DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 140: C140: Ông tô ôm huyên huyên

Tân Lãng gật gật đầu, có điều trong lòng hẳn hiểu được, Tô Thi Hàm đang muốn tiết kiệm tiền cho hẳn.

"Được rồi! Vậy chúng ta không vội mua nữa, anh sẽ cố gắng kiếm tiền. Sau này mua cho em càng nhiều đồ tốt hơn." Tân Lãng nói.

Mới có hệ thống được hơn hai tháng, hẳn không những có cửa hàng của chính mình, mà còn mua được xe. Trong nhà lại có hơn triệu tệ gửi ngân hàng,tương lai, hắn còn có thể có nhiều tiền hơn thế nữa.

Đến lúc đó, hẳn có thể mua cho Tô Thi Hàm rất nhiều trang sức kim cương, chuẩn bị một hôn lễ thật long trọng.

Tô Thi Hàm gật đầu, nói: "Được, em tin anh."

Hai người đi mua quà cho trưởng bối, mẹ Tân và Phương Nhã Nhàn đều là những người phụ nữ gần bốn mươi tuổi. Ở độ tuổi này thường thích vòng tay bằng vàng.

Tô Thi Hàm chọn cho mỗi người một kiểu dáng, giá cả không chênh lệch nhiều, chỉ khác biệt ở kiểu dáng và hoa văn. Vòng tay mà Tô Thi Hàm chọn cho Phương Nhã Nhàn có kiểu dáng hình tròn, trên đó có khắc tường vân, còn vòng tay mà Tân Lãng chọn cho. mẹ Tân có kiểu dáng hình vuông, bên trên khắc long phượng trình tường, hai vòng tay đều có giá 21 ngàn một chiếc, cả hai chiếc là 42 ngàn tệ. Tân Lãng thanh toán tiền cả hai chiếc vòng.

Mua vòng tay xong, Tô Thi Hàm cầm quà cáp đã được đóng gói cẩn thận, đợi Tăn Lãng đi thanh toán. Bọn nhóc nhìn thấy hộp quà trong tay Tô Thi Hàm, thích thú đưa tay ra túm lấy, Khả Hinh và Vũ Đồng còn bập bẹ nói gì đó.

Từ lúc tiến vào tiệm vàng, bọn nhóc đặc biệt náo nhiệt. Xem ra, bọn nhóc rất thích chỗ này.

Tiệm vàng sáng sủa, hơn nữa những đồ trang sức ở bên trong cũng lóe lên ánh sáng, cho nên bọn nhóc. thích cũng là điều đương nhiên.

Tân Lãng nhìn thấy hình ảnh này, cười nói: Xem. ra bọn nhóc cũng muốn có quà. Đúng lúc, chúng ta cũng mua quà cho bọn nó đi.”


"Nên mua cho bé cưng cái gì bây giờ?"

"Có thể mua khóa trường mệnh và vòng tay” Tần Lãng nói.

Hai mắt Tô Thi Hàm sáng lên: "Đúng vậy! Chúng ta mua khóa trường mệnh và vòng tay cho bọn nhỏ đi, có điều hiện tại chúng chưa thể đeo. Bọn nhỏ mới được hơn ba tháng, đúng là không thích hợp đeo mấy đồ vật linh tinh. Vàng bạc là sản phẩm kim loại, ngộ nhỡ bọn nhỏ lỡ nuốt vào bụng thì không tốt lắm, sẽ trúng độc mất."

Tần Lãng nói: "Không sao! Nhìn bọn trẻ tích cực như vậy, chúng ta cứ mua trước cho chúng, chờ bọn trẻ lớn chút nữa thì cho chúng đeo là được rồi."

Hai người ôm bọn nhỏ đến trước quầy, để chúng tự mình chọn. Bọn nó quơ được kiểu dáng nào thì mua cái đó, không căn giống nhau hoàn toàn, chỉ căn bọn nhỏ thích là được rồi.

Vũ Đồng và Khả Hinh không hổ là chị em sinh đôi cùng trứng, hai người thế mà lại thích cùng một cái vòng tay. Hai bàn tay nhỏ bé cùng căm chặt lấy chiếc vòng, ai cũng không chịu nhường ai, chọc cho đám nhân viên bán hàng nở nụ cười.

Tần Lãng cưng chiều nở nụ cười, nói: "Làm ơn giúp chúng tôi lấy một đôi vòng tay giống nhau, cho mỗi đứa một chiếc”

Chọn ba chiếc khóa trường mệnh và ba chiếc vòng tay cho bọn nhỏ, tốn khoảng một ngàn.

Mọi thứ đã được mua gần hết, Tân Lãng và Tô. Thi Hàm thanh toán rồi dẫn bọn nhỏ rời đi.

Lần này vẫn giống như hai lần trước đó, họ vừa rời đi chưa được bao lâu thì ông Tô đã tới, ông ấy vừa vào cửa đã thấy nhân viên tư vấn kia nói chuyện bọn nhỏ kia đáng yêu thế nào vui vẻ ra sao. Ông Tô không nén được sự tò mò, dò hỏi vài câu thì đối phương lại vô cũng nhiệt tình nói cho ông ấy nghe. Có một đôi vợ chồng trẻ dẫn theo ba bé con sinh ba vừa đến cửa hàng, giá trị nhan sắc của gia đình đều cực kì cao.

Trong lòng ông Tô vô cùng kinh ngạc, không ngờ mình lại có duyên với cặp vợ chồng trẻ này đến vậy. Vậy mà đều cùng vào ba cửa hàng giống nhau như. thế.

