DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 187: C187: Cho vũ đồng bú sữa bình

Buổi sáng lúc 11 giờ, Tân Lãng gọi điện thoại cho Tô Thi Hàm để hỏi tình hình kiểm tra thế nào.

Tô Thi Hàm nói có hai cái kiểm tra phải đến buổi chiều mới có thể cầm được kết quả, những thứ khác sau khi kiểm xong, kết quả đều không có vấn đề.

“Tần Lãng! Em cùng mẹ buổi trưa sẽ không về nhà ăn cơm, các con có ngoan không?" Tô Thi Hàm vừa đi, vừa nói.

Người trong bệnh viện rất nhiều, âm thanh khá ồn ào. Do đó Tô Thi Hàm nói âm lượng so với lúc bình thường muốn lớn hơn một chút.

“Cho em xem video” Tần Lãng cúp điện thoại, rồi mở video call cho Tô Thi Hàm.

Video điện thoại kết nối, Tân Lãng cho Tô Thi Hàm nhìn các con. “Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, nhìn mama nè” Tân Lãng giơ điện thoại lên đưa về phía các con.

Lúc trước cũng đã từng gặp Tô Thi Hàm trong điện thoại một lần, lúc này ba đứa nhỏ đều lập tức nhìn vào màn hình điện thoại.

Bọn nhỏ nhìn Tô Thi Hàm trong điện thoại, miện kêu lên A a a tất vui vẻ.

Bọn nhỏ quá đáng yêu, cô cảm thấy chuyến đi mệt nhọc lần này trong nháy mắt đều đã tan biến. Cô dịu dàng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Mama sẽ nhanh quay về với các con, ngoan nha”

“Thi Hàm! Hôm nay Vũ Đồng có chút kỳ quái, con bé dường như không muốn ăn. Anh cho con hai lần uống sữa thế nhưng con bé đều kháng cự không muốn uống” Tần Lãng nói

Phương Nhã Nhàn chen đến trước ống kính, nói: “Không sao cả, núm vú bình sữa bằng cao su không giống với của mẹ, con bé có lẽ là đang kén chọn đấy. Đợi khi hai người chúng ta trở về, sẽ giúp con bé sửa cái thói quen xấu này, sẽ tốt thôi”

“Trước đây Thi Hàm cũng là như vậy, dì đành nhẫn tâm một chút để giúp con bé bỏ đi tật xấu này.”

“Các con muốn giúp Vũ Đồng bỏ tật xấu này thì phải nhấn tâm một chút.”

“Bây giờ con bé còn chưa đến ba tháng tuổi. Nếu mà không tập, về sau đến thời kỳ dứt sữa thì lại càng khó sửa.”

“Làm thế nào để sửa tật xấu này ạ?” Tần Lãng

cùng Tô Thi Hàm đều hỏi.

Phương Nhã Nhàn nói: “Hiện tại nếu Vũ Đồng vẫn không chịu bú sữa, vậy cháu cũng đừng cho nàng uống, đợi cho đì cùng Tô Thi Hàm quay về rồi sẽ xử lý”

“Con bé khóc thì phải làm sao ạ?” Tân Lãng hỏi.

“Không sao cả, cứ để con bé khóc. Khóc một látthì sẽ đói bụng, lúc đó cháu lại lấy bình sữa mẹ cho con bé bú. Xem con bé có chịu hay là không” Phương Nhã Nhàn truyền đạt kinh nghiệm.


“Vâng.”

Xem ra, đúng là phải căn nhẫn tâm một chút. Bởi vì mỗi khi nhìn thấy bé con khóc thì hẳn thân làm baba đều sẽ đau lòng, không đành lòng nghe bé con khóc.

Tô Thi Hàm cũng như vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Tân Lãng nhìn Vũ Đồng rồi bất đắc dĩ chạm lên mũi nhỏ của con bé một cái thật

nhẹ nhàng, nói: "Vũ Đồng! Nếu con mà không chịu bú sữa bình, baba và mama đều sẽ bắt con phải thay đổi tật xấu này”

“Đến lúc đó người khóc vẫn là con."

“Chúng ta thỏa hiệp, con ngoan ngoãn bú sữa bình có được không?”

Kể từ sinh ra ba bé cưng, ba bé cưng đều uống sữa mẹ kết hợp với sữa bình. Lúc trước đều tốt, thế nhưng không nghĩ tới việc Vũ Đồng hôm nay lại không chịu bú bình sữa.

