DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi
Chương 24: C24: Bùi ôn du tỉnh lại

【Tôi…… Không nhìn thấy gì cả. Là…… Mù rồi sao?】

***

“Xin chào Bùi tiên sinh, tôi là Tiết Huệ Vũ. Xin lỗi đã đến muộn.”

Ngày đó ánh dương sáng rọi, dịu dàng chiếu lên người cô.

Cô mặc một chiếc váy dài bằng lụa mỏng màu xanh tím, tay cầm một chiếc túi nhỏ màu đen, cả người như được tắm dưới ánh dương trắng đến phát sáng.

Gió nhẹ thổi tà váy cô bay bay, giống như một con bướm nhanh nhẹn nhảy múa, vô thức hấp dẫn tất cả tầm mắt của mọi người.

“Xin chào Tiết tiểu thư.”

Đó cũng không phải lần đầu tiên Bùi Ôn Du nhìn thấy Tiết Huệ Vũ, nhưng đối với cô mà nói, đây là lần đầu đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Sau khi khô khan tự giới thiệu xong, Bùi Ôn Du liền cảm giác được tim mình đập thình thịch như gõ trống.

Anh có chút căng thẳng, căng thẳng đến mức không biết nên nói gì, chỉ muốn che trái tim mình lại…… Sau khi không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Tiết Huệ Vũ, anh lập tức nhanh chóng dời tầm mắt, theo thói quen ngồi thẳng thân người, mím chặt đôi môi.

Biểu cảm không được tự nhiên nghiêm túc và kiệm lời kia ở trong mắt Tiết Huệ Vũ chính là lạnh nhạt.

Mà Bùi Ôn Du không biết Tiết Huệ Vũ đang nghĩ gì, lưng anh thẳng tắp giống như một cây bút, ngồi đoan chính chỉnh tề, trong đầu lại nhanh chóng chuyển đến《Toàn tập chủ đề tán gẫu với con gái 》gần đây mình vừa mới gấp gáp bổ sung.

Chỉ là vẫn chưa đợi anh đọc thuộc ra, liền nghe thấy Tiết Huệ Vũ dẫn trước nói: “Bố kêu tôi đến đây, trước khi tôi đến mới biết được là Bùi tiên sinh. Trước khi đến, Bùi tiên sinh có biết là tôi không?”

Bùi Ôn Du lẳng lặng gật đầu. Làm sao anh có thể không nhận ra cô chứ……

“Bùi tiên sinh chắc hẳn đã nghe nói đến nghề nghiệp của tôi rồi nhỉ? Tôi là một diễn viên múa ba lê, hiện giờ đang ở thời kỳ hoàng kim của cuộc đời tôi. Tôi rất yêu sân khấu, cho nên tuyệt đối sẽ không từ chức ở nhà trải qua cuộc sống giúp chồng dạy con, cũng tuyệt đối không thể xoay quanh chồng từng giờ từng phút, xoay quanh con cái và gia đình, hoàn toàn không còn cuộc sống cho riêng mình.”

Những lời Tiết Huệ Vũ nói đã nằm trong dự đoán của Bùi Ôn Du, từ lời đồn châm chọc trào phúng của người khác về Tiết Huệ Vũ, anh mới biết được Tiết Khánh Vũ đã đẩy con gái của mình ra để liên hôn thương mại.

Nhưng vị đại tiểu thư này không có một chút ý nghĩ muốn liên hôn, cô liên tục quấy rối vài cuộc xem mắt, chọc cho mấy đối tượng xem mắt tức giận chạy đi.

Cho nên, vì để Tiết Huệ Vũ không muốn kết hôn đi vào khuôn phép, Tiết Khánh Vũ thậm chí đã dùng thế lực của tập đoàn khiến cho tất cả nhà hát lớn trong nước phong sát vũ đoàn ba lê của cô, đến mức không một vũ đoàn ba lê nào dám chiêu mộ cô.

Sau đó nghe nói Tiết Huệ Vũ muốn đến đoàn múa ở nước ngoài, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại đồng ý xem mắt.

Bùi Ôn Du cực kỳ xem thường loại hành vi này, mà trùng hợp ông nội cũng bắt đầu càm ràm giục anh kết hôn.

Thật ra Bùi Ôn Du không muốn khiến Tiết Huệ Vũ tham dự vào vòng xoáy của gia tộc nhà mình. Nhưng nghĩ đến nhị thiếu gia nhà họ Tề hiện nay đang xem mắt với Tiết Huệ Vũ sớm đã rắn chuột một ổ với em trai Tiết Hoành Tuấn của cô, chỉ chực chờ lừa Tiết Huệ Vũ mắc câu, Bùi Ôn Du liền nhịn không được mà thả ra bên ngoài một chút scandal của Tề Thụy Hiên.

Mà một Tề Thụy Hiên qua đi, khẳng định còn có người kế tiếp. Tiết Huệ Vũ vội vã tìm đối tượng liên hôn chắc chắn còn có thể đạp trúng cạm bẫy.

