DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi
Chương 104: C104: Ngoại truyện 9 những bé con đáng yêu

【Tôi đến để xem bé con, không phải để xem tình yêu của bố mẹ, tôi muốn lật úp nồi cơm chó này!】

***

Khi đội trồng rau trở về sau khi hái rau, đội nấu ăn đã hoàn thành một nửa số món ăn. Sau đó mọi người bắt đầu sắp xếp bàn, lần lượt dọn món lên.

Lo lắng khán giả không nhìn thấy, Tiết Huệ Vũ cầm chiếc máy quay nhỏ cố định đặt ở góc bàn lên lần lượt giới thiệu các món: “Sườn xào chua ngọt, trứng xào cà chua, rau xào tàu hủ ky, đậu hủ ma bà, cá diếc om, cá lăng kho tàu, khoai tây…… Canh gà hầm sẽ hầm thêm một lúc nữa, đợi chút xíu sẽ dọn lên sau”.

Khán giả chỉ nhìn thấy những đĩa thức ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút, hoàn toàn không ngửi thấy mùi thơm gì cả, nhưng vẫn phải thèm khóc vì tên món ăn mà Tiết Huệ Vũ đọc ra.

Những bình luận chạy ngang màn hình toàn là “Nhìn có vẻ ngon quá!”, “Cơn thèm ăn được dấy lên rồi!”, “Màu sắc đều được nấu thật đẹp~”, “Chảy nước miếng (?﹃?)”……

Phong Cảnh Diệu lần lượt giúp mọi người xới cơm, cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi dùng nồi đất để nấu cơm, hy vọng không bị lật xe.”

Bàn ăn hình vuông, mỗi nhóm gia đình ngồi một bên, mấy bé con đều ngồi giữa bố mẹ.

Khán giả thấy cậu bé Từ Thịnh Vi bảy tuổi vẫn cần mẹ dỗ ăn, Kiều Thi Thi tám tuổi thậm chí còn đòi bố gắp đồ ăn cho……

Vốn dĩ lúc bố gắp đồ ăn cho con gái, chắc chắn ai cũng dậy sóng rằng “Bố thật tốt” và “Bố thật cưng con gái”. Nhưng so với những đứa trẻ năm sáu tuổi tự mình dùng đũa để ăn bên kia, liền cảm thấy hành vi của Kiều Phương Kỳ không phải là cưng con gái, mà là nuông chiều con gái quá mức…… Làm sao một đứa bé đã tám tuổi rồi mà vẫn cần bố gắp đồ ăn cho chứ?

Cho nên bình luận lập tức giẫm người khác xuống để đẩy thần tượng nhà mình lên.

“Từ Thịnh Vi có hơi mỏng manh rồi đó, thế mà vẫn cần mẹ dỗ ăn. Tổ nấu ăn đã rất chăm chỉ vất vả nấu nướng, sao bé con trai này chẳng có chút lễ phép gì hết vậy, lại còn kén chọn đến mức độ này. Kiều Phương Kỳ cũng khoa trương quá đi, lại còn gắp đồ ăn cho con gái tám tuổi của anh ấy. Gắp một lần thôi được rồi, lại còn gắp nhiều lần như thế, cũng đâu phải không biết gắp…… không sợ mắc vi khuẩn H.P sao [đầu chó]. Xem ra bây giờ, quả thật là Bùi Dục Kỳ năm tuổi hiểu chuyện nhất, bé con thực sự quá đáng yêu! “

Bùi Dục Kỳ thật đáng yêu trong miệng khán giả giờ khắc này đang vui vẻ gắp một đũa khoai tây.

Đây là món ăn yêu thích nhất của Bùi Dục Kỳ, khi bé nhận ra mẹ, mẹ đã tự tay làm món này cho mình ăn! Vậy nên chỉ nhìn thoáng qua Bùi Dục Kỳ đã nhận ra món ăn nào trên bàn này là do mẹ làm, vì chúng đều là những món mà bé thích ăn ~

Mà bây giờ bé đã sử dụng đũa rất thành thục rồi!

