DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 135: C135: Một nhà 5 người trải nghiệm văn hóa đạo giáo truyền thống

Khi tất cả đã xong xuôi, họ thấy ba bé cưng không hề buồn ngủ. Huyên Huyên vui vẻ ở trong cũi hoa tay. múa chân. Khả Hinh và Vũ Đồng vẫn còn trong lòng của cha mẹ cùng rất có tỉnh thần. Thỉnh thoảng chơi đùa với tóc của mẹ lại thỉnh thoảng văn vò quần áo. của cha.

“Tô Thí Hàm vẫn còn hơi buồn ngủ. Ngồi đó trông thật ngơ ngác và đáng yêu.

"Ọc ọc ọc”

Một âm thanh nhỏ phá vỡ sự im lặng của căn phòng, Tô Thi Hàm ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên xấu hổ

Tần Lãng cười tủm tỉm hỏi: "Đói bụng sao?”

Tô Thi Hàm đỏ mặt gật gật đầu, thì thào nói: "Vâng, có một chút”

Sau một ngày dài di chuyển, buổi tối bọn họ đều không ăn nhiều lắm. Lúc này ngủ một giấc dậy hầu như đã tiêu hóa hết.

"Vậy thì chúng ta hãy đi ra ngoài ăn khuya, thuận tiện đi đạo một chút. Quận Nam Điền rất sôi động, vốn đi anh định đến đây vào lúc ba giờ chiều để nghỉ ngơi một chút. Sau đó buổi tối ra ngoài đi chơi nhưng mà. hôm nay lại đến chậm” Tân Lãng nói.

Tô Thi Hàm hai mắt sáng lên, gật đầu nói: Được. rồi, cứ như vậy đúng lúc các bé cưng cũng không buồn. ngủ nữa. Em đi hỏi Tư Tư có đói không."

Cô đã gửi cho Bạch Tư Tư một tin nhắn WeChat nhưng phía bên kia cũng không đáp lại. Tô Thi Hàm Chắc là Tư Tư đã ngủ mất rồi”


"Vậy thì chúng ta tự đi thôi. Lát nữa trở về mang cho em ấy thứ gì đó để ăn”

"Được."

Cả hai chuẩn bị những thứ mà các bé cưng sẽ cần mang theo khi đi ra ngoài. Sau đó đặt vào xe đẩy và lên đường.

Họ ở trong một khách sạn tốt nhất ở đây. Lại trên tầng 18. Không gian xung quanh rất yên tính, đóng cửa sổ lại hầu như không có tiếng ồn. Nhưng khi xuống tầng họ mới phát hiện bên ngoài rất náo nhiệt.

Đã hơn mười một giờ tối nhưng cả con phố vẫn còn sáng đèn. Hai bên đường có những quán bán hàng nhỏ bày ra các loại thảm, trên cây còn có đèn neon đủ màu. Lúc Tân Lãng và Tô Thi Hàm đẩy xe ra khỏi khách sạn còn tưởng rằng bọn họ đã vô tình bước vào thế giới cố tích.

Nhân viên bảo vệ ở cửa khách sạn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của họ, cười nói: "Các vị là người nơi khác đến đây sao?"

Tần Lãng gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta đi ngang qua đây, nên ở lại nghỉ ngơi một đêm. Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Ở đây thật náo nhiệt”

Nhân viên bảo vệ nhiệt tình giới thiệu với bọn họ: “Quận Nam Điền chúng tôi chính là nơi bồng lai tiên cảnh nối tiếng của Đạo giáo. Chỉ tính riêng Đạo quan đã có hơn 20 ngôi chùa. Đêm nay các vị đến vừa đúng lúc. Ngày mai là ngày mồng tám tháng 5 âm lịch. Là ngày Long Mẫu giáng sinh. Mỗi dịp Giáng Sinh ở quận Nam Điền đều sẽ có hội chợ náo nhiệt. Bắt đầu từ mười một giờ đêm nay và kéo dài đến hai giờ chỉ mai. Lúc này chính là thời điểm vừa mới bắt đầu náo nhiệt!

Tô Thi Hàm vừa nghe lời này, kích động kéo ống tay áo Tần Lãng, vui vẻ nói: "Tân Lãng, xem ra hôm nay chúng ta tới đúng lúc rồi."

Tần Lãng nhìn cảnh tượng náo nhiệt cách đó không xa, tâm tình trở nên vui vẻ.


Nhân viên bảo vệ lại nói: "Buổi tối còn không có quá nhiều người. Sáng ngày mai khu vực này sẽ bị vây kín chật như nêm cối. Hai vị còn trẻ lại mang theo ba đứa trẻ, tối ngày hôm nay đi dạo hội chùa là đúng lúc. Ngoại trừ sự kiện Kim Trư không thể tham gia vào ngày mai thì đêm nay tất cả các hoạt động khác đều đã mở ra. Hai vị có thể đi đạo nhìn một chứt và cảm thụ văn hoá Đạo giáo truyền thống của quận Nam Điền chúng tôi”

Tân Lãng đưa cho anh cả một điếu thuốc, nói: "Cảm ơn"

Nói xong bèn mang theo vợ con đi dạo hội chùa

Đường phố sôi động hẳn lên. Tuy rằng đã không còn sớm nữa nhưng trên đường vẫn có tất nhiều người. Hai người vừa đẩy xe nôi vừa đi dạo. Hai bên đường phố có rất nhiều quầy bán hàng nhỏ bày bán thứ. Có đõ ăn cũng có đồ chơi, còn có tất nhiều sản phẩm của văn hóa Đạo giáo.

Tô Thi Hàm cảm thấy thú vị, Cầm di động chụp ảnh suốt dọc đường.