Bùi Ôn Du liền truyền đạt mong muốn liên hôn với tập đoàn Tiết Thị cho ông nội và chính ộng nội đã ném cành ô liu cho Chủ tịch Tiết. Vậy nên mới có màn gặp mặt xem mắt ngày hôm nay.

“Nếu Bùi tiên sinh để ý vợ mình có tính cách thế này, có lẽ chúng ta cũng không cần phải nói chuyện thêm nữa……”

“Không để ý.” Người trước mặt vừa mở miệng thì giống như hoa hồng có gai, sau khi cẩn thận cân nhắc, Bùi Ôn Du mở miệng nói, “Được làm công việc mà mình yêu thích chính là một chuyện may mắn. Hơn nữa tôi cũng thường xem kịch múa ba lê.”

Bùi Ôn Du chủ động liên hôn, chính là muốn để Tiết Huệ Vũ được sống tự do, không chịu gò bó bởi người khác, sẽ không bị bất cứ người nào đâm sau lưng.

“Bùi tiên sinh có thích vở kịch ba lê nào không?”

“Ừm, tôi thích vở《Hồ Thiên Nga》mà em diễn chính.”

Anh biết Tiết Huệ Vũ rất thích ba lê, cho nên chủ động chuyển đề tài sang ba lê, cứ tán gẫu như vậy hết một tiếng đồng hồ.

Lần đầu tiên gặp mặt chỉ là một buổi trà chiều ngắn ngủi kéo dài một tiếng đồng hồ.

Nhưng anh không biết ấn tượng đầu tiên của Tiết Huệ Vũ về anh như thế nào, cứ gặp mặt mấy lần như vậy, liền nghe thấy cô chủ động mở miệng nói: “Bùi tiên sinh, hẳn là anh cũng bị người trong nhà giục kết hôn nhỉ?”

“Tôi nói thật vậy, tôi không muốn kết hôn sớm, nhưng hiện giờ không thể không nhanh chóng tìm người kết hôn mới có thể thoát khỏi sự khống chế của bố tôi. Tôi không muốn ra nước ngoài, chỉ bởi vì tôi không muốn làm lợi cho em trai mình. Trước mắt tôi cảm thấy Bùi tiên sinh là người thích hợp nhất. Không biết Bùi tiên sinh cảm thấy tôi thế nào? Có bằng lòng kết hôn với tôi không?”

Bùi Ôn Du không ngờ mới gặp vài lần mà Tiết Huệ Vũ đã đi thẳng vào vấn đề, tim bỗng nhiên nhảy một cái, liền nghe thấy cô tiếp tục nói: “Chúng ta mới gặp nhau vài lần, đôi bên hoàn toàn không hiểu gì về nhau, tôi biết tôi hỏi như vậy quá đường đột…… Bùi tiên sinh không giống với tôi, tuổi tác hiện giờ mà kết hôn quả thật quá sớm, sự nghiệp cũng đang thăng tiến, còn có rất nhiều phạm vi đối tượng có thể lựa chọn…… Nhưng nếu Bùi tiên sinh chọn tôi, đối với sự nghiệp của anh xem như cũng có lợi.”

Bùi Ôn Du không rõ Tiết Huệ Vũ vì sao phải nói như vậy, cho nên vẫn luôn không mở miệng.

“Bố đã đồng ý với tôi, nếu tôi kết hôn, sẽ cho tôi một công ty cùng một phần cổ phần của tập đoàn. Tôi không hề có chút hứng thú đối với việc kinh doanh của công ty, nhưng cũng không muốn để Tiết Hoành Tuấn chiếm lợi, cho nên công ty con này tương lai sẽ giao toàn quyền cho chồng tôi xử lý. Nếu Bùi tiên sinh bằng lòng ký khế ước kết hôn với tôi, công ty con này sẽ là của anh. Đồng thời, tôi cam đoan sau khi kết hôn sẽ không vô cớ gây sự, tuyệt đối sẽ không can thiệp đến cuộc sống riêng tư của anh…… Chỉ cần Bùi tiên sinh đồng ý không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi, ngoại trừ những lúc tất yếu ở bên ngoài cần diễn kịch ra thì không cần có bất kỳ tiếp xúc thân thể gần gũi nào……..”


”Vì sao?”

Tiết Huệ Vũ khẽ cười, nói ngay vào điểm chính: “Nghe nói người nối nghiệp của tập đoàn Bùi Thị sẽ chọn từ trong nhóm cháu, mặc dù Bùi tiên sinh có khả năng là người được chọn cho vị trí người thừa kế nhất, nhưng anh họ Bùi Vĩnh Ngọc của anh cũng không thể coi thường, cũng không phải chắc chắn trăm phần trăm. Nếu Chủ tịch Bùi đã có ý để anh liên hôn với tôi, điều đó có nghĩa là ông ấy hy vọng anh có thể nhận được sự trợ giúp của tập đoàn Tiết Thị, để anh có thể càng thêm trăm phần trăm ngồi vững ở vị trí người thừa kế. Cho nên tôi cảm thấy mục tiêu của chúng ta giống nhau, chính là liên hôn. Nếu không thể tránh né chuyện liên hôn, chi bằng ký khế ước hôn nhân, khiến cho lợi ích giữa chúng ta được thực hiện tối đa hóa.”

