DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 152: C152: Họ hàng kinh ngạc tác phẩm của tân lãng được lên truyền hình

Cuối cùng, bộ sưu tập nhận được đánh giá cao. nhất là một bức tranh thủy mặc. Bởi vì lão nghệ nhân vẽ bức tranh này qua đời vài năm trước. Cho nên hiện tại, các tác phẩm của ông ấy đều là độc nhất vô nhị, càng có giá trị sưu tầm,

Ở trên một chiếc xe khác, cả nhà Phương Diệu. Cầm đang đến nhà họ Tô. Bạch Tư Tư bị mẹ gọi lại hỏi thăm tình hình, còn giáo huấn cho cô ấy một bài học.

Sau này, không được lừa dối người nhà

Bầu không khí trong xe hơi căng thẳng, không ai lên tiếng. Bạch Tư Tư một mình ngồi ở hàng ghế sau, tay cầm điện thoại di động xem phát sóng trực tiếp "Thế giới sưu tập". Cô thích điêu khắc, cũng thích thủ công mỹ nghệ nên tập nào cũng phải xem. Đặc biệt là hôm nay, có tác phẩm của anh rế!

Nhìn kết quả lựa chọn cuối cùng, Bạch Tư Tư có chút không phục, không nhịn được mà nói: "Cái gì vậy! Dựa vào đâu mà bộ sưu tập có giá trị hơn sau khi nghệ nhân qua đời? Rõ ràng hạnh đào điêu khắc của anh rể là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất. Vị trí số một phải là của anh ấy mới đúng! "

Sau khi than phiền, Bạch Tư Tư đột nhiên nhớ tới Tình hình hiện tại, vội vàng ngậm miệng lại.

Phương Diệu Cầm ngoảnh đầu lại, trừng mắt nhìn con gái một cái, nói: "Anh rể cái gì? Bác trai và bác gái của con còn chưa thừa nhận, gọi gì mà gọi?"

Bạch Tư Tư bĩu môi, nói nhỏ: "Nhưng chị họ đã thừa nhận rồi mà. Mà mẹ này, Con cảm thấy anh... à Tân Lãng cũng được. Đối xử với chị họ và bọn trẻ siêu tốt. Hơn nữa, tay nghề chế tác của anh ấy rất tuyệt vời!"


Dù sao thì cô cũng rất thích anh rể, cảm thấy anh và chị họ là cặp đôi nam tài nữ sắc. Cho nên, cô cũng muốn giúp anh rể có ấn tượng tốt trước mặt bố mẹ, để lát nữa bố mẹ có thể nói giúp anh rể vài câu.

Phương Diệu Cầm quay đầu nhìn cô nói: "Nha đầu, ở nhà mẹ nói với con như thế nào? Vừa quay đầu con lại quên mất phải không? Mẹ nói cho con biết, chuyện này đừng có tùy tiện đứng đội. Tân Lãng tốt hay xấu, không phải con nói là được, còn phải đợi hai bác con gật đầu mới được. Dù sao chuyện này, cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của chị họ con! ” . Truyện Trọng Sinh

Bạch Tư Tư lè lưỡi nói: "Con biết rồi ạ”

Nói xong, cô chuyển tầm mắt, đưa điện thoại cho. mẹ: "Nhưng mà, Tần Lãng thật sự rất giỏi. Mẹ nhìn đi, tác phẩm của anh ấy còn lên chương trình “Thế giới sưu tập *. Con đã tận mắt nhìn thấy cặp này hạnh đào điêu khắc này, vô cùng đẹp mắt đó!

Phương Diệu Cầm không nói gì, nhưng người đang lái xe là Bạch Vũ quay đầu lại nói: "Thật không? Lên cả Thế Giới Sưu Tập cơ à? Vậy thì cậu thanh niên này thật sự rất giỏi. Chương trình này thuộc truyền hình trung ương, đánh giá là rất nghiêm ngặt. Tác phẩm tầm thường không có cơ hội lên chương trình này đâu. "

Đúng vậy! Kĩ thuật điêu khắc của anh rể Tân Lãng thật là đỉnh cao.”

Vòng bình chọn cuối cùng vừa rồi, các giám khảo đều cho rằng tác phẩm hạnh đào điêu khắc của anh ấy là tác phẩm đẹp nhất, đáng tiếc là anh ấy mới chỉ hai mươi tuổi. Ban giám khảo nói cái gì mà tác phẩm có giá trị sưu tầm nhất sau khi nghệ nhân chết đi. Nếu không, anh rể chắc chắn giành được vị trí thứ nhất! ”

Bạch Vũ bưồn cười: "Haha, đây là quy tắc trong giới sưu tập. Nhưng Tân Lãng chỉ mới 20 tuổi mà tác phẩm đa có thể lên chương trình Thế giới sưu tập thì sau này nhất định sẽ có thêm nhiều tác phẩm tốt hơn nữa."

Phương Diệu Cầm nghe hai người họ kẻ hát người bè, lập tức cau mày nói: "Hai người coi những gì tôi nói là gió thoảng qua tai sao?"

