DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp
Chương 1: 1: Văn Án


VĂN ÁN
TRONG NÚI CÓ HOÀNG HẬU XINH ĐẸP - HOA LÝ TẦM HOAN.
Đại tiểu thư của Trung Túc Hầu phủ không ngờ rằng có một ngày mình lại bị mua đứt bởi
1 lượng bạc
Người mua nàng chính là một tên quái nhân ở trong thâm sơn cùng cốc, sau đó A Nồng
gả cho hắn ta.
Bản thân nàng vẫn nghĩ từ nay mình sẽ trở thành một nông phụ, bình thường sống qua
ngày, nhưng ai ngờ rằng đột nhiên có một ngày ….
Tần Thời: nương tử nàng sẽ trở thành hoàng hậu.
A Nồng:???
Thể loại: 1v1, he, điền văn sủng ngọt.
Nhân vật liên quan:
Nam chính: Tần Thời

Nữ chính: A Nồng
Nhân vật phụ: các nhân vật khác.
Lời tác giả: Giang Bắc vương dấy binh tạo phản, trong lúc tấn vào vào kinh thành Đại tiểu thư Trung Túc Hầu phủ A Nồng và người nhà tháo chạy trong đêm, không may trên đường họ gặp phải bọn cướp.

Trong quá trình trốn thoát, nàng đã bị thương ở chân khi cố gắng cứu phụ thân.

Không ngờ nàng lại bị phụ thân coi như gánh nạng và bỏ rơi.

A Nồng bị thương đến mức hôn mê, khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã bị một người đàn ông lập dị trên núi tên Tần Thời "mua về làm vợ", A Nồng nói rằng nàng đã đính hôn, Tần Thời hứa sẽ cho nàng ấy đi sau khi vết thương bình phục, trong quá trình hồi phục vết thương, A Nồng phát hiện ra thân phận của Tần Thời không đơn giản như bề ngoài, đồng thời hắn cũng cảm thấy nàng cũng không tầm thường.

Cuối cùng nàng đã hủy bỏ hôn ước với An Vương thế tử, người đã đính hôn từ khi còn nhỏ rồi kết hôn với Tần Thời, nàng tưởng mình sẽ sống một cuộc sống bình thường, nhưng một ngày nọ, Tần Thời bỗng nói: Nương tử, nàng sẽ trở thành hoàng hậu!
Tác phẩm này có cốt truyện lắng đọng, nhân vật đa chiều, lối hành văn ngắn gọn, không lê thê, là một tác phẩm hay đáng đọc.
CHƯƠNG 1.
Năm mới đang đến gần, thời tiết vô cùng lạnh giá, sương và tuyết phủ khắp các ngọn núi, gió lạnh gào thét, những con đường núi bên ngoài thành Cẩm Châu bị bao phủ bởi tuyết dày trong nhiều ngày, con đường cạnh khu rừng cung trắng xóa, mặt đất phủ đầy tuyết.
Rừng núi trong tuyết đáng lẽ phải yên tĩnh và vắng vẻ, nhưng vào lúc này, trong rừng truyền đến những tiếng cười dữ tợn.
"Tiểu nương tử, đường tuyết trơn trượt, nàng chạy cũng không được xa, tốt nhất là ngoan ngoãn đầu hàng đi!"
"Đúng vậy, nếu ngã thì ta sẽ rất đau lòng! Hãy nhanh đến trong vòng tay của đại ca đây, ta nhất định sẽ yêu thương nàng!"
“Ngươi còn dám bỏ chạy à? Khốn kiếp! Rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt! Anh em đâu nhanh bắt lấy nó cho ta ! Đẹp như vậy đúng là hiếm có, chắc chắn sẽ bán được giá tốt đây!"
Hóa ra có năm sáu người đàn ông thô kệch, tay cầm kiếm, vẻ mặt hung dữ đang đuổi theo một cô nương nhỏ nhắn, ăn mặc lộng lẫy trước mặt.
Cô nương đó quần áo mỏng manh, tóc rối bù, bước chân hỗn loạn trong gió tuyết, không rõ dung mạo.

Chân phải của nàng hình như bị thương, chạy khập khiễng, nhưng có một kẻ xấu đuổi theo nên nàng không dám dừng lại, chỉ cố gắng dùng hết sức chạy về phía trước.
Nhưng làm sao một cô nương mảnh mai, lại đang bị thương có thể vượt qua mạt đám đàn ông khỏe mạnh? Chẳng mấy chốc, mấy tên đó đã đuổi kịp.