Thấy Tiết Huệ Vũ lý giải sai câu “Vì sao” kia của mình, lại nghe thấy cô không ngừng nói liên hôn với cô có được bao nhiêu lợi ích, trong lòng Bùi Ôn Du nháy mắt lạnh đi.

Tiết Huệ Vũ thấy anh nghiêm mặt không đáp lại, cho rằng điều kiện mình đưa ra không tốt, không khỏi có chút bất mãn bĩu môi nói: “Liên hôn không phải là trao đổi điều kiện sao? Cái tôi cho hẳn là đủ nhiều rồi nhỉ? Bùi tiên sinh về sau tìm đối tượng liên hôn khác cũng không nhất định có thể đề ra điều kiện tốt hơn so với tôi đâu. Hơn nữa tôi cũng không cần Bùi tiên sinh cho tôi bất kỳ tình cảm nào…… Tình cảm là thứ không đáng được nhắc tới nhất, Bùi tiên sinh ở bên ngoài cờ màu phấp phới (*) tôi cũng sẽ khéo hiểu lòng người làm bộ như không biết. Thậm chí so với những người khác, tướng mạo tôi hẳn là không tồi nhỉ, fans cũng có hơn mười triệu, đi ra ngoài có thể để anh nở mày nở mặt, cũng có thể làm đại ngôn miễn phí cho công ty anh. Hẳn cũng coi như một sự lựa chọn không tồi phải không?”

(*) bên ngoài cờ màu phấp phới: ý chỉ đàn ông trong nhà có vợ, bên ngoài cũng có không ít bạn gái.

Đôi mắt cô sáng ngời trong suốt, tự đẩy mạnh tiêu thụ cho bản thân nói: “Tôi nấu ăn cũng không tệ, chẳng qua chưa từng nấu cho người nào khác. Nếu anh đồng ý, sau này nếu tôi rảnh, sẽ nấu cơm cho anh……”

Trong lòng anh ngày càng trầm xuống, lại nghe cô thêm dầu vào lửa bổ sung nói: “Tôi biết hôn nhân đại sự cần thời gian suy xét, hiện giờ ly hôn phải tranh chấp, muốn ly hôn càng ngày càng khó, chúng ta có khế ước kết hôn thì không cần lo lắng đến chuyện ly hôn khó hay phân chia tài sản,... Sau ba năm kết hôn, nếu có thể chắp vá sống qua ngày thì tiếp tục gia hạn thêm ba năm, còn nếu thói quen sinh hoạt thật sự chênh lệch nhau quá nhiều thì liền ly hôn, dễ tụ dễ tan.”

Tiết Huệ Vũ nói đến mức thấu tình đạt lý, vừa thấy chính là đã suy nghĩ kỹ càng từ lâu nên ký kết khế ước hôn nhân như thế nào để đạt được lợi ích tối đa nhất.

Bùi Ôn Du lạnh nhạt mở miệng: “Tiết tiểu thư, tôi là người thứ mấy được hỏi như vậy?”

“Khế ước kết hôn sao? Anh là người đầu tiên đó, chẳng qua nếu anh không đồng ý thì tôi chỉ có thể tìm kiếm đối tượng phù hợp lần nữa. Thật ra, tôi còn có mấy ứng viên……”

Nghĩ đến những tên đàn ông xem mắt với Tiết Huệ Vũ đã nói sau lưng cô như thế nào, trong lòng Bùi Ôn Du đốt lên lửa giận. Anh đè nén lại cảm xúc, hỏi: “Vậy vì sao lại chọn tôi, sao không đi hỏi bọn họ?”

“Bởi vì tướng mạo anh ưa nhìn nhất……”

Bùi Ôn Du khẽ ngẩn ra, giống như con mèo xù lông được vuốt ve, chỉ thấy Tiết Huệ Vũ khẽ cười nói: “Anh kinh ngạc như thế làm gì, không biết rằng tướng mạo mình rất ưa nhìn sao? Anh còn đẹp trai hơn những minh tinh lưu lượng khác nhiều đó……”

“Còn có một nguyên nhân khác, những phú nhị đại phú tam đại (*) đã từng xem mắt kia, vừa nhìn là biết mấy tên ăn chơi lêu lỏng không có việc gì làm, còn có một vài người thật sự có cảm tình với tôi, khiến tôi có gánh nặng rất lớn. Nhưng Bùi tiên sinh có vẻ không giống vậy, anh cẩn thận tỉ mỉ, cả người chính trực, cũng không tra được chuyện xấu gì, vừa nhìn liền biết là người cuồng công việc. Tôi cũng là người cuồng công việc, cho nên tôi cảm thấy chúng ta sẽ tương đối phù hợp.”

(*)phú nhị đại phú tam đại: thế hệ giàu có đời thứ hai (ý chỉ con cái), thế hệ giàu có đời thứ ba (ý chỉ cháu)

“……”

“Được.”

“Hửm?” Tiết Huệ Vũ ngẩn ngơ.

