DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi
Chương 63: C63: Bé con thông tuệ

【Bé con Khổng Dung nhường lê*】

(*) Khổng Dung nhường lê: Tích kể rằng, Dung, tên đầy đủ là Khổng Dung, sinh ra cuối đời Nam Hán, là cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, đã từng giữ một chức quan rất lớn trong triều đình. Thuở nhỏ, lúc Khổng Dung mới được bốn tuổi, có người khách đến nhà biếu một giỏ lê. Người lớn trong nhà bèn bảo Khổng Dung tự chọn lấy cho mình một quả. Cậu bé Khổng Dung liền chọn một quả nhỏ nhất trong giỏ. Người khách lấy làm lạ, bèn hỏi: "Sao cậu không lấy quả lớn mà lại lấy quả nhỏ vậy?" Khổng Dung đáp: "Thưa, vì cháu nhỏ hơn các anh cháu nên cháu lấy quả nhỏ nhất và vì cháu lớn hơn em cháu nên cháu nhường em quả lớn hơn."

Khổng Dung mới có bốn tuổi mà đã có được phong cách khiêm nhường, thương yêu anh em, đức hạnh như vậy không phải là trẻ em nào cũng có được. Tiếng thơm ấy lưu truyền thiên cổ, bởi vậy mới có câu rằng: "Dung tứ tuế, năng nhường lê" nghĩa rằng "Khổng Dung mới bốn tuổi đã biết nhường trái lê." Trải qua hàng ngàn năm, câu chuyện "Khổng Dung nhường lê" đã trở thành bài học luân lý cho giới trẻ Trung Quốc.

***

Tiết Hoành Tuấn oán giận kể tóm lược lại chuyện mình bị cảnh sát giao thông chặn lại: "Chỉ là chạy thử chiếc xe mới với bạn bè một chút, thế mà lại gặp được một cảnh sát giao thông mới, nói rằng con bị tình nghi đua lái xe phạm pháp, phải tạm giữ con! Thật sự là mất sạch mặt mũi! Cũng không xem là xe của ai mà dám chặn lại!"

Rõ ràng chính mình đua xe bị cảnh sát chặn lại, mà hoàn toàn không ý thức được mình đã phạm tội! Ngược lại còn trách cảnh sát có mắt không biết trời cao đất dày, ngay cả biển số xe của hắn cũng dám chặn lại!

Mà con cháu nhà giàu đều giống như Tiết Hoành Tuấn, đều có quan hệ với cảnh sát giao thông, biển số xe đều ghi chép lại trong hồ sơ. Dù cho có tiền án phạm tội, camera giám sát cũng sẽ không chụp xe bọn họ.

Cho nên hắn mới cực kỳ tức giận, chỉ là một cảnh sát giao thông nhỏ nhoi cũng dám chặn xe ông đây!

"Mẹ, đưa số điện thoại của lãnh đạo bọn họ cho con, gọi hắn đến đây!"

Thằng con trai lại gây chuyện…… Đầu Hạ Lan Chi ngay lập tức biến lớn như cái đấu.

"Mày câm miệng cho tao! Tao gọi cho Cục trưởng bảo hắn châm chước một chút, thả mày ra, mày ngoan ngoãn ở yên đó cho tao, đừng có nói lung tung, đừng có làm xấu mặt bố mày vào ngày quan trọng như hôm nay."

"Vâng……" Tiết Hoành Tuấn rầu rĩ không vui đáp lại một tiếng, cảm thấy mẹ chuyện bé xé ra to, càng giận chính bản thân mình hơn khi ngay cả một thằng cảnh sát giao thông nhỏ nhoi cũng không xử lý được. Chờ việc này qua đi, hắn phải bắt tay cảnh sát giao thông này cởi truồng cút xéo!

Hạ Lan Chi không nói chuyện này cho Tiết Khánh Vũ, sau khi ủy thác cho người khác giải quyết, lại giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục đón khách khứa.

Nửa tiếng sau, hàng người Tiết Hoành Tuấn lững thững đến muộn.

