DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 47: C47: Tắm rửa cho ba đứa con

Tô Thi Hàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, ép buộc bản thân không được suy nghĩ lung tung mà phải tập trung kiểm tra cơ thể của Tần Lãng.

Màu da của hắn là màu da khoẻ khoắn, nhưng mà đụng vào thì lại rất mịn, bóng loáng còn có độ đàn hồi. Khiến cho người khác nhìn vào không nhịn được muốn sờ thử một cái.

Nhận ra bản thân lại lạc đề, Tô Thi Hàm lập tức thu hồi ánh mắt lại.

Tần Lãng nhìn hai má ửng đỏ của cô, tiếp tục nói: “Muốn ta cởi tiếp hay không, c ởi quần để kiểm tra chân một chút?”

Nói xong, không đợi Tô Thi Hàm phản ứng hắn trực tiếp c ởi quần.

Hai chân thon dài nhìn rất rắn chắc.

“Vẫn còn một chỗ cuối cùng, em có muốn kiểm tra luôn không?” Tần Lãng nói xong làm bộ muốn cởi xuống cái quần cuối cùng.

Tô Thi Hàm vội vàng xoay người, đỏ mặt xấu hổ la lên: “Đủ rồi, đủ rồi, em tin tưởng anh không có vấn đề gì.”

“Mau mặc đồ vào đi.”

“Em.. em đi tắm cho các con.” Tô Thi Hàm nói xong, liền chạy một mạch không thèm quay đầu nhìn lại.

Tần Lãng nhìn bóng lưng ngượng ngùng của cô, nhịn không được cười khẽ một tiếng bắt đầu lụm quần áo lên mặc vào.

Tô Thi Hàm trở lại trong phòng, lưng dựa vào cánh cửa liên tục hít sâu vài cái.


Nóng quá, nóng quá,.. cả người cô đều muốn nóng hừng hực lên rồi!

Tô Thi Hàm hai tay sờ lên gò má đang nóng hừng hực của mình, trong đầu tràn ngập hình ảnh Tần Lãng c ởi quần áo cùng với thân thể hoàn mỹ. Cái cơ ngực và cơ bụng rắn chắc đó nếu được sờ tới sờ lui cảm giác chắc chắn cực kỳ thích nha?

Tô Thi Hàm càng nghĩ trong người càng rạo rực, nhanh chóng nhắm mắt lại không ngừng lắc đầu.

Cô đi đến bên giường, nhìn chằm chằm ba đứa con một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

“Được rồi! Các bảo bối, để mẹ mang các con đi tắm nào.”

Tô Thi Hàm đặt các con lên từng chiếc xe đẩy, sau đó đẩy tới phòng tắm.

Không gian bên trong phòng tắm rất lớn, được đặt một cái bồn tắm nhưng vẫn có thể để thêm mấy chiếc xe đẩy của tụi nhỏ.

Ba cái xe đẩy trẻ em được sắp xếp thành hàng tại cửa phòng vệ sinh. Như vậy thì lúc cô tắm cho Tần Huyên thì Vũ Đông và Khả Hinh vẫn có thể thấy được mẹ.

Về nhà đã được hai ngày, hoàn toàn đều do Tần Lãng tắm cho các con. Đây chính là lần thứ nhất Tô Thi Hàm tự mình ra tay.

Trong lòng cô tràn ngập sự chờ mong, mở cửa sổ ra để gió lùa vào. Sau đó đợi nước trong bồn ấm lên một chút rồi cô mới ôm Tần Huyên vào đem quần áo của con cởi ra.

“Vũ Đông! Khả Hinh! Đầu tiên mẹ sẽ tắm cho anh của các con, chờ một chút sẽ đến lượt các con nha. Các con phải ngoan ngoãn chờ một lát.”


Hai đứa con gái thì ngoan ngoãn nằm trong chiếc xe đẩy của mình, nhưng mà Tần Huyên trong bồn tắm thì lại đang bắt đầu quấy phá.