Nhanh chóng đặt khoai tây vào trong miệng, đôi mắt Bùi Dục Kỳ thỏa mãn mà híp lại, miệng phồng lên như một chú chuột lang nhỏ đang tích trữ thức ăn, làm khán giả thấy đáng yêu muốn chết.

Nhưng rất nhanh mọi người bị hấp dẫn bởi món canh gà mà Bùi Ôn Du bưng đến.

Nắp nồi được nhấc lên, trong hơi nóng bốc lên dường như mang theo một mùi thơm quyến rũ, Bùi Ôn Du cẩn thận đặt món canh gà mà vợ đã đun vào chính giữa.

Trên nước canh vàng ươm nổi lên nấm đông cô thái hạt lựu, quả táo tàu và cẩu kỷ.

Hương thơm tràn ngập hòa quyện với vị tươi ngon của nấm và vị ngọt của táo tàu cẩu kỷ, hấp dẫn khiến mấy bé con chảy nước miếng.

Ban đầu người muốn ăn gà chính là Phong Diệu Mộ. Nhưng cậu bé không dám là người đầu tiên động đũa, cậu bé khẽ vỗ mẹ trước, rồi háo hức nhìn qua.

Ngu Cẩn Giai khẽ lắc đầu, chủ động đề nghị nói: “Dục Kỳ là đứa trẻ nhỏ nhất, để Dục Kỳ ăn trước đi.”

Vừa rồi nhìn thấy bé trai bé gái nhà mình rất vui vẻ hòa thuận với bé con này, đặc biệt là cô con gái hướng nội của cô ấy cũng đi theo cùng nhau bắt gà, Ngu Cẩn Giai không thể không yêu thích bé con hơn một phần, dù cho Tiết Huệ Vũ có lắc đầu, cô ấy cũng nhiệt tình lấy đũa dùng chung gắp một chiếc đùi gà và múc canh vào một cái bát nhỏ đưa qua.

Bùi Dục Kỳ được yêu chiều mà kinh ngạc, cảm thấy dì xinh đẹp trước mắt thật sự là người tốt, lập tức ngọt ngào nói: “Cảm ơn dì ạ.”


Phía sau là một hồi nhường nhịn, có thể là vì đang livestream, mọi người đều cảm thấy ngại. Cuối cùng, còn lại một chiếc đùi gà được gắp cho Từ Thịnh Vi, một cái cánh gà cũng được gắp qua cho con gái của Kiều Phương Kỳ.

Vậy nên chỉ còn thừa lại một chiếc cánh gà cuối cùng…… Phong Diệu Mộ ngậm nước mắt nhường cho em gái.

Bùi Dục Kỳ vẫn chưa uống canh, liền đưa bát nhỏ mà dì Ngu đưa qua cho Phong Diệu Mộ, giọng nói trẻ con mềm như sáp vang lên giòn giã: “Đùi gà cho anh, em và mẹ ăn chân gà.”

Thủy Thái Quỳ Ni: Hu hu hu mấy bé con thật lương thiện! Phong Diệu Mộ rõ ràng vô cùng muốn ăn gà nhưng vẫn nhường cánh gà cho em gái, Bùi Dục Kỳ lại nhường đùi gà nói muốn ăn chân gà! Đều thật dịu dàng [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn].

Cổ nhân: Chân gà ha ha ha ha ha chị chính là đại sứ tuyên truyền cho chân gà, cho nên bé con cũng thích ăn chân gà sao?

Phong Diệu Mộ không tin, cảm thấy Bùi Dục Kỳ rõ ràng nhỏ hơn mình một tuổi mà còn bịa ra lời nói dối vụng về như thế để nhường đùi gà cho mình mà ăn chân gà khủng bố đến vậy, lập tức nước mắt lưng tròng nói: “Dục Kỳ, em thật tốt! Em với anh mỗi người một nửa đi……”

Mãi đến khi nhìn thấy Bùi Dục Kỳ ăn hết nửa cái đùi gà, đang thật sự mỹ mãn gặm chân gà cùng mẹ, Phong Diệu Mộ lập tức nổi da gà toàn thân.

