DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trẫm Không Dám Nữa
Chương 7: C7: Chương 7

Gặp họa huyết quang…

Cẩm Họa tinh tế nhấm nuốt bốn chữ này, sắc mặt âm trầm. Tên Quốc sư kia càng lúc càng thêm kiêu ngạo, dám nguyền rủa nàng như vậy.

Vốn tưởng rằng lần này hẳn là tủm tỉm cười hồi cung, lại bị hắn chọc cho một bụng tức giận. Cẩm Họa âm thầm mắng vài câu, trút bớt phẫn nộ trong lòng.

“Bệ hạ, bớt giận đi mà, Quốc Sư đại nhân cũng là vì suy nghĩ cho bệ hạ.” Minh Xảo vội vàng nói tốt cho Quốc Sư đại nhân nhà mình.

Cẩm Họa hung hăng liếc nàng ấy một cái, “Đừng tưởng rằng trẫm không biết ngươi mật báo đó.”

Minh Xảo bĩu môi, hai tròng mắt thủy linh doanh doanh ướt át, ủy khuất nói: “Nô tỳ cũng là vì bệ hạ người thôi, người nọ nói như thế nào cũng là dư nghiệt Thần Quốc, nếu là có ý đồ gây rối, bệ hạ người sẽ gặp nguy hiểm.”

Cẩm Họa trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Sở Nhất phe phẩy cái đuôi cún cưng của mình, tâm tình hậm hực tức khắc có chút thư thái hơn, mở miệng nhàn nhạt nói: “Hắn sẽ không tổn thương trẫm.”

Nàng chắc chắn.

Trong mắt Sở Nhất, nàng không chỉ là chủ nhân, mà còn là chỗ dựa duy nhất của hắn.

Hắn chính là cún cưng trung thành của nàng, sao có thể thương tổn nàng được.

Nhìn dáng vẻ này của bệ hạ nhà mình, Minh Xảo bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Bệ hạ à bệ hạ, người không thể để sắc đẹp mê hoặc được.

Còn nữa…… Nô tỳ ủng hộ Quốc Sư đại nhân!

***


Từ sau khi khen ngợi Sở Nhất làm điểm tâm khá ngon, thằng nhãi này vẫn luôn nỗ lực làm ra đa dạng phong phú món ăn cho nàng. Không thể không nói, thiên phú của hắn thật là đáng kinh ngạc, điểm tâm hắn làm còn ngon hơn so với Ngự Thiện Phòng mấy phần.

Cẩm Họa tức khắc cảm thấy mình nhặt được bảo vật rồi.

Nàng càng nhìn càng thấy Sở Nhất này rất đáng yêu, thật sự là dễ thương vô cùng.

“Bệ hạ, cô ả Tố Anh kia muốn gặp người, người xem……” Minh Xảo nói.

Tố Anh? Cẩm Họa tay đang cầm bút cứng lại.

Nàng tức khắc nhớ ra. Ngày ấy ở Thần Quốc hoàng cung, nàng ta cuối cùng vẫn là quy thuận nàng, lựa chọn đi theo nàng về hoàng cung Đại Chiêu làm một cung tì. Tuy nàng không thích nàng ta, nhưng niệm tình nàng ta và nàng kiếp trước có vài phần tương tự, cũng coi như là chừa chút thiện lương, cho nàng ta làm chút việc nhẹ nhàng.

Nàng đã từng dặn dò Minh Xảo, không để cho những người khác trong cung này biết thân phận Hoàng Phi mất nước của nàng ta, tự nhiên sẽ không có ai cố tình làm khó cả.

Nàng đã gần như quên mất, không ngờ nàng ta lại chủ động đi tìm mình.

“Cho nàng ta vào đi.” Dù sao tấu chương cũng đã phê duyệt gần xong, nàng rảnh rỗi không có việc gì, gặp nàng ta một chút cũng không sao.

Hôm nay một lần nữa gặp lại Tố Anh, nàng ta đã thay ra bộ hoa phục cung phi Thần Quốc, mặc vào trang phục cung nữ bình thường của Đại Chiêu. Màu hồng nhạt càng khiến nàng ta trông tươi trẻ hơn, nhìn qua giống như là một thiếu nữ mười sáu, cảnh đẹp ý vui.