Tên nhóc này đã bắt đầu thích ứng được việc tắm rửa, chỉ một chút nước đã khiến nó vui sướng đạp chân khua tay khiến bọt nước trong phòng tắm văng khắp nơi. Tô Thi Hàm còn chưa bắt đầu tắm cho nó thì quần áo của mình đã ướt nhẹp.

Cô bất đắc dĩ cười nói: “Huyên Huyên! con ngoan một chút đi nào.”

Nhưng mà tên nhóc này nghe không hiểu mẹ đang nói cái gì vẫn tiếp tục vui vẻ vẫy đạp. Tô Thi Hàm nhìn khuôn mặt tươi cười của con mình trong bồn tắm, khiến cho cô không thể thốt ra được câu trách móc nào.

Đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu, nghịch ngợm trong lúc tắm thì phải làm sao bây giờ? Đương nhiên là phải tha thứ cho nó rồi.

Tô Thi Hàm làm ướt cơ thể cho Huyên Huyên xong bắt đầu sử dụng sữa tắm chuyên dành cho con nít, dùng bông tắm xoa xoa một chút để tạo ra bọt bong bóng sau đó bôi lên trên người tên nhóc này.

Huyên Huyên tựa hồ không thích những bọt bong bóng màu trắng này, nên hai cái tay chân nhỏ xíu dùng sức lắc lắc.

Bọt bong bóng vừa mới dính lên trên người một chút lập tức liền bay ra ngoài, một đám bọt bị quật bay dính lên trên người của Khả Hinh cùng Vũ Đồng khiến cho hai đứa nhỏ này bị dọa đến khóc lớn oa oa.

Tần Lãng đang trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho Tô Thi Hàm, nghe thấy tiếng khóc của hai đứa con gái từ trong phòng tắm truyền đến. Hắn vội vàng bỏ đồ vật trong tay xuống lật đật chạy tới chỗ tiếng khóc, đi tới cửa phòng tắm chỉ nhìn thấy bên trong là một đống hỗn loạn.

Hai đứa con gái đang ngồi trong xe đẩy, trên mặt và tay thì đều dính bọt màu trắng xen lẫn nước mắt hợp lại với nhau.

Huyên Huyên trong bồn tắm thì vẫn còn đang hưng phấn không ngừng vung vẩy bong bóng trên người.


Tô Thi Hàm quần áo ướt nhẹp ngồi ở trên ghế nhỏ, thấy hắn đi vào ngẩng đầu lên lộ ra biểu cảm bất lực cùng bất đắc dĩ

Tần Lãng thấy cảnh này nhịn không được cười khẽ một tiếng, sau đó hắn kéo Tô Thi Hàm lên cầm khăn tắm lớn ở một bên trùm lấy thân thể của cô nói: “Thi Hàm! Em là đang tắm cho các con hay là đang tắm cho chính mình?”

“Em, em,…” Tô Thi Hàm ngượng ngùng núp ở trong khăn tắm buồn bực về chuyện bản thân đã làm hỏng.

“Được rồi! Ở đây giao cho anh đi, em bây giờ sức khoẻ còn yếu rất dễ bị cảm. Cho nên mau chóng về phòng ngủ tắm nước nóng rồi thay quần áo khô đi.”

Tô Thi Hàm trùm lấy khăn tắm lớn đi thẳng tới phòng ngủ của mình tắm rửa. Tới lúc cô tắm rửa sạch sẽ đi ra Tần Lãng đã tắm xong cho ba đứa nhỏ.

Trong phòng thoáng mát do mở máy điều hòa, khiến cho ba đứa nhỏ mặc tã lót nằm trên giường lộ ra vẻ mặt rất hưởng thụ.

Tần Lãng đang xoa bóp cho tụi nhỏ, Tô Thi Hàm đứng bên cạnh nghiêm túc học tập phương pháp.

