DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cuồng Long
Chương 54: C54: Đây sẽ là một vụ án giết người

Và anh cũng không có hộ khẩu, dù đen đến đâu cũng đã đạt đến giới hạn.

Vì vậy, dù là nhà họ Lâm hay thế lực nào khác, anh đều không để vào mắt.

Anh làm việc hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng. Chỉ có thể nói, ai chọc phải anh đúng là xui xẻo.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em
4. Kẻ Tiên Đoán
=====================================

Sau khi nghe những lời của Giang Dạ, Lâm Thế Hào suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Không có hy vọng, hoàn toàn không có hy vọng.

Tất cả chỗ dựa của anh ta đều không có tác dụng gì với Giang Dạ.

“Giang Dạ, giơ tay lên, không được nhúc nhích!"


Ngay lúc Lâm Thế Hào đang nản chí thì Lưu Thần xuất hiện.

Vào lúc đó, trong mắt Lâm Thế Hào, toàn thân Lưu Thần như tràn ngập hào quang.

Đó là vị cứu tinh tuyệt đối của anh ta.

Lưu Thần mang theo mấy tên cảnh sát cấp dưới rồi quay lại một lần nữa.

Anh ta nhằm súng vào Giang Dạ, nhưng khi nhìn mọi thứ trong phòng, anh ta lại bối rối.

Tình huống gì thế này?

Bảy người của Lâm Thế Hào đều näm trên mặt đất.

Không chỉ vậy, còn vô cùng khốn khổ, bọn họ đều bị mù.

Ngay cả bản thân Lâm Thế Hào cũng giống như một con gà chết, bị Giang Dạ xách lên không trung.

Đầu óc anh ta trống rỗng, không biết chuyện gì đang xảy ra, bàn tay cầm súng bắt đầu run rẩy.

Nghe thấy giọng nói của Lưu Thần, Giang Dạ quay đầu lại. Một đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng nhìn Lưu Thần: "Tôi còn nói sao lâu như vậy mà không thấy các người đi lên, tưởng các người lạc đường trong sân rồi chứ! Mau cút khỏi đây đi, tâm trạng hiện tại của tôi rất không tốt, cẩn thận tôi xử lý cả các người đấy!"

Ban đầu còn muốn đến đồn cảnh sát uống một tách trà, đấu một trận với nhà họ Lâm. Song bị Lâm Thế Hào làm phiền như vậy, anh đã hoàn toàn mất hứng.

Đã như vậy thì cứ giải quyết mọi việc băng bạo lực vậy.

Lưu Thần sửng sốt.

Là một cảnh sát, lần đầu tiên anh ta cảm thấy thân phận của mình yếu đuối đến vậy.

"Giang Dạ, anh uy hiếp cảnh sát, tội chồng tội. Lập tức thả Lâm Thế Hào ra, may ra nhận được khoan hồng. Nếu

không, hậu quả của anh nhất định sẽ rất thảm!"

Lòng bàn tay anh ta đẫm mồ hôi, tay cầm súng có cảm giác trơn trượt.


Mặc dù Lưu Thần nói rất mạnh miệng nhưng trong lòng lại rất hoảng sợ.

“Dám bản thì bắn nhanh lên, không dám bắn thì cút đi!”

Giang Dạ quát lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý đến Lưu Thần nữa. Tay anh dùng thêm lực và xách Lâm Thế Hào đến bên giường, sau đó mở cửa sổ, gió lạnh lùa vào.

Trong lúc nhất thời, Lâm Thế Hào tuyệt vọng đến khó thở.

"Giang Dạ, anh đừng làm xẵng bậy, tôi thật sự nổ súng đấy!"

Lưu Thần hoàn toàn bị khí thế của Giang Dạ uy hiếp, hai †ay run rẩy, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Trong quá trình từ Giang Dạ đi đến cửa sổ, anh ta căng thẳng đến mức không cử động được.



"Sống hay chết đều phụ thuộc vào số phận của mày!" Giang Dạ coi Lưu Thần như không khí, hoàn toàn không để ý tới người này. Anh chậm rãi đẩy thân thể Lâm Thế Hào ra ngoài cửa sổ.

Tô Tuyết, Tô Mỹ Huyên và Lưu Thần đều vô cùng căng thẳng.

Một khi Giang Dạ buông tay ra, Lâm Thế Hào nhất định sẽ chết.

Đây sẽ là một vụ án giết người.

Mọi việc cũng sẽ trở thành chuyện không tầm thường nữa.


Vào lúc đó, trái tim của mọi người đều nghẹn lại. "Đinh!"

Đột nhiên, điện thoại di động trong túi Lâm Thế Hào reo. lên. Tiếng nhạc chuông giòn giã làm tim người ta lơ lửng.

"Ồ, để tao xem là ai gọi tới!"

Giang Dạ tò mò đưa tay còn lại vào túi Lâm Thế Hào, lấy điện thoại ra xem thì thấy chữ "Ông nội" trên tên người gọi!

Không ngờ còn là một nhân vật lớn, gia chủ nhà họ Lâm. Giang Dạ nảy sinh hứng thú, nhấn nút bắt máy.

Ở đầu dây bên kia, một giọng nói già nua vang lên: "Thế Hào, mọi chuyện thế nào rồi?"

Giang Dạ nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Xin lỗi, tôi không phải Thế Hào của ông!"

"Cậu... Cậu là Giang Dạ?" Lâm Phong Hà lấy làm kinh hãi. Giang Dạ nói: “Không phải tôi thì còn có thể là ai2”

"Thế Hào đâu? Cậu đã làm gì nó?" Trong lòng Lâm Phong Hà có một loại dự cảm không lành.

"Anh ta!" Giang Dạ liếc nhìn Lâm Thế Hào đang chật vật, vừa cười vừa nói: "Anh ta sắp chết rồi. Phải rồi, tôi đang định ném anh ta từ tầng bảy xuống. Đúng lúc ông gọi cho tôi, hay là ông nghe tiếng vang nhé?"


Đọc truyện chữ Full