“Chúng ta ký khế ước kết hôn đi.” Anh thở dài một hơi nhẹ nhõm, liền nghe thấy Tiết Huệ Vũ kịp phản ứng lại kích động nói: “Này? Anh thật sự đồng ý sao?”

“Ừm.” Anh nhịn không được dùng lời cô vừa nói trả trở về, “Bởi vì…… Cô cũng là người có dáng vẻ đẹp nhất tôi từng gặp.”

Anh vốn có chút tò mò phản ứng của đối phương, không ngờ mình nói rồi lỗ tai cũng nóng lên, nhưng chỉ thấy Tiết Huệ Vũ không có bất kỳ biểu cảm xấu hổ nào.

Hẳn là cô đã quen nghe thấy những lời khen ngợi này, mắt cong cong, thẳng thắn vươn tay về phía anh: “Hợp tác vui vẻ.”

Đây là lần đầu tiên Bùi Ôn Du có tiếp xúc thân thể với Tiết Huệ Vũ, mà lần tiếp xúc thân thể tiếp theo của bọn họ chính là lúc chụp ảnh cưới, sau đó…… Chính là khi anh từ trong tay Tiết Khánh Vũ dắt lấy tay cô.

Cô mặc váy cưới anh thiết kế vì cô, bộ váy cưới độc nhất vô nhị trên thế giới, đẹp đến nỗi giống như tiên nữ hạ phàm.

Anh nắm lấy tay cô dắt vào trong giáo đường tuyên thệ.

“Tôi, Bùi Ôn Du đồng ý cưới Tiết Huệ Vũ thành vợ hợp pháp của mình, từ hôm nay trở đi, dù hạnh phúc hay gian nan, khi giàu có hay nghèo đói, lúc đau ốm hay khỏe mạnh, đều sẽ yêu thương, chăm sóc, tôn trọng và chấp nhận em, vĩnh viễn chung thủy với em không thay đổi cho đến tận cùng sinh mệnh.”

“Đùng……”

Trong giây phút anh tuyên thệ, cửa sổ thủy tinh của giáo đường lốp đốp rơi xuống, Bùi Ôn Du đang lòng đầy ngọt ngào và hạnh phúc liền kinh hoảng nhìn về phía Tiết Huệ Vũ mình đang dắt lấy, lại phát hiện bên cạnh không có một bóng người.

Khung cảnh bốn phía bắt đầu nhanh chóng thay đổi, sau đó ——

“Chát ——” Mặt bị đánh một bạt tai thật mạnh.

“Anh bỉ ổi hạ lưu vô liêm sỉ ——!!!” Tiết Huệ Vũ nghiến răng hung hăng tức giận mắng, cô run rẩy tựa lưng vào thành giường, mặt ửng hồng, cả người đều đang run rẩy……

“Huệ Vũ……” Anh kinh hoảng vươn tay về phía trước, lúc chăn trượt xuống một cái gối hung hăng đập tới.

“Cút đi! Ra ngoài! Cút ra ngoài cho tôi!” Đôi mắt cô nheo lại, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ cùng khủng hoảng.

Tim anh nháy mắt giống như thủng một lỗ, cảm giác sợ hãi cùng bất lực tựa như đang mọc rễ trong lòng. Toàn bộ cuộc sống bình đạm và hạnh phú, đều đột nhiên chuyển biến vào một đêm kia.


“Bùi Ôn Du, tôi có thai rồi…… Không ngờ lại xui xẻo như vậy, chỉ một lần đó lại có rồi. Tôi vốn không định nói cho anh biết, bởi vì tôi chắc chắn sẽ phá thai, nhưng tôi cảm thấy anh hẳn cũng có quyền được biết chuyện, hơn nữa lúc tôi làm phẫu thuật cần phải có một người hỗ trợ ký tên. Gần đây tương đối bận bịu, khoảng thứ năm tuần sau mới có thể rảnh rỗi. Anh thì sao, ngày đó có rảnh không?”

“Bùi Ôn Du!!!! Chuyện mang thai tôi chỉ nói với anh, không phải anh nói cho bố thì là ai nói? Ngoài miệng đồng ý để tôi phá thai, sau lưng lại bán đứng tôi như vậy? Hiện tại ồn ào đến nỗi trên mạng đều đã biết tôi mang thai! Tôi không ngờ anh lại là người không biết xấu hổ như vậy? Đêm hôm đó cũng là anh cố ý đúng không! Cố ý khiến tôi mang thai có phải hay không!”

“Tôi không nên kết hôn! Tôi còn trẻ tuổi như thế, vì sao phải bị một đứa trẻ hủy đi sự nghiệp của mình! Tôi điên rồi sao mà phải sinh đứa bé này ra? Chúng ta kết hôn giả! Kết hôn giả đó có hiểu không?”