Lúc đầu còn uống mấy ngụm sữa, về sau một ngụm cũng không chịu uống. Còn dùng đầu lưỡi đẩy ra núm vú cao su, không đồng ý uống.

Cũng may con bé hôm qua uống rất no, sáng nay cũng uống một chút sữa do đó không có đói bụng đến mức kêu khóc,

“Chú! Trưa hôm nay Thi Hàm cũng dì sẽ không. quay về ăn cơm, hai chúng ta ở nhà cứ ăn cơm trước là được ạ” Tân Lãng trò chuyện xong với Vũ Đồng, lúc này mới nói với Tô Vĩnh Thắng đang ngồi ở ban công nhìn điện thoại.

Tô Vĩnh Thẳng xem đồng hồ một chút, rồi đứng dậy đi tới nói: “Cũng đã 11:30 rồi, để chú giúp trông chừng ba đứa nhỏ, cháu đi làm đồ ăn đi. Ở trong tủ đều có thức ăn, cháu cứ tùy tiện làm vài món là được."

“Được” Tân Lãng đi vào phòng bếp.

Sau khi Tần Lãng rời đi, vẻ mặt Tô Vĩnh Thắng lập tức vui vẻ hiền từ tiến đến bên trước mặt bọn nhỏ, ở bên cạnh trêu đùa bọn nhỏ, vừa nói: "Đợi lát nữa baba các cháu làm đồ ăn ngon xong, thế là ông ngoại lại có lộc ăn rồi”

“Vũ Đồng! Sao cháu nghịch ngợm vậy hả, sữa mẹ. cùng sữa bình không phải đều là sữa sao? Sao cháu. lại bắt đầu kén chọn rồi hả? Đến lúc đó bị đói thì sao đây?

“Huyên Huyên, ông ngoại dạy con lật người thế nào hả?”

“Khả Hinh, chúng ta không được ăn tay nhỏ biết chưa, để ông lấy núm vú cao su cho con cắn chơi nha”

...

Đến 12 giờ trưa, Tần Lãng đã làm xong ba món mặn một món canh, Tô Vĩnh Thắng thì ở bên cạnh chơi với bọn nhỏ rất là vui vẻ.


Tần Lãng gọi Tô Vĩnh Thắng đi ăn cơm, tiếp đó tự mình đến xem tã của bọn nhỏ. Lúc này phát hiện Vũ Đồng và Khả Hinh đều còn tốt, Huyên Huyên thì tả đã được thay mới rồi.

Hắn nhìn về phía Tô Vĩnh Thắng, mặc dù Tô Vĩnh Thắng là người rất cao ngạo, không có lên tiếng. Thế nhưng trên mặt ông đều giống như đang nói: Thay tã thôi mà, làm sao có thể làm khó được tôi?

Ông hoàn toàn quên mất chuyện lần đầu thay tã cho Huyên Huyên, bị thẳng bé tiểu lên người.

“Chú ơi! Ăn cơm ạ” Tăn Lãng không có khơi lại chuyện này, chỉ có điều trên khóe miệng khẽ giương lên một chút.

Tô Vĩnh Thẳng nhìn thấy, bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện mình bị cháu ngoại tiểu lên người, khóe miệng giãn ra rồi hay tay chắp sau lưng đi về phía phòng bếp.

Thế nhưng, sau khi được ăn một lần nữa đồ ăn do Tần Lãng làm, khéo miệng của ông lập tức giương lên.

Tài nấu nướng của Tân Lãng đúng là không có cách nào để nói.

Chỉ là bốn món ăn hàng ngày, vậy mà có thể làm ra hương vị ngon như thế.

Ăn ngon!

Quá ngon miệng!

Tuyệt vời!

Khó trách con gái nhà mình một lòng ở bên cạnh Tần Lãng, con rể Tân Lãng này càng ngày ông càng cảm thấy hài lòng.

“Tân Lãng! Tối nay cháu đem mấy con cá chép

cùng cá dìa trơn đem nấu, cho Thi Hàm bồi bổ cơ thể nha” Tô Vĩnh Thẳng nói.

“Được ạ” Uống nhiều canh cá chép một chút có. thể giúp Tô Thi Hàm có thêm nhiều sữa.