Cô gái cùng đi đương nhiên là Mạnh Vũ Vi bạn gái trên danh nghĩa của hắn. Sau khi bị Mạnh Vũ Vi uy hiếp, hai người chính là châu chấu trên cùng một sợi dây. Vì ích lợi của từng người, ở trước mặt công chúng thì thể hiện tình cảm, mặt với tim không đồng nhất.

Vào lúc này, Mạnh Vũ Vi mặc một bộ lễ phục màu hồng cánh sen khoét sâu hình chữ V, khoác cánh tay Tiết Hoành Tuấn tiến vào đại sảnh.

Hiện tại với tư cách là nữ hoàng ba lê số một trong nước, làn da cô trắng nõn như búp bê sứ, dưới tóc xoăn cổ điển lộ ra cần cổ thiên nga xinh đẹp, phối hợp với vòng eo duyên dáng, bước đi thanh thoát, quả thực làm cho khí chất của Mạnh Vũ Vi phát huy tới cực hạn.

Trong lúc nhất thời, cả sảnh phòng đều yên lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người cô ta và Tiết Hoành Tuấn.

Trái tim hư vinh của Mạnh Vũ Vi sục sôi, dào dạt đắc ý. Nhiều năm như vậy, chỉ cần xuất hiện ở những nơi công cộng, Tiết Huệ Vũ sẽ luôn là người nổi bật lóa mắt, mà cho dù cô ta có cố gắng thế nào cũng sẽ bị Tiết Huệ Vũ trên cơ, chỉ có thể âm thầm hâm mộ, trong lòng bực bội.


Nhưng bây giờ không giống như thế nữa, cô đã đứng cùng đẳng cấp với Tiết Huệ Vũ. Không giống như Tiết Huệ Vũ vốn dĩ đã là một thiên nga trắng, cô là vịt con xấu xí từ tầng lớp thấp nhất ngọn cỏ dại nhất từng bước từng bước trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.

Thậm chí còn được đặc cách phê duyệt thành diễn viên hạng hai quốc gia, đã tham gia nhiều chương trình tạp kỹ trong năm nay. Gần đây, số lượng người hâm mộ trên Weibo thậm chí còn vượt qua cả Tiết Huệ Vũ.

Đương nhiên, Mạnh Vũ Vi không phải chưa từng nghĩ tới chuyện mình đã ở đẳng cấp cao thế này rồi, có nên đá bay Tiết Hoành Tuấn hay không.

Nhưng Mạnh Vũ Vi cũng không ngốc, múa ba lê căn bản không thể kiếm cơm ăn cả đời được, nghề ba lê chính là một chén cơm thanh xuân, tuổi càng lớn thể lực sẽ càng theo không kịp, một số kỹ thuật vốn có thể thực hiện nhẹ nhàng thoải mái sẽ ngày càng trở nên mệt mỏi theo tuổi tác, sau vài năm nữa, cô ta có thể sẽ bị đám hậu bối vượt mặt.

Vì vậy thay vì trở thành một diễn viên múa ba lê, Mạnh Vũ Vì từ bé đã lớn lên trong khổ cực muốn làm một phú bà nhà giàu hơn. Mà Tiết Huệ Vũ đã chết, chắc chắn Tiết Hoành Tuấn sẽ trở thành người kế thừa của tập đoàn Tiết Thị.

Chỉ có người phụ nữ ngu ngốc như Tiết Huệ Vũ mới xem múa ba lê như một giấc mộng cả đời mà thôi.

Mà cô ta đã quyết định nghỉ hưu trong thời kỳ hoàng kim, sau đó dựa vào ngoại hình nổi bật mà tiến vào giới giải trí. Thậm chí, dưới trướng tập đoàn Tiết Thị có một công ty truyền thông, cô ta có thể dễ dàng đảm nhiệm vai nữ chính trong các bộ phim truyền hình.

Nghĩ như vậy, trong lòng Mạnh Vũ Vi càng thêm vui vẻ, niềm vui tràn đầy mặt mày, nở một nụ cười tao nhã đúng mực.

Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của Mạnh Vũ Vi bỗng cứng ngắc nơi khóe miệng.

Dù thế nào cũng không nghĩ tới…… Mình lại đụng màu quần áo kiểu tóc với một cô gái khác!