“Diễn viên múa ba lê hơn ba mươi tuổi đều sẽ nghỉ thi đấu! Hiện tại tôi mới hơn hai mươi tuổi, anh có biết một đứa bé sẽ hủy đi kiếp sống hoàng kim của một diễn viên hay không? Anh cho rằng sinh con dễ giống như đẻ trứng sao? Hồi phục sau khi sinh phải mất mấy năm! Anh muốn khiến tôi bị những người vẫn luôn không bằng mình chế giễu sao? Không sinh không sinh! Tôi tuyệt đối sẽ không sinh! Ngày mai anh phải theo tôi đi phẫu thuật phá thai.”

“Còn nói không phải anh! Anh là cái đồ ngụy quân tử miệng đầy dối trá!”

“Đừng tưởng rằng nhân dân cả nước đều biết tôi mang thai thì tôi sẽ ngoan ngoãn làm người mẹ tốt. Được, con thì tôi sinh ra, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nuôi nó, cũng tuyệt đối không cho bú sữa. Muốn nuôi thì tự anh đi mà nuôi! Là anh muốn sinh, nên anh phải có trách nhiệm với nó!”

“Bùi Ôn Du, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng ẵm đứa bé đến trước mặt tôi! Hễ tôi thấy nó liền chán ghét! Xin hãy nhớ kỹ lời anh đã cam đoan trước khi tôi sinh, sau khi đứa bé sinh ra tuyệt đối sẽ không khiến tôi bận tâm một chút nào!”

“Kết tinh của tình yêu? Anh nói ra lời này không cảm thấy buồn cười sao? Giữa chúng ta có tình yêu à? Thứ đồ được sinh ra không bởi tình yêu, anh là đang nói đến cái gì thế? Tôi sớm đã nói rồi, đứa trẻ nên được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc có tình yêu, chứ không phải trong nhà chúng ta.”

“Bùi Ôn Du, anh có biết trên mạng nói tôi như thế nào không? Cười nhạo thân thể tôi như xe tăng! Kêu tôi sinh con rồi nên giải nghệ lo chăm con đi! Vào lúc tôi mang thai mắng tôi đã có con rồi còn múa ba lê không nghĩ đến con sao, thật vất vả ra tháng chuẩn bị tái xuất, lại mắng tôi mới một tháng đã muốn tái xuất không chăm sóc cho con một chút nào, dựa vào cái gì chứ…… Dựa vào cái gì tôi sinh con xong liền nhất định phải vây quanh đứa bé, dựa vào cái gì bởi vì đứa bé mà tôi không thể nhảy múa…… Đã một năm rồi……”

“Lặp lại lần nữa, tôi chán ghét anh, cũng chán ghét đứa nhỏ này. Nếu trở lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không lựa chọn kết hôn với anh. Lúc đầu quả thật là mắt tôi mù, mới cho rằng anh là lựa chọn tốt nhất……”

Đau khổ, khó chịu, bi thương, hoảng sợ, tuyệt vọng ——

Cảm xúc tiêu cực vờn quanh trong đầu, lời nói cuồng loạn ngày càng vang dội, ngày càng dày đặc……

Mãi đến khi “Ầm” một tiếng vang lớn ——

Trong thoáng chốc anh dường như nghe được giọng nói của Tiết Huệ Vũ. Không phải tiếng tranh cãi cuồng loạn, mà là âm thanh nức nở.

Bùi Ôn Du vẫn cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì anh gặp được Tiết Huệ Vũ.

Nhưng sau này mới ý thức được, có lẽ lần gặp mặt ngày đó của bọn họ mới chính là lúc bắt đầu sự bất hạnh của Tiết Huệ Vũ. Anh tự cho là đúng cho rằng hôn nhân của mình mang đến hạnh phúc cho cô, nhưng thứ mang đến cuối cùng, chỉ là sự phiền não cùng tuyệt vọng vô tận.

Thậm chí, còn mang đến cái chết cho cô……

Thật xin lỗi ——

Ý chí ngày càng tan rã, phảng phất như thế giới của bản thân bị ăn mòn, chung quanh ngày càng xuất hiện nhiều đám mây đen, thân thể cũng tựa như lâm vào bùn hít thở không thông…… Dùng sức mà kéo anh vào bóng tối……

Bùi Ôn Du không giãy dụa, cũng không có ý chí chiến đấu với nơi hắc ám này, chỉ cảm thấy càng ngày càng mệt, càng ngày càng buồn ngủ.

Vốn xung quanh ồn ào cũng càng ngày càng an tĩnh ——

Bóng tối nhấn chìm năm giác quan của anh, Bùi Ôn Du không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nhìn không thấy bất cứ cảnh vật nào, cũng không cảm giác được bất kỳ mùi vị và hơi thở nào, không biết thời gian đã qua bao lâu……

Anh càng ngày càng mệt mỏi……

Xin lỗi ——

“Bùi Ôn Du, anh thật sự muốn làm người thực vật sao?”

Dưới tình huống một mảng tối mờ mịt cái gì cũng không nghe thấy, một thanh âm đột nhiên truyền đến.

“Anh rõ ràng đã đồng ý chăm sóc con thật tốt, đây là lời hứa trong miệng anh sao?”

Thanh âm hư ảo ngày càng rõ ràng, quen thuộc đến mức thức tỉnh ý thức đang dần tan rã của Bùi Ôn Du.