“Tân Lãng! Lúc trước còn chưa hỏi, trong nhà cháu làm cái gì? Có phải mở tiệm cơm không?” Tân Lãng tài nấu ăn tốt như vậy, chắc hẳn là do có người chỉ dạy. Nếu không, tự mình ở trong bếp mài mò thì làm sao có thể làm ra món ăn có hương vị tốt như vậy.

Bởi vì những thứ này căn phải có tay nghề và kết hợp kỹ năng sử dụng dao rất tốt mới được.


Tăn Lãng nói: “Lúc trước nhà cháu chưa phá sản, ở Thượng Hải có mở nhà hàng ạ”

Tô Vĩnh Thắng quả nhiên đoán đúng, ông tiếp tục hỏi: "Vậy sao cháu còn biết đông y nữa? Lần trước cháu cho dì nấu thuốc đông y, chú có tìm người hỏi qua. Đây là một phương thuốc rất hiếm, đúng là có thể trị được tận gốc căn bệnh đau thắt lưng của bà ấy”

“Chú! Không phải chú cũng biết chơi cờ tướng, cũng biết câu cá đó sao?” Tân Lãng hỏi ngược lại.

Tô Vĩnh Thẳng có chút ngẩn người. Sau đó cũng chỉ đành mỉm cười cho qua, tên nhóc này không muốn nói rõ chuyện này. Thôi quên đi, nếu không muốn nói thì cũng không cần hỏi nữa.

Ba giờ chiều, Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn quay về. Sau khi quay về, Tô Thi Hàm đem túi xách ném lên quầy, cô nhanh chóng thay dép lê trong nhà, tay phải còn không ngừng quạt.

Bên ngoài đúng là quá nóng, trong bệnh viện có nhiều người càng nóng hơn.

“Kiểm tra thế nào rồi?” Tô Vĩnh Thắng hỏi.

Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói: “Khôi phục. rất tốt, tiểu Tân đâu?”

Tô Vĩnh Thắng hất cẫm về phía gian phòng, nói: “Đang dỗ bọn nhóc ngủ ở trong phòng”

Sau khi dỗ bọn nhỏ ngủ, Tân Lãng nghe được âm thanh nên từ trong phòng đi ra. Trùng hợp nghe được lời nói của Phương Nhã Nhàn, hắn nhìn về phía Tô Thị Hàm. Tô Thi Hàm cũng nhẹ nhàng gật đầu với hẳn, cho Tân Lãng yên lòng.

Nhận lấy túi tài liệu trong tay của Tô Thi Hàm, bên trong là đủ loại kết quả kiểm tra và báo cáo.

Tiếp đó hắn lại cầm quạt điện nhỏ cho Tô Thi Hàm hóng mát, một bên căm quạt điện nhỏ, một bên hỏi han ân cần: "Đói bụng chưa?”

Tô Thi Hàm khẽ gật đầu, nói: "Có một chút Buổi trưa ở bên ngoài ăn không ngon, chỉ ăn có một chút”

"Buổi trưa anh có chừa lại đồ ăn cho em, để ở trong rồi giữ ấm, anh đi lấy cho em."

Tô Thi Hàm ánh mắt lập tức sáng lên, khẽ gật đầu rồi nhận lấy quạt điện nhỏ ở trong tay Tần Lãng.

Trong lòng cô cảm thấy ấm áp.

Phương Nhã Nhàn lập tức nhìn về phía Tô Vĩnh Thẳng. Lúc này Tô Vĩnh Thẳng làm bộ cái gì đều không thấy, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Phương Nhã Nhàn lạnh lùng hừ một cái.

“Dì! Cháu chừa đồ ăn cũng hơi nhiều, dì nếu đói bụng có thể ăn cùng Thi Hàm ạ."Tân Lãng biếng ra mấy món ăn để lên bàn.

Buổi trưa hôm nay, lúc làm ba món mặn một món canh, hắn đều để dành lại cho mình một phần.

“Vừa vặn dì cũng có chút đói bụng, vậy dì ăn chút” Phương Nhã Nhàn nói xong, một lần nữa nhìn về phía Tô Vĩnh Thắng, vẻ mặt như nói rõ vẫn là con rể tốt nhất:

Cơm nước xong xuôi, Tân Lãng dẫn Tô Thi Hàm trở về phòng ngủ, hắn hỏi cặn kẽ chuyện kiểm tra sức khỏe. Bên cạnh đó cũng xem báo cáo kết quả.