Lòng tò mò của ông Tô được gợi lên, dựa theo danh sách trong tay thì ông còn phải đến cửa hàng Chanel mua túi xách. Không biết một cửa tiệm cuối cùng này, có thể gặp được bọn họ hay không?

Trong lòng vừa nghĩ vậy, ông Tô quyết định đẩy nhanh bước chân. Ông ấy dựa theo danh sách mua khuyên tai và vòng tay, sau khi trả tiền thì vội vàng rời khỏi cửa hàng Chu Sinh Sinh, đi thẳng đến cửa hàng Chanel.

Lúc này Tân Lãng và Tô Thi Hàm cũng vừa mới bước vào cửa hàng Chanel, vì Tô Thi Hàm nói Phương Nhã Nhàn thích mua túi xách nên Tần Lãng quyết định mua cho mẹ vợ một chiếc túi xách mới

Ông Tô cố ý bước nhanh hơn. Lúc vừa đến cửa tiệm, liếc mặt một cái đã nhìn thấy được xe đẩy của ba đứa bề kia.

Đuổi kịp rồi.

Trong lòng ông Tô cảm thán, ông ấy và đôi vợ chồng trẻ này đúng là có duyên mà. Không nghĩ tới cửa hàng cuối cùng này cũng giống nhau, thật là quá trùng hợp.

Lúc này, Tô Hàm đang cùng nhân viên cửa hàng chọn túi xách, bọn nhỏ vừa nãy có chút ầm ï nên Tăn Lãng ở lại chăm sóc chúng, chờ chút nữa sẽ đến trả tiền.


Ông Tô liếc mắt nhìn quanh xe đẩy trẻ em, ông thấy một người thanh niên cao lớn đứng bên cạnh. Ông ấy nhìn mặt của Tần Lãng, không khỏi hơi kinh ngạc.

Thanh niên này không phải là người trong video trên Douyin tối hôm qua ông Từ cho ông xem đây sao?

Chuyện này đúng là rất trùng hợp.

Bình thường ông Tô không phải người chủ động, nhưng một loạt chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến ông ấy cảm thấy được mình và người trẻ tuổi này rất có duyên, vì thế ông ấy chủ động đi qua chào hỏi Tăn Lãng,

"Xin chào."

Tân Lãng nghỉ hoặc nhìn Tô Vĩnh Thẳng.

Ông Tô nói: "Xin chào chàng trai trẻ, đêm qua có. phải cậu thả cá Koi ở huyện Nam Điền không?

Tân Lãng khó hiểu gật đầu: "Đúng vậy, ngài là?”

Tô Vĩnh Thắng cười cười:"Chúng ta không quen biết, có điều tối hôm qua vừa nhìn thấy một nhà các cậu trên video. Lúc nãy tôi đi trung tâm thương mại Thái Cổ mua sắm, mỗi một cửa tiệm đều là tôi vừa đến thì hai người đã đi ra. Bởi vì tôi nghe thấy nhân viên cửa hàng thảo luận chuyện của ba đứa nhỏ sinh ba nhà cậu, nên cảm thấy chúng ta dường như rất có duyên."

Tân Lãng nhìn túi mua sắm trong tay ông ấy, trong nháy mắt là đã hiểu ra, khẽ cười nói: "Đúng là trùng hợp thật”

"Đúng vậy, mỗi lần tôi vừa đến đều nghe được nhân viên cửa hàng đang bàn luận chuyện bọn nhỏ nhà cậu Không nghĩ tới trong tiệm cuối củng này, vậy mà lại gặp được, cho nên mới đi đến chào hỏi."

Tô Vĩnh Thẳng nói xong, cúi đầu nhìn ba đứa nhóc trong xe đẩy.

Bé con nhỏ nhẫn dễ thương nhìn Tô Vĩnh Thẳng bằng đôi mắt to tròn, cặp mắt đen lúng liếng kia vô. cùng đáng yêu. Một bảo bối đáng yêu như vậy, không ai có thể từ chối được.


Tô Vĩnh Thắng cảm thấy lòng mình mềm đi trong. chốc lát, nhịn không được cong khóe miệng cười với bọn nhỏ.

"Đây là ba bé con sinh ba nhà cậu à? Hôm qua. xem trong video không được rõ lắm, bây giờ thấy đúng. là rất đáng yêu."

Tần Lãng cúi đầu nhìn thoáng qua bọn nhỏ, cười nói: "Cảm ơn."

"Bọn nhỏ được mấy tháng rồi?"

"Hơn hai tháng, cũng găn ba tháng rồi ạ."

"Đúng là thời điểm đáng yêu nhất, bé cưng có sợ người lạ không? Tôi có thể bế một đứa không?” Tô

Vĩnh Thắng nhìn Tăn Huyên đang cười với ông ấy nên hỏi.

Tân Lãng do dự một lát, nhưng đối với một người đàn ông trung niên hiền lành như vậy. Hẳn không có cách nào từ chối được, thuận miệng hỏi: "Có thể, nhà ông có trẻ nhỏ không?"

Tô Vĩnh Thắng lắc đầu: "Tôi chỉ có một đứa con gái đang học đại học, trong nhà cũng không có trẻ

"Vậy để tôi dạy ông cách bế nhé, bây giờ bọn trẻ còn quá nhỏ do đó lúc bế lên phải chú ý”

Tần Lãng thị phạm cho ông xem: “Lúc bế lên phải chú ý nâng xương sống của bé cưng lên. Bởi vì bây giờ bé cưng còn chưa phát triển hoàn toàn, cơ thể vẫn còn rất mềm yếu."


Đọc truyện chữ Full