Huệ…… Vũ……

Là giọng nói của Tiết Huệ Vũ……

Bởi vì anh đã chết rồi, nên Tiết Huệ Vũ đến đón anh sao?

“Anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem mình đã làm được gì? Con đã ba tuổi rồi mà vẫn chưa biết nói, anh có biết con vẫn luôn bị Trịnh Tuệ Văn bỏ thuốc không? Anh nhẫn tâm bỏ con mà rời đi như vậy sao? Anh nhẫn tâm để con bị những người gọi là thân thích ấy tùy ý bắt nạt như vậy ư? Để lại một đống lớn cục diện rối rắm, rồi cứ đi như vậy? Anh có biết sau khi anh chết, Bùi Dục Kỳ lớn lên sẽ trở thành người như thế nào không? Nếu anh còn có một chút lương tâm thì mau tỉnh lại cho tôi! Mau tỉnh lại ngay, anh có nghe thấy không?”


Thanh âm gần trong gang tấc vang lên bên tai, hô hấp ấm áp rõ ràng đến mức có thể nghe thấy được.

Cô ấy ở ngay bên cạnh……

Cô ấy có tiếng hít thở!

Tiếng tim đập bình bịch mạnh mẽ có lực đang nhảy trong lồng ngực, một loại xúc động không chân thật khiến Bùi Ôn Du nỗ lực muốn mở hai mắt ra.

Nhưng mí mắt nặng vô cùng cứ như bị tảng đá lớn đè chặt, dù dùng sức thế nào cũng không thể mở ra được……

“Nếu anh cứ dám chết như vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh yên! Tôi có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho anh!”

Đừng đi đừng đi……

Anh căng chặt cả người, dùng hết sức lực muốn xê dịch ngón tay ——- Muốn chuyển động tay mình đến chạm vào cô……

Tiếng bước chân rời đi rõ ràng đến mức có thể nghe thấy, là tiếng bước chân quen thuộc.

Quỷ không có khả năng có tiếng bước chân!

Tim Bùi Ôn Du đập đến càng thêm mạnh mẽ.

Nhưng ngay sau đó, xung quanh lại xảy ra náo động lớn.

“Vừa rồi anh cũng thấy, tôi đã ấn chuông rồi, cũng đã báo nguy, rất nhanh thôi sẽ có người chạy đến, anh trốn đường nào cũng không thoát đâu……”

Trong mơ hồ lại nghe thấy giọng nói của Tiết Huệ Vũ…… Huệ Vũ đang nói chuyện với ai?

Bùi Ôn Du muốn nghe rõ trong phòng bệnh mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bóng tối lại lần nữa nhấn chìm khiến anh hít thở không thông.

Không được—— Tôi không thể chết được ——!

Không giống với sự từ bỏ ban nãy, Bùi Ôn Du ý thức được trong phòng có thể có nguy hiểm nên bắt đầu mạnh mẽ vùng vẫy.

Mở mắt ra! Mở to mắt ra!

Huệ Vũ quay lại rồi! Cô ấy nhất định biết anh gặp tai nạn xe trọng thương nên đã bằng lòng quay lại gặp anh!

Cô ấy không chết, anh cũng không thể chết! Anh không thể khiến Tiết Huệ Vũ tổn thương thêm lần nữa!

Nỗi sợ hãi lan tràn nơi đáy tim, Bùi Ôn dùng hết sức lực vùng vẫy.

“Nhịp tim của Bùi tổng đập quá nhanh, hiện tại là 140!”

Bên tai truyền đến tiếng kêu quen thuộc.

“Là xuất hiện phản ứng truyền dịch sao? Ngừng truyền dịch, xét nghiệm máu cho Bùi tổng!”

“Bác sĩ Cố! Bác sĩ Cố! Tay của Bùi tổng đang động đậy!”

“Bùi tổng! Bùi tổng! Anh có nghe thấy không? Nếu có nghe thấy, động đậy một ngón tay.”

Bùi Ôn Du dùng hết sức lực nhúc nhích ngón trỏ một chút.

“Tốt quá rồi, Bùi tổng có ý thức rồi!”

Không biết trôi qua bao lâu, đôi mắt Bùi Ôn Du cuối cùng chậm rãi hé ra một khe hở.

Nhân viên y tá và Chu Khải Hoa đỏ mắt canh giữ bên giường nhìn thấy một màn này liền cùng nhau xông lên.

“Bùi tổng, có thể nghe được tiếng tôi nói thì nháy mắt một cái.”

Bùi Ôn Du chầm chậm nháy mắt một cái, bác sĩ Cố quan sát tình trạng, tiếp đó nói: “Lại nhấc tay phải lên một chút.”

Đập vào mắt là mặt nạ thở, ngón tay trỏ có chút tê cứng đang kẹp điện tâm đồ, Bùi Ôn Du nghe thấy lời của bác sĩ muốn nhấc tay phải lên, lại gian nan mà không xuất ra được một chút sức lực nào.