Cá muối vui vẻ: Vẻ mặt kinh hãi của anh trai làm tôi cười chết mất hahahahaha, vừa rồi còn bị chân gà giẫm cho mấy phát mà [dở khóc dở cười]

Mộc Chanh: Chị cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích ăn chân gà thôi [khụ khụ], chị nhớ giữ hình tượng một chút nha, chị là múa chính ba lê thuần khiết tao nhã, sao có thể livestream ăn chân gà, mà còn ăn say sưa như vậy được……

Người thích ăn chân gà: Xem Tiết Huệ Vũ live stream ăn chân gà, tôi cũng lập tức gặm ngay chân gà ngâm sả ớt! Chân gà ngâm sả ớt!

Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp bàn ăn.

Bởi vì tuổi tác xấp xỉ, tuổi con cái cũng xấp xỉ, lúc hai người bố rửa chén không khỏi giao lưu về những tâm đắc khi dạy con.

Cuối cùng rút ra kết luận đó là: Hóa ra bé con nhà ai cũng thích chơi cưỡi ngựa……

Lúc nhóm người lớn quét dọn, Bùi Dục Kỳ lén la lén lút đi vào trong sân.

Bé tìm một góc không có ai ngồi xổm xuống, thì thầm “Meo meo” hai lần, chú mèo hoang nhỏ ngay lập tức vẫy đuôi chạy tới.

Bùi Dục Kỳ cẩn thận mở chiếc giấy ăn trong tay ra, chỉ thấy bên trong là xương chân gà bé vừa nhổ ra, cũng như đầu cá và đuôi cá mà bé lén giấu đi.

Mùi cá thơm ập vào mũi, mèo hoang nhỏ kêu càng thêm vui vẻ.

Mà một giây sau, lại nghe thấy một tiếng kêu “Meo meo” thầm thì.

Bùi Dục Kỳ ngẩng đầu lên, liền thấy Phong Diệu Mộ và Phong Tư Giai cũng đang lén lút đến trong góc.

Ba người mắt to trừng mắt nhỏ mấy giây, Phong Diệu Mộ cười ra tiếng đầu tiên, cũng ngồi xổm xuống đặt ba miếng sườn xào chua ngọt mà bé giấu trong tay xuống đất.

Cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Em cũng lén đến đây cho mèo ăn sao…… Anh cũng vậy.”

Bùi Dục Kỳ khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Máy quay đều ở chỗ bố mẹ, em liền lặng lẽ đến đây. Bọn anh không bị họ phát hiện chứ?”

Chỉ thấy cậu bé trịnh trọng gật đầu: “Bọn anh lừa bố mẹ là đi vệ sinh.”


Tuy nhiên, điều mà ba bé con không biết đó chính là, mặc dù những chiếc máy quay đều ở chỗ bố mẹ, nhưng vẫn có dày đặc những chiếc camera được giấu trong sân.

Lúc đạo diễn Đường nhìn thấy mấy bé con tụ tập lại, sớm đã chuyển màn hình livestream qua bên này.

Vì vậy, mọi cử chỉ hành động, thậm chí cả những lời thì thầm, đều được thể hiện ra trước mắt khán giả truyền hình trực tiếp.

Cục đáng yêu thật bền bỉ: Mọi người nhanh đến vị trí máy số ba, mấy bé con đáng yêu chết tôi rồi!

Tùy ý vi lương: Ha ha ha ha mấy bé con tưởng rằng hành động cho mèo ăn của mình không có ai phát hiện ha ha ha ha

Các nhiệm vụ được đưa ra vào buổi chiều là trong một giờ đồng hồ mỗi gia đình cần chụp một bông hoa dại và một đám cỏ hoang có độ khó khác nhau trong rừng. Độ khó được xác định bằng cách bốc thăm.

Hai gia đình đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được một trăm nhân dân tệ và một cơ hội tham quan thị trấn.

Bốn gia đình háo hức muốn thử, cảm thấy nhiệm vụ quá dễ dàng. Đợi sau khi nhận được ảnh của tổ chương trình, phát hiện thấy cỏ dại và hoa dại mọc lộn xộn. Mà Tiết Huệ Vũ xui xẻo nhất bốc được hoa tím philip và cỏ gấu có độ khó cao nhất.