Cô ta đang mặc một bộ lễ phục xuân hè cao cấp, còn đối phương rõ ràng chỉ mặc một bộ lễ phục bình thường. Nhưng mà thân hình lồi lõm có đủ, vòng eo thon gọn và cẳng chân thon trắng nõn, bóng lưng quen thuộc như vậy khiến cô ta ngây ngẩn cả người, như thể nhìn thấy người phụ nữ kia đang đứng trước mặt mình.

Ảo giác nhất thời này đã khiến Mạnh Vũ Vi nổi da gà khắp người.

Hôm nay cô ta là người phụ nữ của Tiết Hoành Tuấn, cần phải lộng lẫy lấn át tứ phương mới được! Cô ta không thể để bất cứ ai cướp mất nổi bật của mình!

Cho nên Mạnh Vũ Vi cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm bóng dáng không hề kém cỏi so với mình kia, cứ nhìn đi nhìn lại, mãi đến khi đối phương xoay người, sau khi Mạnh Vũ Vi nhìn thấy gương mặt phổ thông bình thường ấy, tảng đá lớn trong lòng mới từ từ rơi xuống.

Mạnh Vũ Vi không biết vì sao mình lại có một cảm giác cảnh giác mãnh liệt đối với người phụ nữ xa lạ này đến vậy, suy đoán cô ấy là thiên kim nhà giàu nào đó, cô ta lôi kéo Tiết Hoành Tuấn, nhỏ giọng hỏi: "Người phụ nữ trẻ đang dắt cậu bé ở bên kia, anh có biết là ai không?"

Tiết Hoành Tuấn khẽ liếc đối phương một cái, không có hứng thú mà lắc đầu, mãi đến khi thấy cậu bé mà cô gái đang nắm tay kia chính là Bùi Dục Kỳ, mới bừng tỉnh hiểu ra: "Người phụ nữ ấy là gia sư của Bùi Dục Kỳ."

Hắn gật gù đắc ý nói: "Trường hợp này mà còn công khai dắt đến một gia sư tầm thường quê mùa, sợ người ta không biết con anh là một thằng ngốc không thể đến trường ư? Chắc là dẫn đến đây giúp chăm thằng nhóc thôi."

Nghe nói chỉ là một gia sư, lông mày Mạnh Vũ Vi càng nhíu chặt hơn. Hoàn toàn không nghĩ tới vừa rồi tự nhiên không đâu cảnh giác với một kẻ đẳng cấp thấp như vậy, vẻ mặt ngay lập tức trở nên xấu hổ và khó coi.

Một đoạn nhạc đệm nhỏ như vậy, Tiết Huệ Vũ chẳng hề biết, cô đang dẫn bé con đi ăn bánh ngọt ngon miệng trên bữa tiệc, sau đó Bùi Ôn Du lấy lý do phải chăm sóc con rồi cùng nhau ngồi vào bàn chính. Bọn họ một trái một phải đặt Bùi Dục Kỳ ngồi trên ghế em bé ở chính giữa.


Nhìn thấy gia sư ngồi cùng bàn chính với bọn họ, sắc mặt của đám người Hạ Lan Chi đều trở nên kỳ quái, hiển nhiên cảm thấy thân thế của cô không có cửa ngồi ở đây, thậm chí cảm thấy thằng nhóc hơn ba tuổi rồi còn cần chăm bẵm ăn uống, quả nhiên tương đối vụng về.

Cả quá trình ăn cơm, Tiết Huệ Vũ chỉ giúp Bùi Dục Kỳ gắp đồ ăn, hầu như không nói chuyện, dù có nói, cũng chỉ nhỏ giọng thì thầm với Bùi Dục Kỳ.

Mạnh Vũ Vi ngồi bên cạnh cô, nhưng ở giữa chỗ ngồi của hai người là nơi phục vụ lên món, nên giữa họ có một chút khoảng cách.

Có một người chuyên dẫn chương trình cho bữa tiệc sinh nhật, sau khi làm sôi động bầu không khí sẽ tiến vào phần trò chơi. Phần đầu tiên là mời các em nhỏ lên sân khấu chơi trò chơi để nhận quà.

