DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 3: C3: Đau muốn sinh sao

“Dự sinh còn khoảng một tháng nữa.”

“Bọn nhỏ sau khi sinh, tôi... tôi tự mình nuôi dưỡng.”

“Cô tự nuôi sao? Cô mang thai có thể chính là thai ba! Một mình cô mang theo ba đứa nhỏ, làm sao mà tự nuôi được?” Tần Lãng chưa chuẩn bị để làm cha, nhưng vừa nghe Tô Thi Hàm dự định từ mình nuôi ba đứa nhỏ, trong lòng của hắn lập tức không thoải mái.

Dù nói thế nào, 3 đứa nhỏ vẫn là cốt nhục của hắn, là huyết mạch của Tần Lãng.

Hắn không thể nào ngồi nhìn mặc kệ được.

Huống chi bây giờ hắn đã kích hoạt hệ thống vú em, một lúc nuôi dưỡng một người mẹ cùng ba đứa nhỏ, hẳn là không thành vấn đề.

Như khi nãy, chỉ đơn giản là chạm lên bụng Tô Thi Hàm, cùng chào hỏi ba đứa nhỏ trong bụng, lập tức có ngay 20 ngàn tiền thưởng.

Sau này chắc chắn còn có thể tiếp tục kiếm tiền.

Tô Thi Hàm đầu tiên là kinh ngạc, Tần Lãng vậy mà lại đoán ra thai của cô là thai ba. Tiếp đó lại bất ngờ cái giọng điệu nói chuyện của hắn, giống như không tán thành việc cô một mình nuôi con.

Là hắn sợ cô không thể nuôi tốt mấy đứa nhỏ hay sao?

Tô Thi Hàm lúc này lông mi khẽ run, hai bàn tay nắm chặt một chỗ, nói: “Tôi... tôi có mời một bảo mẫu hỗ trợ. Tôi còn trẻ, tôi có thể nuôi tốt bọn chúng.”

Tần Lãng liền đưa tay gõ vào trán cô gái ngốc nghếch này, Tô Thi Hàm liền phản xạ có điều kiện đem đầu lui về phía sau né tránh.

Tần Lãng không nhịn được, dứt khoát dùng cả cánh tay đều vươn tới, chuyển hành động gõ trán đổi thành bóp lấy một bên má cô.

Gương mặt của cô trắng nõn mượt mà, nắn b óp cảm giác rất mềm, như kẹo dẻo.


Tần Lãng bóp một chút mà cảm thấy có chút nghiện.

Bất quá hắn vẫn khống chế được chính mình, nắm tay thu hồi lại, nói: “Ý của tôi là, dù sao tôi cũng là cha của bọn nhỏ, tôi cũng muốn hỗ trợ cô trong quá trình này.”

Tô Thi Hàm giật mình, hai con mắt cô mở to, ngơ ngác nhìn Tần Lãng, dường như không nghĩ tới Tần Lãng sẽ nói ra những lời này.

Tần Lãng nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch mà dễ thương đó, lại không kìm được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật sự bóp đến nghiện mất rồi.

Tần Lãng nói: “Ngạc nhiên sao? Chẳng lẽ cô chuẩn bị để cho bọn nhỏ lớn lên, rồi lại một lần nữa đi tìm cha?”

“Tôi tuyệt đối không đồng ý có chuyện này xảy ra!”

Thi Hàm xấu hổ trả lời: “ Tôi... tôi... tôi chưa từng nghĩ như vậy, tôi chỉ là... chỉ là không nghĩ anh sẽ cùng tôi một chỗ dưỡng thai, dù sao anh... anh mới lên đại học năm hai.”

“Cô không phải cũng năm hai sao?”

“Tôi...tôi....”

Tần Lãng lúc này rót một ly nước ấm, hắn hết sức bá đạo đưa tới trước mặt Tô Thi Hàm, nói: “Tôi tôi cái gì, uống nước.”

Tô Thi Hàm lông mi run rẩy, bị Tần Lãng bá đạo như vậy làm cho sợ hãi, cô ngoan ngoãn cầm ly nước lên uống.

Cô thật sự có chút khát.

Thấy cô ôn nhu nghe lời uống nước, Tần Lãng cảm thấy về sau cuộc sống như vậy đúng là không tệ.

Không biết ba đứa nhỏ sinh ra, sau này lớn lên sẽ giống ai. Nếu giống hắn thì anh tuấn đẹp trai, Tô Thi Hàm cũng là trăm năm khó gặp là hoa khôi xinh đẹp. Mặc kệ lớn lên giống ai, tướng mạo chắc chắn sẽ không xấu.

Còn thông minh thì....

Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn về phía Tô Thi Hàm.

Mặc dù hắn cùng Tô Thi Hàm đều học đại học, nhưng trường của Tô Thi Hàm là trường số một là trường Đại học trọng điểm. Còn trường của hắn chỉ xếp thứ ba, rõ ràng không thể so sánh.

Nghe nói trí thông minh của đứa trẻ được di truyền từ người mẹ. Ừ, không tệ! Ba đứa nhỏ chắc chắn sau này cũng là tiểu thiên tài, về sau đều là học bá.

Giống mẹ tốt hơn!

Suy nghĩ thoáng qua, hắn phát hiện bản thân rất mong đợi ngày ba đứa nhỏ ra đời.