Tân Lãng nhớ đến Tô Thi Hàm đang đói bụng. Đi được một đoạn lập tức nhìn thấy trên đường có một cửa hàng có khá nhiều khách hàng lập tức lôi kéo Tô, Thi Hàm đi ăn gì đó.

Người phục vụ nhanh chóng niềm nở chào hỏi: “Hai vị muốn ăn gì?"

Tô Thi Hàm nhìn Tân Lãng. Tăn Lãng hỏi: "Ở đây có món gì đặc biệt không?"

“Có! Hai người là khách ngoại tỉnh sao? Nơi này. của chúng tôi có cơm gạo nếp, nấm hương Nam Điền, mì nước Nam Điền, bánh bao chiên và dưa chua Nam Điền đều rất nổi tiếng."

Tân Lãng nói:" Vậy cho tôi mỗi người một phần đi."


Tô Thi Hàm níu tay hẳn: "Quá nhiều rồi sẽ không ăn hết. Chúng ta ăn tối rồi, bây giờ chỉ đi ăn khuya một chút thôi."

Tân Lãng vỗ vỗ mu bàn tay của cô nói: "Không. sao cả! Đi một chuyến thật xa mới đến đây. Vẽ sau cũng không nhất định sẽ quay lại. Nếu đã như vậy thì phải nếm thử các món đặc sắc ở địa phương. Ăn không hết cũng không sao, mỗi thứ nếm thử một miếng là được”

“Ngài đối xử với vợ thật tốt. Bây giờ tôi sẽ chuẩn bị món ăn cho hai người. Hai vị yên tâm, đặc sản Nam Điền của chúng tôi sẽ không làm các bạn thất vọng”

Tô Thi Hàm nghe anh ta nói vậy khẽ cúi đầu, khoé miệng hơi câu lên.

Cửa hàng khá đông khách nhưng đồ ăn được dọn ra tất nhanh. Có lẽ vì là hội chùa nên sau bếp cũng chuẩn bị kỹ càng.

Tô Thi Hàm và Tần Lãng nếm thử một vài món thì thấy hương vị đều rất ngon. Mỗi món đặc sản của từng địa phương luôn có nét độc đáo riêng. Ví dụ như nấm Nam Điền này. Ở những nơi khác cũng có nấm nhưng ở đây họ có đặc sản nấm hương, hương vị khác biệt và mượt mà hơn.

Sau khi ăn uống xong, Tân Lãng và Tô Thi Hàm. lại gọi vài món gì đó mà bọn họ cho là ngon. Đóng gói để ở cửa hàng, dự định khí nào quay về sẽ mang cho. Bạch Tư Tư.

Cả hai tiếp tục đi thăm hội chùa. Tô Thi Hàm nhìn đến phía trước có một quầy hàng nhỏ đang tụ tập không ít người. Ông chủ đứng giữa nói chuyện trong khi những người khác đang suy nghĩ gì đó.

“Đó có phải là đoán câu đố đèn lồ ng không?” Tô làm ngạc nhiên hỏi.

Thấy cô có hứng thú, Tân Lãng nắm tay cô đẩy xe đẩy đi qua

“Ông chủ, có phải các người đang làm hoạt động đoán câu đố đèn lồ ng không?” Tân Lãng hỏi.


Vợ ông chủ đứng bên cạnh mỉm cười và nói: “Đúng. Là đoán câu đố về đèn lồ ng. Đoán đúng bảy câu hỏi sẽ có giải thưởng”

“Còn có giải thưởng?” Đôi mắt Tô Thi Hàm sáng lên

Vợ ông chủ mim cười và nói: "Đúng vậy. Những vị khách thông minh tất nhiên sẽ có phần thưởng. Phần thưởng là những chú cá koi nhỏ. Chúng tôi có hoạt động thả cá chép phóng sinh vào ngày Long Mẫu Giáng Sinh. Truyền thuyết Long Mẫu nói rằng việc phóng sinh cá chép trong dịp lễ "Đắc Đạo Sinh” có thể tích đức, tạo phúc cho chính mình cũng như cho gia đình:

Tô Thi Hàm kéo Tân Lãng nói: "Chúng ta cũng tham gia đi! Chờ sau khi đoạt được cá koi nhỏ sẽ đi phóng sinh. Cầu nguyện cho các bé cưng bình an vô sự.

"Được” Tân Lãng cười đáp một tiếng. Hướng phía vợ ông chủ lấy một khối thẻ bài rồi cùng Tô Thi Hàm.

cũng đứng ở trong đám người.

Khách bên cạnh thấy bọn họ đẩy xe đẩy thì không khỏi liếc nhìn thêm vài lần. Nghe nói nhà bọn họ sinh ba bèn sôi nổi gửi lời chúc phúc.

Tân Lãng cười nói với mọi người. Tô Thi Hàm đang chuẩn bị trả lời câu hỏi.

Cô luôn cho rằng hoạt động đoán câu đố về đèn lồ ng trong phim truyền hình rất thú vị. Đây có lẽ là trò chơi mà học sinh giỏi yêu thích. Tiếc rằng trước giờ cô chưa từng gặp được loại hoạt động văn hóa truyền thống như hội chùa bao giờ.

“Tất cả khán giả xin hãy chú ý, câu hỏi đầu tiên của vòng này sắp ra mắt. Hãy nhìn lên văng trăng sáng và gọi tên một loại thảo mộc”

Mọi người bắt đầu suy nghĩ, Tô Thi Hàm trực tiếp nói:" Bạch chỉ”

Ông chủ nhìn sang nói: "Đúng vậy. Là Bạch Chỉ! Hoài niệm, Bạch Chỉ. VỊ khách này thật thông minh!”


Đọc truyện chữ Full