Nhìn những bạn nhỏ sôi nổi bước lên sân khấu, Hạ Lan Chi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bùi Dục Kỳ: "Là phần chơi dành cho các bạn nhỏ, Dục Kỳ con có muốn lên sân khấu chơi cùng không? Chỉ cần tham gia hoạt động đều sẽ có phần thưởng tham dự đó!"

Phần này được Hạ Lan Chi đặc biệt thêm vào để nhắm vào Bùi Dục Kỳ. Quả nhiên bà ta cười nói xong, người chủ trì cũng dỗ dành nói: "Bạn nhỏ Dục Kỳ hình như có chút ngại ngùng, nào, chúng ta mau vỗ tay chào mừng ~~~"

Đối với cái hành vi không trâu bắt chó đi cày này, Tiết Huệ Vũ nhận ra Hạ Lan Chi đang cố tình nhắm vào Bùi Dục Kỳ thì sắc mặt sa sầm ngay lập tức.

Cô thấp giọng hỏi: "Muốn lên đó chơi trò chơi không? Không muốn chơi có thể nói không đi, không cần miễn cưỡng bản thân."

Bùi Dục Kỳ không biết sóng ngầm cuộn trào giữa những người lớn, chỉ nhìn nhìn búp bê mèo con, không chút do dự gật gật đầu.

Tiết Huệ Vũ hiểu ra ngay lập tức, khẽ sờ cái đầu nhỏ của bé cổ vũ nói: "Cứ cố gắng hết sức mình là được, nếu không giành được, mẹ mua cho con."

"Ừm ừm."

Bùi Dục Kỳ ngại ngùng đi lên sân khấu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiết Huệ Vũ, Bùi Ôn Du cũng trở nên căng thẳng.

Trò chơi được chia thành các nhóm theo độ tuổi, bạn nhỏ dưới năm tuổi ở một nhóm, tổng cộng có bốn em, Bùi Dục Kỳ là bạn nhỏ nhỏ tuổi nhất trong số các em, cho nên, Tiết Huệ Vũ dựa vào nguyên tắc chơi vui là chính, hết lòng cổ vũ cho bé con nhà mình.

Trò chơi dành cho trẻ dưới 5 tuổi cũng rất đơn giản, trò chơi có 3 vòng chơi, vòng đầu tiên là năng lực thực hành —— gấp thuyền giấy, các bé cần gấp thuyền giấy theo hình tham khảo, và người gấp nhanh nhất có thể giành được giải thưởng.

Vòng thứ hai là đếm chữ và đếm số, cộng trừ một chữ số. Sau khi người dẫn chương trình báo hai con số, các em sẽ giành quyền trả lời, em nào trả lời được nhiều nhất sẽ giành được giải thưởng.

Vòng thứ ba là thơ Đường và Tống, người dẫn chương trình nói câu trước, các em giành quyền trả lời câu sau, ai trả lời nhiều nhất có thể nhận được phần thưởng.

Tiết Huệ Vũ cũng không biết trình độ kiến thức của những bạn nhỏ khác như thế nào, hơn nữa con cô đã lâu không đi học rồi, lại còn nhỏ tuổi nhất, cho nên cảm thấy vòng đầu tiên có khả năng được xếp thứ nhất, quả thực cô thấy khả năng thực hành của bé con nhà mình khá mạnh. Trong khi những đứa trẻ khác vẫn đang nghiên cứu bản vẽ, bé con đã soàn soạt vừa xem bản vẽ vừa làm rồi.

Hạ Lan Chi nhìn cảnh này trong lòng hừ lạnh một tiếng, cảm thấy thằng nhóc này tốc độ nhanh thì làm được gì, gấp mà không nhìn rõ bản vẽ chỉ tổ lãng phí thời gian, đến lúc đó trong lòng quýnh lên hoảng hốt, sẽ lộ ra nguyên hình mà nổi điên xé giấy, vậy thì có trò hay để xem rồi ~


Nhưng ba phút sau, Bùi Dục Kỳ không hề xuất hiện cảnh tượng phát bệnh như bà ta mong muốn, ngược lại rất linh hoạt mà gấp ra được một chiếc thuyền giấy, sau đó hai tay cầm nó lên, đôi mắt sáng rực, đưa nó cho người dẫn chương trình với sự mong đợi.

Người dẫn chương trình bị sự đáng yêu làm cho muốn điên rồi!