Bà vừa nối giận, Bạch Vũ và Bạch Tư Tư lập tức im bặt không dám nói gì

Phương Diệu Căm cau mày nói: "Tôi cảnh cáo hai người, lát nữa đến nhà Thi Hàm đừng có nói nhảm. Hôm nay chúng ta đến, không phải đến đứng về phe ai. Con người của Tân Lãng như thế nào? Có đáng để giao phó hay không? Phải đợi bố mẹ Thi Hàm nói mới được. Chúng ta là họ hàng đừng có tham gia vào. Hai người nghe rõ chưa?”

Bạch Vũ và Bạch Tư Tư gật đầu liên tục.

Phương Diệu Cầm vẫn không yên tâm, nhìn về phía Bạch Tư Tư nói: "Mẹ biết con và Tân Lãng đã gặp nhau vài lần. Nhưng lần này đến nhà bác, đừng nói chuyện với cậu ta. Cậu ta muốn cưới Thi Hàm, bắt buộc phải được hai bác đồng ý. Đây là chuyện gia đình họ, con đừng có lộn xộn! ”

“Mẹ, con biết rồi” Bạch Tư Tư chu cái miệng nhỏ đáp lại.


- -

Bên này nhà họ Tô vừa ăn cơm xong, chuông cửa lập tức vang lên. Là nhà Bạch Tư Tư đến.

Tô Thi Hàm trong tay đang bế Huyên Huyên. Cậu nhóc vừa thấy Bạch Tư Tư, lập tức vui vẻ duỗi tay ra, miệng y y nha nha chào Bạch Tư Tư.

Tô Thi Hàm chỉ có thể cẩn thận bế con trong lòng ngực, xương cột sống của bé lúc này vẫn còn mềm, khi bế phải hết sức cẩn thận.

Bạch Tư Tư vừa nhìn thấy Huyên Huyên đáng yêu, lập tức vui vẻ trở lại, cô kích động muốn đi tới bế đứa nhỏ. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Phương Diệu Cầm, cô đành phải kìm lại. Chỉ có thể đứng đó, nháy mắt với Huyên Huyên, dùng biểu cảm để chào cậu bé.

Tô Thi Hàm nhìn thấy người đến, lập tức lễ phép. chào: “Chào Di, Dượng”

Bạch Tư Tư cũng chào theo: "Bác trai, bác gái."

Cha mẹ hai bên chào hỏi, ánh mắt của Bạch Vũ và Phương Diệu Cầm không hẹn mà đều hướng lên người Tân Lãng.

Bạch Vũ nhìn thấy Tần Lãng cao lớn đẹp trai, trên mặt lộ ra ý cười. Vừa rồi trên đường, nghe con gái nói không ít chuyện về Tân Lãng, trong lòng ông có chút tò mò và ngưỡng mộ người thanh niên này.

Lúc này nhìn thấy Tân Lãng, ông gật đầu chào hỏi đối phương, chủ động nói: "Cậu là Tân Lãng? Chào cậu, tôi là Dượng của Thi Hàm, cũng là bố của Tư Tư. Lần này là cậu lái xe đưa Tư Tư nhà chúng tôi về, còn chưa kịp cảm ơn cậu."


Tân Lãng mỉm cười bắt tay, nói: "Chú đừng khách khí. Suốt dọc đường về, Tư Tư đã giúp cháu và Thi Hàm không ít. Đều là chăm sóc lẫn nhau thôi."

Bạch Vũ muốn thêm vài câu, nhưng Phương Diệu Cầm đột nhiên ở bên cạnh nhéo mạnh vào eo ông một cái. Sảc mặt Bạch Vũ thay đổi, ngượng ngùng nhìn Tân Lãng cười.

Tô Vĩnh Thắng đón khách vào nhà. Bởi vì họ đều là người nhà họ Bạch, mọi người cũng không khách khí nhiều. Phương Diệu Cầm sau khi vào phòng, lập tức cùng Phương Nhã Nhàn dọn dẹp bát đữa trong phòng ăn.

Hai chị em dọn đồ qua phòng bếp, Phương Diệu. Căm đóng cửa lại. Hai người tiếp tục nói chuyện trong bếp.

Phương Diệu Cầm khế cau mày, nẳm lấy tay chị gái nói: "Trời ơi, nếu như không được tận mắt chứng kiến thì em không thể tin đó là sự thật. Thảo nào, kì nghĩ đông vừa rồi Thi Hàm không về nhà đón Tết. Hóa ra là mang thai. Con bé này gan lớn thật, thế mà dám một mình sinh ra ba đứa nhỏ! ”

Phương Nhã Nhàn nghe được câu này, khế thở dài nói: "Đúng vậy! Em nói xem, bọn trẻ bây giờ không biết nghĩ gì. Bố mẹ cũng không phải là thú dữ, biết mình mang thai, sớm nói cho chúng ta biết thì tốt biết bao. Chị và bố nó chắc chẩn cũng sẽ không phản đối việc nó sinh con”

"Xã hội bây giờ khác xưa nhiều lầm, gia đình đơn thân không còn xa lạ. Điều kiện gia đình chúng ta cũng không phải là không cho phép. Ba đứa nhỏ thôi mà, chị và bố Thi Hàm nuôi được.”

"Hơn nữa cũng không cần nghĩ đến chuyện gả con gái đi, chị và bố Thi Hàm vui còn không hết. Kết quả, con bé này chẳng nói gì, còn tự mình sinh con, cũng không biết là một năm nay đã chịu bao nhiêu vất vả."


Đọc truyện chữ Full