Cẩm Họa luôn thích cái đẹp, đặc biệt là người đẹp.

Vừa mới dùng xong điểm tâm, tâm tình thoải mái, hiện giờ còn trông thấy người đẹp, càng là mặt mày tươi tắn.

“Nô tỳ tham kiến bệ hạ.” Tố Anh cung kính hành lễ.

Cẩm Họa từ trên cao nhìn xuống nàng ta, mắt phượng híp lại.


Nàng không ngốc, Tố Anh này giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, nàng chính là nghe được rành mạch, chỉ là từ một phi tần long sủng đầy đủ lưu lạc thành cung nữ hèn mọn, cũng khó trách mỹ nhân này trong lòng không cam.

Nàng đương nhiên là hiểu.

“Ngươi tìm trẫm có chuyện gì?”

Tố Anh giương mắt nhìn Cẩm Họa ngồi trên ngự án, trong lòng càng là sóng gió mãnh liệt. Nàng ta thân phận tôn quý, hiện giờ lại biến thành cung nữ, bị các cung nữ khác ức hiếp, bị thị vệ trêu chọc, khuất nhục như thế khiến nàng ta gần như không thể chịu đựng được.

Nàng ta từ nhỏ thích đọc sách tập viết, cho nên cũng hiểu đạo lí: Trời sắp giáng sứ mệnh cho người nào, nhất định sẽ bắt người đó chịu nỗi khổ về tinh thần, vất vả về thể xác.

Nàng ta phải nhẫn nhịn.

Cánh môi tinh mịn gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, ưu nhã điềm mỹ, Tố Anh chậm rãi mở miệng, ngữ khí khiêm tốn, “Nô tỳ muốn cầu xin bệ hạ một việc, hy vọng bệ hạ đáp ứng, nô tỳ vô cùng cảm kích.”

Hai tròng mắt lạnh băng giấu dưới hàng mi rậm rạp, hàn ý thấm vào người. Đôi tay dưới cung trang của Tố Anh đột nhiên nắm chặt. Tự xưng nô tỳ là sỉ nhục, một ngày nào đó nàng ta phải đòi lại.

“A... có chuyện gì cứ nói thử xem.” Cẩm Họa rất có hứng thú.

“Xin bệ hạ đáp ứng cho nô tỳ hầu hạ ở Di Hòa Hiên.” Tố Anh hai đầu gối quỳ xuống đất, khẩn cầu.

Di Hòa Hiên? Là chỗ Sở Nhất ở sao.

Cẩm Họa cười ngâm ngâm nhìn mỹ nhân đang quỳ trên mặt đất, trong lòng hiểu rõ, thoáng híp mắt, “Ngươi muốn hậu hạ bên người Sở Nhất à?” Toàn bộ Đại Chiêu hoàng cung ai mà không biết, Di Hòa Hiên Sở Nhất công tử là nam sủng của bệ hạ, cực kỳ yêu chiều.

“Không…… Nô tỳ tuyệt không có ý nghĩ không an phận, chỉ là……”


Thật là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Cún cưng trung thành đầy mặt tươi cười bưng một cái khay đi vào, bên trong chứa mấy khối điểm tâm mới làm, màu sắc hấp dẫn, hương vị quyến rũ, vừa nhìn đã thấy ngon.

“Chủ nhân, nô tài vừa mới làm mấy mâm bánh đậu xanh và hoa quế tô, có muốn ăn thử không?”

Vừa nghe đến xưng hô này, Tố Anh sắc mặt trắng bệch, như là nuốt phải ruồi bọ, biểu tình vặn vẹo.

Hoàng Thượng hắn… lại kêu Đại Chiêu nữ hoàng là… Chủ nhân?!

Tố Anh tức khắc cảm thấy có một loại cảm giác trời sập xuống rồi.

Cẩm Họa nghiêng mắt nhìn phản ứng của Tố Anh, không lộ dấu vết cong môi cười cười, rồi sau đó tùy ý cầm lấy một khối bánh đậu xanh trên khay của Sở Nhất nhét vào trong miệng, tinh tế nhấm nháp, lộ ra một nụ cười hài lòng.

Nàng duỗi tay xoa xoa đầu Sở Nhất, khen ngợi nói: “Không tệ nha, có tiến bộ.”