Hoàn toàn đã quên lời dặn dò của Hạ Lan Chi, người dẫn chương trình đã bị bé con đáng yêu mê hoặc, nhanh chóng quyết định Bùi Dục Kỳ thắng, nụ cười người cha trên môi đưa một giỏ đồ chơi lông mượt cho Bùi Dục Kỳ, Bùi Dục Kỳ ngoan ngoãn chọn một con mèo bông màu cam, ngọt ngào mềm mại nói cảm ơn.

"Không hổ là con của Bùi tổng, thật sự thông minh ~ Năng lực thực hành rất mạnh!"

Sắc mặt Hạ Lan Chi lập tức tối sầm lại: "……."

Ở vòng thứ hai, khả năng số học của Bùi Dục Kỳ cũng vượt xa mong đợi của Tiết Huệ Vũ, cô chỉ dạy con nhận biết các con số, ví dụ như bé con biết mình bây giờ đã ba tuổi rưỡi, chuẩn bị lên bốn tuổi rồi……

Nhưng bé con thế mà lại…… Dựng ngón tay của mình lên và tự động học phép cộng trừ một chữ số!

Cô thề với trời, tuyệt đối chưa từng dạy bé con học toán, dẫu sao cô biết khoảng năm sáu tuổi mới học cái đó…… Những lần đếm số ở trước mặt bé con, chính là những ngày thường ra ngoài mua đồ đạc……

Tiết Huệ Vũ không dám tin, nhìn Bùi Dục Kỳ mỗi lần đều là người đầu tiên trả lời chính xác đáp án…… Thậm chí còn có ảo giác, bé con nhà mình chắc không phải là thần đồng đó chứ.

Bùi Dục Kỳ mới ba tuổi rưỡi…… Mà đã biết cộng và trừ chữ số hàng đơn vị……!?

Ngay cả Tiết Hoành Tuấn cũng không dám tin mà thốt lên: "Không phải nó là một thằng ngốc không thể nói chuyện sao……"

Bị Bùi Ôn Du lạnh lùng liếc nhìn qua, ngay cả Tiết Khánh Vũ cũng cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

"Chúc mừng bạn nhỏ Dục Kỳ lại đạt được vị trí đầu tiên một lần nữa, lần này con muốn lấy thú bông nào?"

Bùi Dục Kỳ lại vui vẻ chọn một bé mèo bông màu trắng, còn hào hứng vẫy tay về phía bố mẹ dưới sân khấu.

Hạ Lan Chi sắc mặt đã đen đến không thể đen hơn cắn nát chiếc răng bạc. Bà ta muốn làm cho Bùi Dục Kỳ bẽ mặt, không ngờ lại khiến nó trở nên nổi bật!

Những loại trò chơi thi đấu dành cho trẻ con này, người lớn thực sự không quan tâm. Nhưng vì cậu con trai không bao giờ xuất hiện của Bùi Ôn Du đã tham gia, nên trận thi đấu này ngược lại đã thu hút được sự chú ý của mọi người nhiều hơn.

Trên thực tế, hầu hết họ đều muốn nhìn thấy con trai của Bùi Ôn Du bẽ mặt…… Nhưng hiện tại con trai của Bùi Ôn Du đã thắng được hai hiệp.

Bé mồm miệng lanh lợi, giọng nói mềm mại ngây thơ đọc từng chữ rõ ràng, khi Hạ Lan Chi đang lo lắng bé có khi nào thắng luôn ba hiệp hay không, thì Bùi Dục Kỳ chỉ trả lời đúng đề thứ nhất《Cày ruộng đương lúc ban trưa》, kết thúc vòng thứ ba với vị trí thứ ba, điều này làm cho bà ta lén lút thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng mà giây tiếp theo, bà ta chỉ thấy trước khi Bùi Dục Kỳ xuống sân khấu, liền đem hai con mèo bông mà mình thắng được đưa cho hai anh chị nhỏ không nhận được phần thưởng chỉ có thể giương mắt mong chờ, riêng mình chỉ cầm một phần quà tham dự —— một hộp kẹo xinh đẹp tung tăng nhảy xuống sân khấu.