Khuyết sẹo mổ lấy thai của Tô Thi Hàm đã hoàn toàn khôi phục, Tô Thi Hàm còn nói lúc đó bác sĩ nhìn thấy kết quả này đều sợ đến ngây người. Bọn họ nói cô không làm phẫu thuật mà cũng có thể khôi phục tốt như vậy, đúng là một điều quá thần kỳ.

Tô Thi Hàm nói là chồng cô giúp cô bó thuốc và uống thuốc đông y, bác sĩ trực tiếp nói rằng chồng cô là một người rất lợi hại, còn cho rằng chồng cô là một danh y rất có tiếng.

Trên đường trở về, mẹ của cô đối với y thuật của Tân Lãng cũng khen không dứt miệng. Bà nói mình hôm nay cùng đi với cô cả ngày, vậy mà cơn đau thắt lưng cũng không còn nữa.

Trước đây, chỉ cần đi hơn 20 phút là bà phải ngồi xuống nghỉ ngơi, nếu không sau lưng sẽ cực kỳ đau.

Hôm nay đi cả một buổi sáng, cũng không có ngồi xuống nghỉ ngơi, trên đường trở về cũng không. cảm thấy đau nhức.

Nói đến đây, lúc này bé con ở trên giường bắt đầu khóc.

Lúc này hai người mới kết thúc nói chuyện, cùng nhau đi qua nhìn các con, họ phát hiện Vũ Đồng đang khóc.

Tô Thi Hàm ôm bé con lên, chuẩn bị vén quần áo cho bé con bú. Lúc này Tân Lãng giữ tay của cô lại rồi khẽ lắc đầu: "Anh vừa đổi tã cho con, còn cũng không có tiểu và ị phân, chắc có lẽ là do đói bụng."

“Mẹ em nói hôm nay phải tập cho con thay đổi tật xấu, chúng ta nhẫn tâm một chút để cho con chịu bú sữa bình mới được."

Có thể nói, trong nhà 3 đứa nhỏ đều được Tô Thì Hàm nuôi bằng sữa mẹ, thỉnh thoảng còn được. Thế nhưng nếu cho bú hoàn toàn bằng sữa mẹ thì không được. Bởi vì thỉnh thoảng khẩu vị của bọn nhỏ sẽ khác nhau, có khi bú ít thì Tô Thi Hàm còn đủ sữa.

Thế nhưng một khi Huyên Huyên bú nhiều một chút, nhất định phải cho bọn nhỏ bú thêm sữa bò thì mới đủ.

Lúc này Tô Thi Hàm mới thả xuống vạt áo, gật đầu một cái.

Thế nhưng, Vũ Đồng đang ở trong ngực của cô, dường như ngửi được mùi sữa của mẹ. Đôi mắt nhỏ nhằm lại cái đầu thì chui vào trong ngực Tô Thi Hàm, muốn được bú sữa mẹ.

Nếu cô không cho, bé con sẽ khóc.

Tần Lãng nhận lấy Vũ Đồng để cho Tô Thi Hàm đi ra ngoài trước. Có cô ở đây, Vũ Đồng ngửi được mùi sữa trên người cô thì sẽ đòi, chắc chắn sẽ không chịu bú sữa bình.

“Tần Lãng! Vậy em đi ra ngoài trước, sau đó để mẹ em vào xem coi có cách nào để Vũ Đồng bỏ thói quen xấu này” Tô Thi Hàm đi tới cửa rồi nói.

“Được”

Tần Lãng nhẹ nhàng vỗ mông nhỏ của Vũ Đồng, vừa nói: "Vũ Đồng! Mama còn chưa quay lại, con đói bụng phải không? Chúng ta uống sữa bình có được hay không?”

“Oa oa oa” chỉ nghe tiếng khóc.

Lúc này Phương Nhã Nhàn tiến vào yêu cầu Tân Lãng giao Vũ Đồng cho bà. Tiếp đó ôm Vũ Đồng đến căn phòng sát vách, Vũ Đồng bởi vì đói bụng nhưng không được ăn nên càng khóc càng dữ.

Tô Thi Hàm nhiều lần đi tới trước cửa phòng, vẻ mặt không đành lòng. Cô muốn cho Vũ Đồng bú, thế nhưng Phương Nhã Nhàn gọi Tần Lãng mang thi đi ra bên ngoài một chút đừng ở lại trong nhà. Vũ Đồng nếu nhìn thấy Thi Hàm hoặc ngửi được mùi sữa từ người cô, con bé sẽ càng không chịu bú sữa bình.


Đọc truyện chữ Full