“Bùi tổng, bởi vì tai nạn xe làm anh bị thương nặng hôn mê hai ngày, hiện tại não thanh tỉnh tức là bệnh tình đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, đừng vì triệu chứng thân thể không thể động đậy mà hoang mang sợ hãi, là do não bộ không cung cấp đủ máu dẫn tới triệu chứng thiếu oxy. Cứ nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, sức dãn cơ trên người sẽ dần dần khôi phục……”

Bọn họ vốn tưởng rằng Bùi tổng còn cần một đoạn thời gian mới có thể nói chuyện, nhưng lại nghe thấy được Bùi Ôn Du mở miệng nói:

“Nước……”

Tiếng nói Bùi Ôn Du khàn khàn nhẹ như muỗi kêu, hai mắt chua xót đến nỗi muốn rơi lệ vì một chữ này mà dường như đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, lại lần nữa vô lực mà nhắm mắt lại.

Sau khi rung chuyển giường bệnh, Chu Khải Hoa lập tức rót một ly nước ấm cắm ống hút đưa tới bên môi khô nứt của Bùi Ôn Du.

Mặt nạ thở được lấy xuống, mùi nước sát trùng quen thuộc tràn ngập nơi chóp mũi, đầu óc anh choáng váng căng tức……

Bùi Ôn Du hút hai ngụm nước làm nhuận cổ họng đau rát, nước ấm áp chảy qua yết hầu vào trong dạ dày, dạ dày thời gian dài không ăn uống gì khó chịu mà co thắt một trận.


Bùi Ôn Du vốn đã có bệnh đau dạ dày chỉ cảm thấy một dòng khí chạy tán loạn trong bụng, co thắt đến khiến toàn bộ cơ quan vùng bụng của anh đều đau.

Cảm giác khó chịu khi vừa tỉnh lại khiến anh lập tức lắc đầu không uống nước, sau khi nằm xuống lần nữa, liền thấp giọng hỏi: “Vừa rồi ai ở bên cạnh tôi?”

“Là bác sĩ Cố và y tá Đổng đang chăm sóc ngài.”

Đổng Lệ Mai được điểm danh gần như vào lúc Chu Khải Hoa mở miệng liền lập tức đứng ở chỗ Bùi Ôn Du có thể nhìn thấy, bày ra một bộ biểu cảm căng thẳng lo âu, nhẹ nhàng mà hô một tiếng: “Bùi tổng…… Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Cảm thấy đau đầu choáng váng buồn nôn không?”

Cô ta thật sự sắp bị hù chết rồi, bị chủ nhiệm lay tỉnh mới biết được mình trúng phải thuốc mê, mà trong lúc cô ta đang mê man, lại có người giả dạng bác sĩ tiến vào phòng bệnh của Bùi tổng!? Còn cầm theo dao chém Thẩm Tuyết và hai bảo vệ bị thương!

Nếu Bùi tổng thật sự xảy ra chuyện trong phiên trực của cô ta, vậy cô ta nhất định hoàn toàn xong đời! Cho nên nhìn thấy Bùi tổng bình an tỉnh lại, cô ta thật sự cảm tạ trời đất, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Không phải.” Không nghe được âm thanh mình muốn nghe, lông mày Bùi Ôn Du nhăn lại, dừng một chút, cũng không biết mình nên giải thích thế nào, nói: “Vừa rồi tôi nghe được giọng nói của Huệ Vũ. Cô ấy vừa mới ở trong phòng bệnh.”

Phẫu thuật toàn là thuốc tê, rất có thể là di chứng sau khi gây tê.

Mặt Chu Khải Hoa lộ ra sự nghiêm túc, muốn nói lại thôi: “Bùi tổng, anh nằm mơ rồi……”

Là…… Mơ sao……

Bùi Ôn Du không còn xoắn xuýt vấn đề này nữa, bởi vì anh phát hiện ra một chuyện còn nghiêm trọng hơn, đột nhiên hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Bây giờ là rạng sáng 4 giờ 17 phút……”

Đổng Lệ Mai chen ngang nói: “Bùi tổng, 3 giờ hơn anh đã có ý thức.”

Bùi Ôn Du khó khăn nâng tay lên, xoa xoa hai mắt vẫn khô khốc đau nhức như cũ.

Thật lâu sau, nhẹ giọng nói: “Trong phòng bệnh xin chỉ để lại bác sĩ Cố và Tiểu Chu, tôi có vài lời muốn nói với bọn họ.”

Đổng Lệ Mai không tình nguyện mà rời đi.

Sau khi các nhân viên y tế khác rời đi, Bùi Ôn Du đột nhiên mở miệng nói: “Hiện tại đang bật đèn đúng không……”

Tim Cố Gia Thắng lộp bộp một cái, chỉ thấy Bùi Ôn Du mở to mắt, huơ huơ tay mình trước hai mắt.

“Tôi…… Đã không nhìn thấy gì cả.”