Bốn phía sôi nổi vỗ tay, tán thưởng đứa bé này tuổi còn nhỏ mà đã có hành động Khổng Dung nhường lê* rồi, Hạ Lan Chi chỉnh đốn lại trái tim đã tắc nghẹn vì không ngờ trước khi Bùi Dục Kỳ xuống sân khấu mà còn vô cùng nổi bật như thế.

"Dục Kỳ thật là đỉnh nha!" Tiết Huệ Vũ cười ôm em bé, Bùi Ôn Du cũng đang vươn tay ra đứng sững tại chỗ, nhìn con trai nhào vào lồng ngực mẹ nhanh như tên bắn.


"Sao con lại thông minh như vậy, biết nhiều như vậy! Thật sự là kiêu ngạo của mẹ mà!" Bùi Dục Kỳ được khen đến nỗi đắc ý vểnh cái đuôi nhỏ lên, tặng cho mẹ phần thưởng là một hộp kẹo xinh đẹp mà mình nhận được.

Xoa xoa đầu nhỏ của bé, Tiết Huệ Vũ giúp bé cất kẹo, tò mò hỏi: "Nhưng không phải vì con thích mèo bông nên mới lên sân khấu ư? Vì sao lại tặng người khác?"

Bùi Dục Kỳ ngẩng đầu nhỏ lên nói: "Các chị ấy cũng muốn búp bê, một mình con lấy thì không tốt lắm…… Dù sao thì con cũng có mà."

Bé nũng nịu mà dùng cơ thể cọ cọ vào mẹ: "Mẹ sẽ tặng con đúng không ạ?"

"Hóa ra là tính lên đầu mẹ!"

Tiết Huệ Vũ bị tính toán nho nhỏ của bé con nhà mình làm cho vui vẻ, đang muốn gật gật đồng ý, chợt nghe Bùi Ôn Du bên cạnh đột nhiên mở miệng.

"Bố mua cho con."

Im lặng nghe hai mẹ con nói chuyện, Bùi Ôn Du bị lạnh nhạt cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào nói, nhưng rất nhanh đã bị giọng cười sang sảng của Tiết Khánh Vũ lấn át.

"Hóa ra Dục Kỳ thích thú bông hả…… Ông ngoại tặng con! Muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!"

"Cảm ơn ông ngoại ạ!" Bùi Dục Kỳ vui vẻ đáp lại. Đột nhiên cảm thấy ông ngoại cũng không đáng sợ giống như trong ký ức……

"Không hổ là cháu ngoại của Tiết chủ tịch, thật sự là thông minh hơn người."

"Mới ba tuổi thôi nhỉ? Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có tinh thần khiêm nhường rồi, thật sự là đứa trẻ ngoan lễ phép."

"Phép cộng trừ các số có một chữ số lớp một mới học nhỉ, vậy mà còn tính nhẩm! Thật là giỏi ghê!"

"Bùi tổng…… Hóa ra con anh lại xuất sắc như vậy, thế mà giấu diếm lâu quá cơ……"

Bốn phía liên tục khen ngợi làm cho sắc mặt của Hạ Lan Chi càng ngày càng đen, bà ta ngàn vạn lần không ngờ tới kế hoạch làm xấu mặt mà mình tỉ mỉ thiết kế lại làm lợi cho người khác, chỉ có thể lộ ra một nụ cười cứng ngắc, cũng thuận nước mà khen vài ba câu trái lương tâm.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Mẹ hoàn toàn không biết bé con nhà mình là thiên tài: Con của tôi vừa mới bắt đầu học ghép vần, hiện tại chỉ biết phụ âm và nguyên âm.

Những bà mẹ khác:??? Gì? Mới ba tuổi rưỡi đã học ghép vần? Lớp lá chúng tôi cũng chưa dạy đâu!

Mẹ, người vẫn luôn cảm thấy rằng bé con nhà mình là một đứa trẻ bình thường:???

Bé con, người vẫn luôn nghĩ mình ngốc nghếch không học được ghép vần nên phải cố gắng học hành chăm chỉ:???

Bé con ơi! Con là ông chủ tương lai với chỉ số IQ siêu cao! Tại sao tham vọng của con chỉ là một họa sĩ nhỏ thôi vậy?


Đọc truyện chữ Full