Phục vụ lúc này cũng đem thức ăn lên, vừa ăn vừa trò chuyện, Tần Lãng hỏi Tô Thi Hàm hiện đang ở chỗ nào.

Tô Thi Hàm ăn rất giống mèo, cô nhai chậm rãi, từ tốn. Nhai xong thức ăn trong miệng rồi mới để đũa xuống trả lời: “Tôi hiện tại thuê phòng bên ngoài cũng gần trường Đại học, trong khu chung cư Cửu Phương, trong nhà có 2 phòng ngủ.”

“Tôi cùng dì bảo mẫu, mỗi người một phòng.”

“Được, cơm nước xong xuôi thì chúng ta về phòng nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi xong tôi dẫn cô đi mua chút đồ.” Tần Lãng gật đầu nói.


“Được.”

Mười phút sau.

Tô Thi Hàm đặt đũa xuống: “Tôi ăn no rồi.”

Tần Lãng liếc mắt nhìn trên bàn, phía bên mình xếp thành một núi xương. Hắn lại liếc một mắt về bên phía Tô Thi Hàm, thấy được đ ĩa đã trống trơn, mà trên bàn món ăn còn rất nhiều, hắn liền nhăn mày, nói: “Ăn thêm chút nữa đi!”

Nói xong liền gắp một cái đùi gà cho vào trong chén Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm còn muốn nói gì đó, hắn lập tức trừng mắt lớn, Tô Thi Hàm lập tức ngoan ngoãn cúi đầu gặm đùi gà.

Lúc này hắn mới cảm thấy thoải mái.

Tô Thi Hàm cùng bạn gái trước của hắn Triệu Lộ Lộ thật đúng là không giống nhau.

Triệu Lộ Lộ là người Thượng Hải, lại thích nắm quyền chủ động, tính nữ quyền rất cao. Cùng Triệu Lộ Lộ ở chung, mặc dù ngọt ngào, nhưng mà lúc nào cũng làm cho hắn cảm thấy bức rức, không thoải mái.

Bây giờ, ở cùng Tô Thi Hàm hắn cảm thấy rất thoải mái, khí phách nam nhi phát huy vô cùng tốt.

Thật sảng khoái!

Đây mới chính xác là phương thức mà nam nữ ở chung với nhau nên làm!

Cơm nước xong xuôi, Tần Lãng đã ăn một bữa no nê, có tiền chính là thoải mái. Từ khi lên đại học tới giờ, chưa từng ăn một trận thỏa mãn như vậy.

Tuyệt!

Tần Lãng gọi phục vụ tới chuẩn bị thanh toán, ai ngờ Tô Thi Hàm liên mở miệng trước: “Phục vụ! Giúp tôi gói lại mấy món ăn còn thừa trên bàn nhé!”

Thực sự Tần Lãng gọi rất nhiều món, đếm sơ sơ cũng gần 12 món, còn rất nhiều món chưa ăn hết thậm chí có món còn chưa đụng đến.


Tô Thi Hàm không nỡ lãng phí như vậy.

Trước đây, khi chưa mang thai, cho dù là trên bàn toàn bộ 12 món còn nguyên, cô cũng sẽ không bao giờ đóng gói mang về. Thế nhưng từ lúc mang thai, tiền xài nhiều như nước, đợi đến lúc sinh bọn nhỏ ra. Trong nhà lập tức có thêm ba cái miệng gào khóc đòi ăn, từ đó cô mới biết tầm quan trọng của tiền, càng bắt đầu biết tiết kiệm.

Tần Lãng cũng không cảm thấy Tô Thi Hàm đưa ra yêu cầu quá đáng, lúc này hắn nói với phục vụ: “Lấy thêm vài cái hộp giúp tôi gói lại.”

“Được.” Phục vụ rất lễ phép đi lấy hộp.

Bởi vì quán ăn cũng hy vọng nhìn thấy khách hàng tôn trọng thức ăn, đừng lãng phí lương thực. Cho nên quán ăn càng tán thành việc đóng gói mang về, thậm chí họ còn miễn phí cho hộp đựng.

Phục vụ đem toàn bộ thức ăn gói lại, Tần Lãng thanh toán xong hóa đơn, phục vụ lập tức rời đi.

Tần Lãng đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Tô Thi Hàm một tay đỡ sau lưng, một tay nâng bụng lớn chuẩn bị đứng dậy. Tần Lãng thấy vậy liền chạy tới đỡ cô.

Tần Lãng trước đây chưa từng có kinh nghiệm chiếu cố phụ nữ mang thai, trong lòng tự nhắc nhở bản thân sau này chú ý một chút, chủ động giúp mẹ bọn nhỏ khi đứng dậy.

Đỡ Tô Thi Hàm đứng lên, Tô Thi Hàm bỗng nhiên quặn đau, cô hô lên: “A...Đau...!!!”

“Đau ở đâu?” Tần Lãng không có kinh nghiệm, hắn rối rít hỏi.

Chẳng lẽ là muốn sinh sao?

Không phải nói dự sinh còn một tháng nữa mà?

Hắn liền nhớ lại, dường như đã từng nghe qua đứa nhỏ có thể sinh sớm???


Đọc truyện chữ Full