Nhìn thấy sắp có được mỹ nhân trước mắt, tên dẫn đầu có đôi mắt hình tam giác đột nhiên đắc thắng cười: "Ngươi chạy đi! Chạy tiếp đi! Để ta xem ngươi có thể chạy đi đâu..."

"Ah--!
Chưa kịp nói xong, đột nhiên nàng nhảy về phía trước, hét lên sau đó lăn xuống con dốc dựng đứng bên cạnh, một lát sau đã không còn một thanh nào nữa.
Thì ra mặt đất phủ đầy tuyết, do không nhìn rõ đường cho nàng đã hoảng sợ và trượt chân.
Người đàn ông có con mắt tam giác lập tức giậm chân giận dữ: “Xuống xem nó chết chưa!”
"Vâng!" Mọi người vội vàng nhảy xuống sườn đồi, chạy về phía cô nương đó, sau khi tìm người kiểm tra hơi thở của nàng bọn chúng cười lớn: "Lão đại, nàng ta chỉ bị đập đầu ngất đi, không chết!"
"Tốt lắm, chết đi sẽ là tổn thất lớn." Mắt tam giác mỉm cười đi tới, khi nhìn rõ khuôn mặt của cô nương trên mặt đất, trong mắt hắn đột nhiên lộ ra d,.ục vọng, hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn của nàng: “Chết tiệt, vừa rồi nhìn xa trông như một bông hoa, nhưng bây giờ nhìn kỹ hơn, ha ha ha..."
Hắn vừa nói lời này, một trận cuồng phong cuồng phong đột nhiên từ phía sau đánh tới, Mắt tam giác kinh ngạc, hắn còn chưa kịp né tránh đã cảm thấy lồng ngực đau nhói.

Nhìn xuống đã thấy một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim mình, máu bắn tung tóe khắp nơi, mắt lồi ra, chết không nói được một lời.
"Lão đại!" Những đại hán khác sợ hãi, nắm chặt trường kiếm trong tay, hung hăng chém về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia.

"Tiểu tử, ngươi muốn chết sao!"
Người đàn ông này mặc trang phục màu nâu xám, nhìn cũng biết là trang phục của một nông dân bình thường, nhưng kỹ năng không tầm thường, chỉ trong chốc lát đã tiễn những đại hán này đi gặp lão đại của chúng.
Khu rừng lại trở nên yên tĩnh, người nam tử chạy về phía cô nương đang bất tỉnh bên cạnh.
Là một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, đôi má ngọt ngào như tuyết, trông vô cùng kiều diễm.

Dù tóc rối bù, đôi mày cau lại vẫn ẩn chứa sự tức giận và đau đớn, nhưng nàng vẫn đẹp như vầng trăng sáng trên bầu trời, khiến người ta mê mẩn không thể rời mắt.

Người đàn ông dừng lại một lúc, nhưng sau đó nhanh chóng cúi xuống dùng nước tuyết lau máu trên tay, sau đó cởi áo khoác quấn quanh người cô gái, rồi đó bế nàng lên và ôm vào lòng.
Thân thể mềm mại nhẹ nhàng khiến hắn có chút khó chịu, nhưng sau đó hắn không khỏi siết chặt vòng tay, mỉm cười với đôi mắt sáng lạ thường.
Đó thực sự là nàng, hắn ta đã đúng.
***
Khi A Nồng tỉnh dậy, gió tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng thổi, ánh nắng xuyên qua cửa sổ gỗ chiếu sáng cả căn phòng.
Quạc quạc.
m thanh kỳ lạ phát ra từ bên gối dần khiến ý thức mơ hồ của nàng dần dần rõ ràng hơn, A Nồng nheo mắt lại, sau khi mắt đã hoàn toàn thích ứng với ánh sáng chói lóa trong phòng, nàng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một búi tóc...!nhỏ màu vàng.
Nó to bằng nắm tay, tròn trịa và đầy lông, trên cái đầu nhỏ có một đôi mắt to như đậu đen nhỏ nhắn sáng ngời nhìn nàng bất động, cái miệng dài phẳng lì không ngừng khép lạ - âm thanh quạc quạc kỳ lạ đó phát ra từ đó. 
Đây là...!một con chim?
A Nồng kinh ngạc nhìn con vật nhỏ, nàng còn chưa kịp phản ứng, một đôi bàn tay nhỏ bé đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng rồi nhanh chóng nhặt nó lên.
Quạc quạc.
Quả cầu lông nhỏ loạng choạng nhảy hai lần trong cánh tay mềm mại của cậu bé đó, sau đó nó cúi đầu mổ vào ngón tay rồi lại dụi cái đầu nhỏ đầy lông vào lòng bàn tay của cậu ta rồi nở một nụ cười.


Đọc truyện chữ Full