“Trước mắt không phải hoàn toàn tối đen, tựa như một mảnh sương mù dày đặc, nhìn không thấy biên giới, có đôi khi sẽ giống như ánh sáng của đốm lửa nhỏ……”

“Ngay từ đầu cho rằng là vừa tỉnh lại đôi mắt còn chưa kịp thích ứng, nhưng dùng sức dụi mắt, mới ý thức được đó không phải là ánh sáng chân chính…… Hiện tại lại tiếp tục không nhìn thấy chút gì……”

“Đôi mắt rất đau, rất khô rát…… Đầu vẫn luôn đau nhức……”

Bùi tổng bị thương nặng như vậy, sau khi tỉnh lại đã có thể động đậy có thể nói ngay lập tức, Cố Gia Thắng còn tưởng rằng đây là kỳ tích rơi xuống trên người Bùi tổng, tuy nhiên hiện giờ mỗi một câu của Bùi Ôn Du, đều khiến tim Cố Gia Thắng từng bước từng bước chìm vào đáy cốc.

“Là…… Mù rồi sao?”

Cố Gia Thắng cầm đèn pin chiếu vào hai mắt của Bùi Ôn Du, chỉ thấy bên ngoài nhãn cầu tuy không có gì bất thường, nhưng đôi mắt không có ánh sáng, đồng tử tan rã không có một chút phản xạ phản ứng đối với ánh sáng.

“Bùi tổng, đầu của ngài vì tai nạn xe cộ mà bị va chạm nghiêm trọng, có thể là ngoại thương làm cho não bộ hoặc thần kinh thị giác tổn thương dẫn đến mất đi ánh sáng, cũng có khả năng là biến chứng của võng mạc, do mạch máu của võng mạc không cung cấp đủ máu cùng phát sinh tắc nghẽn v.v. gây ra, cụ thể cần thông qua kiểm tra mới có thể cho ra phán đoán chính xác.”

Mất đi ánh sáng đối với bất cứ ai mà nói đều là cú sốc vô cùng lớn, huống chi là Bùi tổng, thấy sắc mặt anh tái nhợt, Cố Gia Thắng cẩn thận từng li từng tí tìm từ nói: “Nhưng Bùi tổng đừng nản chí, vết thương ngoài làm cho nhìn không rõ thường chỉ là tạm thời, đợi sau khi áp lực tụ máu trong não bộ hoặc phần mắt sưng máu được giải trừ đối với thần kinh thị giác, thị lực của mắt liền khôi phục. Nhất định phải duy trì trạng thái lạc quan.”

Nếu như trong đầu tụ máu không thể tự động hấp thu, vậy thì chỉ cần làm phẫu thuật loại bỏ máu tụ giải trừ áp lực đối với thần kinh thị giác. Nhưng nếu là biến chứng của võng mạc, thần kinh thị giác bị tổn thương, vậy muốn hoàn toàn khôi phục như thường là tương đối khó, rất có thể sẽ tạo thành mù vĩnh viễn.

Đương nhiên những thứ này, Cố Gia Thắng không dám nói với Bùi tổng, sợ trái tim vừa tỉnh lại của Bùi tổng trong lúc nhất thời không cách nào tiếp thu cú sốc như vậy.

Tuy Bùi Ôn Du không nhìn thấy biểu cảm của người chung quanh, cũng biết tình huống của mình sợ là không lạc quan, anh bởi vì nguyên nhân này mới chỉ để cho bác sĩ Cố và Chu Khải Hoa ở lại.

Về phương diện kinh doanh của công ty cần có được sự tán thành của đại hội cổ đông, trước mắt tuy anh là cổ đông lớn nhất, nhưng chuyện anh mù một khi sáng tỏ, vậy đám cổ đông kia sẽ không ngoan ngoãn nhường quyền kinh doanh ra, đám cỏ đầu tường trong công ty kia chỉ e là cũng lại lần nữa đổ về phía Bùi Vĩnh Ngọc.

Mà tai nạn xe của anh nhất định có liên quan đến Bùi Vĩnh Ngọc.

Nhưng tai nạn xe cộ ngày đó, Bùi Vĩnh Ngọc vẫn còn đang trong trại tạm giam, gặp mặt cùng điện thoại đều bị hạn chế, di động cũng không thể sử dụng, người phân phó ra tay chân chính chỉ sợ hoàn toàn là một người khác!

Bùi Ôn Du còn muốn dặn dò thêm một vài chuyện, nhưng não vừa tỉnh lại thiếu oxy nghiêm trọng, chỉ nói vài câu, động cánh tay vài cái liền mệt đến có chút thở hổn hển.

Cuối cùng, Bùi Ôn Du thật sự không thể chịu đựng được nữa mê man buồn ngủ, trước khi lần nữa ngủ mê man, dặn dò từng câu từng từ: “Chuyện tôi mù tạm thời không được nói cho bất cứ ai.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi tổng, nữ chính đã mở ra một chiếc cửa sổ trong thế giới tăm tối của anh. Sau này sẽ nhớ lại ~

Hiện giờ thượng đế lại đóng cánh cửa của anh lần nữa, bởi vì đã mất đi ánh sáng rồi ~~~ Tôi thật xấu xa ~ Trừng phạt anh không chăm sóc tốt cho cục cưng!


Đọc truyện chữ Full