“Tần Lãng! Anh thật lợi hại. Tại sao đến việc tắm cho các con em đều không làm được?” Tô Thi Hàm bĩu môi than phiền.

Tắm cho ba đứa con giống như là đi đánh trận khiến cô suy nghĩ, không biết Tần Lãng làm thế nào để giải quyết.

Trước đó thấy Tần Lãng làm được, cô vẫn nghĩ là việc này rất đơn giản. Không ngờ là lúc tự mình ra tay, lại phát hiện việc này đúng là quá khó khăn!

Tần Lãng quay đầu thấy được dáng vẻ của cô, vốn là muốn nhéo nhéo hai má của cô. Nhưng mà, hai tay lại dính đầy dầu mát-xa của các con, lại không đành lòng nhìn dáng vẻ đáng thương của Tô Thi Hàm. Hắn liền cúi đầu xuống nhẹ nhàng dùng cái trán đụng đụng cái trán của Tô Thi Hàm.

“Đừng lo lắng! Từ từ rồi sẽ được thôi. Nhà mình có tới ba đứa con, làm phụ huynh đương nhiên phải học tập nhiều một chút, hơn nữa không phải còn có anh ở đây sao.”

Cảm xúc ấm áp thoáng qua trong nháy mắt, Tô Thi Hàm sờ lên trán của mình, trên mặt có chút ửng hồng.


“Lại đây mặc quần áo cho các con nào.”

Nghe được lời nói của Tần Lãng, Trong nháy mắt Tô Thi Hàm lấy lại tinh thần. Bước qua bên kia chỗ máy sấy, cô mang theo quần áo bằng bông của các con đem qua cùng Tần Lãng mặc quần áo cho ba đứa nhỏ.

Các con lớn lên từng ngày, sẽ càng làm ra nhiều hành động hơn nữa. Không lẽ mặc quần áo cho tụi nó cũng không làm được?

Tô Thi Hàm đang muốn mặc đồ cho con gái, thì đứa nhỏ lại đột nhiên quơ quơ tay nhỏ chào hỏi người anh bên cạnh. Lúc cô muốn mặc quần thì Khả Hinh lại bẹt ra hai chân, không muốn hợp tác.

Hai người tốn hơn nửa ngày, mới mặc quần áo hoàn chỉnh được cho đám nhỏ bướng bỉnh này.

Tô Thi Hàm nhìn tiểu bảo bối đáng yêu trên giường, suy nghĩ một chút nói: “Tần Lãng! Hay là chúng ta mướn một bảo mẫu đi?”

Tô Thi Hàm cảm thấy bây giờ việc mình có thể làm quá ít, mua đồ ăn nấu cơm quét dọn vệ sinh. Tất cả việc trong nhà cùng với chăm sóc cho các con thường ngày đều là do Tần Lãng làm, như vậy thì quá cực khổ cho hắn.

Mướn một bảo mẫu có thể giúp Tần Lãng thoải mái một chút.

Tần Lãng nói: “Có thể.”

Hắn nghĩ là, Hiện tại mình mỗi ngày đều ở nhà thì có thể làm được nhiều việc, nhưng mà sau đó hắn phải về trường đi học. Đến lúc đó các con và Tô Thi Hàm cũng cần phải có người chăm sóc, mà việc nhà thì cũng phải có người làm.

Hắn không muốn Tô Thi Hàm quá mệt mỏi. Tô Thi Hàm vừa mới sinh xong ba đứa nhóc, tiếp đó là giai đoạn cho con bú dài dằng dặc, hắn không muốn cho cô làm những chuyện lặt vặt như giặt đồ, nấu cơm…

Hơn nữa, nếu trong nhà có bảo mẫu thì lỡ như lúc hắn không có ở nhà, cũng còn có người chăm sóc cho cô.

Tuy nhiên, bảo mẫu thì phải tìm một người đáng tin cậy mới được.


Đọc truyện chữ Full