậy sao? Có thể khiến đại tiểu thư cao cao tại thượng đến thăm tiện đồ như ta, chắc không phải chỉ là vì mấy câu làm nhục ta."

Cao Thu Mân cắn môi, ngực đập mãnh liệt, tựa hồ vẫn đang do dự có nên mở miệng hay không.

Mộ Huyền Linh vốn không quan tâm tới nàng, nhưng thấy bộ dáng kia của nàng, ngược lại cũng có chút tò mò.


Đọc truyện chữ Full