Kiều Phương Kỳ bốc được cây mã đề và rau sam, là những loài có thể thấy ở bất kỳ đâu ven đường ở thôn quê.

Ban nãy Bùi Dục Kỳ sờ đông sờ tây trên đường, đã sờ được đến những loài hoa dại cỏ dại, cho nên trí nhớ siêu cường của bé con ngay lập tức nhận ra, chủ động chỉ con đường mà bọn họ đi đến nói: “Chú ơi, trên đường chúng cháu đến có, chú nhanh đi đi.”

Kiều Phương Kỳ vốn còn muốn bôn ba đồng ruộng để tìm, nhưng vì tình cờ nhìn thấy nên cũng liếc nhìn thử.

Đứa bé năm tuổi thì hiểu cái gì, chắc chắn là đã nhận nhầm hoa dại cỏ dại nào khác…… Không ngờ lúc đi qua thật là có thật! Cho nên trong vòng mười phút, gia đình Kiều Phương Kỳ đã đạt được hạng nhất.

Tiểu Vương ngủ sớm: Bé con Dục Kỳ ngốc nghếch, mẹ mình bốc được thăm có độ khó cao nhất, sao bé lại chạy đi giúp nhà có độ khó thấp nhất chứ…… Hu hu hu trong thời gian ngắn như vậy đã có một nhà hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Đam mê trà sữa trân châu: Chỉ đi qua có một lần thôi nhỉ, trí nhớ của bé con Dục Kỳ thật tốt ghê! Nhưng đừng lương thiện như thế! Muốn xem bé đi chơi ở thị trấn ┭┮﹏┭┮

Bùi Dục Kỳ không biết cư dân mạng đang lo lắng cho mình, giờ khắc này đang cùng bố mẹ đi vào rừng nhỏ.

Trong rừng cây xanh rợp bóng mát, cành lá tươi tốt dường như cách ly mọi ồn ào, trong khung cảnh yên tĩnh như vậy, dường như chớp mắt đã thanh lọc tâm trí đang bồn chồn bất an của mình.

Vừa mới nhặt cành cây hoàn toàn chưa đi xa, lúc này tiến sâu vào rừng cây rậm rạp, nghe tiếng chim hót vang líu lo, Bùi Dục Kỳ tò mò háo hức muốn chết, cả một đường nhảy nhót, cúi đầu nhìn đông ngó tây, đôi chân ngắn bì bạch vất bố mẹ ở thật xa phía sau.

“Mẹ ơi, chỗ này có nấm!”

Nhìn theo vị trí cánh tay nhỏ của bé con, Tiết Huệ Vũ liền thấy trong đám cỏ đích thật nhú ra mấy cây nấm nhỏ màu nâu tròn ủm.

Bùi Dục Kỳ trồng nấm đến nghiện ngay lập tức không cất nổi bước chân, lưu luyến không rời hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta có thể hái chút nấm về không?”

Anh làm gì được tôi: Bé con à, hiện giờ không phải lúc hái nấm! Nhanh làm nhiệm vụ!

Tương nấm thích học tập: Bé con —— Nấm dại trên đường đừng hái lung tung, cẩn thận có độc! Σ(っ°Д°;)っ

Cư dân mạng gấp muốn chết, một nhà Tiết Huệ Vũ lại lững thững dừng lại, một nhà ba người thế mà vứt luôn nhiệm vụ bắt đầu hái nấm tươi non.


Dưới sự đồng ý của mẹ, Bùi Dục Kỳ thuần thục dùng tay nhỏ hái từng cây từng cây nấm nhỏ xuống.

Đi được vài bước, bọn họ phát hiện mấy cây nấm thon dài, có màu trắng tinh rất đẹp mắt, sau khi xòe mũ ra thì có hình dáng giống như những chiếc ô, thoạt nhìn giống như những cây nấm trắng thông thường, lại thấy Bùi Dục Kỳ lập tức quỳ xuống.

Tương nấm thích học tập: Chết toi, thật sự phát hiện nấm độc rồi, tổ chương trình nhanh đi nhắc nhở chút đi, những cây nấm đó có độc! Tuyệt đối không thể ăn!