Cún con lập tức vui vẻ tươi cười, thấy được cả hai hàm răng trắng như sứ.

“Ngươi nhìn mỹ nhân bên kia một chút đi, nàng ấy nói muốn đến Di Hòa Hiên hầu hạ ngươi, ngươi có thích không?” Cẩm Họa chỉ chỉ Tố Anh đang quỳ trên mặt đất, nói với Sở Nhất.

Tố Anh vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.

Nào ngờ Sở Nhất nhìn cũng không nhìn Tố Anh một cái, lập tức buông khay trong tay, sau đó bắt lấy tay phải Cẩm Họa nói:

“Không, ta không thích, ngoại trừ chủ nhân, ai ta cũng không thích.”

Dứt khoát và lưu loát, vang dội thanh thúy, mỹ nhân trên mặt đất nghe được, liền đen mặt trong nháy mắt.

Cẩm Họa tâm tình sung sướng cong cong môi.

“Ngươi nghe rồi đó, không phải trẫm không đáp ứng, mà là Sở Nhất không thích.” Tuy rằng câu trả lời của hắn nàng có dùng đầu gối thay não thì cũng biết trước rồi.


Mỹ nhân xinh đẹp hai tròng mắt ươn ướt nước mắt, bộ dạng nhu nhược đáng thương như vậy khiến người xem thấy đều mềm lòng, tiếc rằng cún cưng từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn qua nàng ta một cái, hai tròng mắt vẫn luôn dừng trên người chủ nhân nhà mình, trong lòng không có chỗ cất chứa những người khác.

Giống như ngoại trừ chủ nhân hắn, những người khác đều là rau xanh củ cải.

Tố Anh nhấp nhấp môi, muốn gọi một tiếng “Hoàng Thượng”, nhưng hiện giờ tình thế bắt buộc, chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống, luyến tiếc nhìn nam tử cười đến cực kỳ ôn hòa kia thêm vài lần, thanh sắc khẽ run nói: “Nô tỳ…… Nô tỳ cáo lui.”

Cẩm Họa nhàn nhạt lên tiếng, cũng không nhìn nàng ta cái nào.

Tố Anh cắn môi, đè nén phẫn nộ trong lòng đi ra cửa điện.

Khóe mắt liếc theo thân ảnh hồng nhạt mảnh khảnh yểu điệu kia, Cẩm Họa than nhẹ một hơi.

Hà tất phải vậy? Sở Nhất này rốt cuộc cũng không phải là Sở Diễn kia mà.

Chỉ là… Sở Diễn ngươi tốt nhất nên xuất hiện sớm một chút cho ta!

“Chủ nhân, người ăn thêm mấy khối đi, bánh hoa quế này cũng ăn rất ngon đó.” Cún cưng chớp chớp đôi mắt nhìn nàng.

Cẩm Họa mỉm cười nhìn hắn, hỏi: “Vị mỹ nhân vừa rồi xinh đẹp như vậy, sao ngươi lại không thích?”

Nào ngờ cún cưng nghe xong, nhíu mày, lực đạo đang cầm lấy tay phải nàng lại tăng thêm ba phần, sau đó đáng thương vô cùng nhìn nàng, “Nô tài đã nói rồi, ngoại trừ chủ nhân, ai ta cũng không thích.”

Nhìn đôi mắt vô cùng chân thành của hắn, tâm Cẩm Họa đột nhiên run lên.

“Hơn nữa trong lòng nô tài, chủ nhân mới là đẹp nhất.”

Lời này nghe được vào tai là rất thoải mái, Cẩm Họa mở mắt ý cười doanh doanh, đột nhiên cảm thấy một cảm giác ấm áp thấm đẫm, nàng hơi hơi cúi đầu, phát hiện cún cưng đang vẻ mặt ngây thơ ngậm lấy ngón tay nàng.

Cảm giác tê tê dại dại từ lòng bàn tay truyền khắp cảm quan toàn thân, Cẩm Họa nhất thời quên mất phản ứng.

Minh Xảo đứng ở một bên, sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới kịp phản ứng lại: Hu hu hu...Quốc sư đại nhân, nếu người còn không ra tay, bệ hạ thật sự sẽ bị tên dư nghiệt Thần Quốc này lừa đi mất đó.


Đọc truyện chữ Full