Đừng hái nấm bừa bãi: Tôi đến từ Vân Nam! Tôi dám thề, đây là một loại nấm độc tên nấm trò lửa, trong trường hợp nghiêm trọng sẽ khiến cơ quan của những người ăn nhầm suy kiệt và mất mạng. Vân Nam chúng tôi cũng có một bài đồng dao —— Ô đỏ đỏ, cuống trắng trắng, ăn xong cùng nhau nằm thẳng cẳng. Nằm thẳng cẳng, ngủ nhà băng, sau đó cùng nhau chôn mộ lăng. Chôn mộ lăng, khóc văng vẳng, bạn bè người thân đến nhà ăn. Đến nhà ăn, ăn cuống trắng, cả làng cùng nhau xuống mộ lăng.

Cư dân mạng vốn đã lo lắng bọn họ sẽ không hoàn thành nhiệm vụ nay lại càng lo lắng hơn, màn hình điên cuồng chạy bình luận, lúc đạo diễn Đường chú ý đến điểm này định liên lạc với người quay phim cho Tiết Huệ Vũ, liền nghe thấy Bùi Dục Kỳ ngước khuôn mặt nhỏ lên, giọng nói giòn giã vang lên: “Mẹ ơi, cái này giống hệt nấm độc mà con đã thấy trong sách của con.”

Bé cau đôi mày nhỏ, dùng ngón tay vặn từng cây nấm độc trên mặt đất xuống, căng thẳng quăng trên đất, tiếp đó dường như sợ bị người khác nhìn thấy, dùng lá cây trên đất lấp lại kín kẽ.

“Ăn nấm độc sẽ ngộ độc thực phẩm, chúng ta không thể để người khác ăn nhầm được……”

Cư dân mạng choáng váng trước loạt hành động này của Bùi Dục Kỳ, đừng nói là cư dân mạng, cả Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du đều không thể phân biệt được đó có phải là nấm độc hay không.

Mà Tiết Huệ Vũ đích thật đã mua một cuốn sách minh họa về nấm “Cuốn sách minh họa đầy màu sắc về hơn 500 loại nấm trên thế giới” cho bé con có hứng thú với nấm. Nhưng trong đó có hơn 500 loại nấm lận……

Mặc Bạch: Bùi Dục Kỳ lại có thể phân biệt rõ nấm có độc và nấm không độc, bé con mới năm tuổi thôi nhỉ, sao có thể thông minh như thế [kinh ngạc] [kinh ngạc] [kinh ngạc]

Đừng hái nấm bừa bãi: Tôi có hơi tò mò, hái nấm độc xuống chôn trong đó có mọc ra nấm độc mới không?

Dẫu sao cũng đã đưa tay chạm vào nấm độc, thấy tay Bùi Dục Kỳ bẩn, Tiết Huệ Vũ lấy khăn giấy ra muốn lau sạch bàn tay nhỏ bé của bé, nhưng Bùi Dục Kỳ đột nhiên kích động nói: “Mẹ ơi, con tìm được rồi!”

Tiết Huệ Vũ cũng không ngờ rằng, khi bé con dùng lá để chôn nấm độc, đã thực sự tìm thấy một vài bông hoa nhỏ màu tím được chôn dưới lớp lá.

Cô mỉm cười vuốt ve cái đầu nhỏ xù xù của bé con.

Chỉ là chưa kịp vui mừng được bao lâu, lại nhận được tin một gia đình khác hoàn thành nhiệm vụ.

Dù đã rất nỗ lực để tìm cỏ gấu vào giây phút cuối cùng của nhiệm vụ, nhưng gia đình của Tiết Huệ Vũ cũng chỉ giành được vị trí thứ ba chung cuộc.

Hạng ba sẽ không thể đi thị trấn chơi, nhưng Bùi Dục Kỳ cũng không hề không vui vì không được đi chơi, ngược lại, lúc bọn họ vừa đang tìm cỏ gấu thì nhìn thấy những chú vịt vốn ở trong sân thế mà lại kết đàn, trật tự đi về phía sông.

Bùi Dục Kỳ lập tức tò mò kéo tay Tiết Huệ Vũ đi xem, thấy vịt nhỏ đầu đàn đã ào ào xuống dưới sông chơi đùa.

“Mẹ ơi, vịt con sau khi bơi ở sông có khi nào không trở về không…… Chúng có biết nhà mình ở đâu không ạ?”

Tiết Huệ Vũ cũng bị hỏi cứng họng, ngẩng đầu nhìn lên Bùi Ôn Du cầu cứu, Bùi Ôn Du cười nói: “Xếp thành hàng giúp vịt dễ trốn thoát và di cư. Vịt nhà giữ bản tính của vịt trời, nên bây giờ vịt nuôi ở nông thôn, vẫn còn lưu giữ lại bản tính xếp hàng để di chuyển.”

Trong lúc họ nói chuyện, con vịt cuối cùng hình dáng nhỏ nhất té ngã, rơi xuống trong một cái hố.

Nó đập cánh, lo lắng kêu quạc quạc. Những con vịt đã bơi xuống sông thấy nó không theo kịp, cũng vội vã quạc quạc chạy vào bờ, vài con vịt to thò miệng gắp có vẻ muốn giúp nó.

Bùi Dục Kỳ lập tức bước tới, đàn vịt sợ hãi chạy tán loạn, nhóc con cẩn thận vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, vớt vịt con rơi xuống hố bùn lên, cẩn thận thả xuống sông.

Nắng vàng lấp lánh chiếu trên mặt sông, vịt nhỏ sau khi bơi trước mặt bé hai lần, đã ngoan ngoãn đi theo đàn vịt.

Bùi Dục Kỳ vẫy tay với chúng, hai tay bắt thành loa hét về phía chúng: “Đừng ngã nữa, tớ không thể cứu cậu nếu cậu rơi xuống sông…… Tớ cũng không biết bơi……”

Những con vịt vô cùng sợ hãi trước tiếng hét của Bùi Dục Kỳ.

Khoai Tây nhỏ: Cười chết mất, bé con Dục Kỳ lại sợ vịt chết đuối ha ha ha ha ha ha ha!


Gia đình ba người của họ ngồi bên sông một lúc như thế, Bùi Dục Kỳ bắt chước bố mình đan những con vật nhỏ từ cỏ đuôi chó rất ra hình ra dạng.

Nhìn một lớn một nhỏ đan đồ trong tay một cách nghiêm túc chăm chú, gió xuân nhẹ nhàng phả vào mặt, Tiết Huệ Vũ nhếch khóe môi, cảm thấy năm tháng thật tĩnh lặng.

“Mẹ ơi, con làm vòng hoa cho mẹ.” Đầu khẽ nặng, cô đã thấy bé con làm vòng hoa bằng cỏ đuôi chó đặt lên đầu mình.

Tiết Huệ Vũ soi thử dưới sông, cảm thấy trên đầu mình xanh mét, bất lực mỉm cười.

Cô cũng định đứng dậy đi nhổ cỏ đuôi chó thì thấy Bùi Ôn Du vươn tay về phía cô.

Tiết Huệ Vũ vốn nghĩ rằng anh sẽ kéo mình đứng dậy, nên cũng đưa tay cô cho anh, bỗng thấy anh đeo một chiếc “nhẫn” màu xanh lục vào ngón giữa của cô, hô ứng với chiếc nhẫn kim cương sáng bóng trên ngón áp út của cô.

Tiết Huệ Vũ toàn thân bị cỏ đuôi chó vây quanh, không khỏi bật cười ra tiếng.

Nhập cư châu Âu trái phép: Tôi đến để xem bé con, không phải để xem tình yêu của bố mẹ, tôi muốn lật úp nồi cơm chó này!

Vàng Bạc Đồng: Mặc dù họ không đến thị trấn, nhưng họ tự vui tự chơi thật vui vẻ ~ Người xem chương trình phát sóng trực tiếp cũng rất vui ~

Cùng lúc đó, gia đình Từ Thụy Anh xếp cuối cùng cũng trở về phòng. Dù sao thì vợ chồng họ cũng đã ngoài bốn mươi, thể lực chênh lệch so với tuổi trẻ, việc vượt núi tìm hoa dại cỏ dại quả thật quá vất vả.

Mà cậu con trai bảy tuổi là lứa tuổi ồn ào nhất. Ở vùng quê dột nát, không có điện thoại di động lại không có đồ ăn vặt, cậu con trai bị chiều hư đã nổi cơn cáu kỉnh, ồn ào phải lên phố chơi.

Ngặt nỗi hiện giờ đang phát sóng trực tiếp, Hứa Thụy Anh thuận miệng dỗ dành vài câu, sau đó quả thật quá bực mình, nên tức giận bừng bừng mắng hai câu, trực tiếp giao con trai cho vợ chăm sóc, mình thì mệt mỏi nằm trên giường. Không bao lâu sau đã ngáy khò khò ngủ thiếp đi.

Một mình Thái Viên bận bịu trước sau, vừa phải dọn dẹp nhà cửa vừa phải chăm sóc đứa con trai đang khóc nháo của mình, đến hơn 4 giờ chiều con trai cô mới chịu đi ngủ.

Bình luận trên màn hình ngay lập tức tràn ngập những nhận xét tiêu cực.

“Thật ngột ngạt, livestream còn như thế này…… Bình thường ở nhà không phải càng quá đáng hơn sao……”

“Vừa phải chăm sóc chồng vừa phải chăm sóc con, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, không biết còn tưởng rằng đây là bảo mẫu đó!”

“Đứa trẻ bảy tuổi đã không còn nhỏ nữa, sao chẳng hiểu cho mẹ gì cả. Bùi Dục Kỳ mới năm tuổi đã cùng giúp mẹ rửa rau rồi. Thực sự không có so sánh sẽ không có chênh lệch. “

“Vừa nằm xuống đã ngủ ngáy, giống hệt như bố tôi. Ăn xong ngủ ngủ xong ăn, mẹ tôi bận trước bận sau mệt muốn chết”.

“Lớn rồi mới có con trai nên có thể hiểu được tâm lý nuông chiều con trai, nhưng chính mình không giáo dục tốt chỉ biết gào lên thì là loại đàn ông gì…… Tôi xưa nay đều rất thích xem phim truyền hình của thầy Từ Thụy Anh, nhưng hiện giờ bộ lọc thật sự vỡ rồi, chủ nghĩa gia trưởng quá nghiêm trọng. Thoát fan đây.”

“Ba đôi khác còn có thể cảm nhận được tình yêu ngọt ngào, cặp đôi này sợ là đã cho mọi người thấy hôn nhân là nấm mồ rồi nhỉ, vậy nên hôn nhân 20 năm sẽ biến thành thế này sao? Làm ơn đi đây là livestream, cũng nên chú ý một chút chứ, cứ như thế thì ai dám hưởng ứng chính sách sinh ba con của quốc gia nữa đây [đầu chó]”

“Tôi đã sai, đáng lẽ tôi không nên lật nồi cơm chó của nhóm bên cạnh. Tôi thà xem nồi cơm chó của nhóm đó thì hơn.”

Đội ngũ chương trình cũng không ngờ rằng bình luận lại càng ngày càng thất vọng như thế, lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng giảm xuống nhanh chóng, lập tức uyển chuyển thông báo cho Thái Viên đánh thức Từ Thụy Anh dậy.

Họ đang trên một chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp đó, sao có thể ngủ trên chương trình chứ…… Trong mắt khán giả, điều này thật không chuyên nghiệp!

Nhưng có lẽ vừa rồi đi tới đi lui quá mệt mỏi, nhất thời cũng không thể gọi Từ Thụy Anh đang ngáy tỉnh dậy.

“Thụy Anh…… Thụy Anh…… Dậy đi……”

Thái Viên lập tức đè mạnh giọng, vỗ nhẹ lên vai Từ Thụy Anh, ai ngờ anh ta đột nhiên mở trừng hai mắt ra, một tay hất tay cô ra, mặt mày dữ tợn nói: “Phiền chết đi được! Cô đừng làm ầm lên nữa……”

Bình luận lập tức bổ tung.


Đọc truyện chữ Full