DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp
Chương 1: C1: Bị vứt bỏ

Phủ Ly vương.

"Vương gia, ngài thật xấu xa, nhẹ chút nào." Giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ vang lên.

"Tiểu yêu tinh, chẳng phải các ngươi thích bổn vương xấu xa thế sao?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lạnh lùng ẩn chứa một chút đùa bỡn.

Ngọc Ý cảm thấy bên tai thật ồn ào, cô rất buồn bực, lúc này mới bừng mở mắt.

Đập vào mắt cô là gia cụ cổ kính nạm tơ vàng bằng gỗ, lụa đỏ treo khắp phòng, mọi thứ trang trí vô cùng tinh xảo, xa hoa cổ kính, gần đó còn một người đàn ông được mấy người phụ nữ quần áo hở hang vây quanh lấy lòng, trông cảnh tượng rất hoang đường.

Hơn nữa, cô còn đang mặc áo cưới cổ đại.

Ngọc Ý trợn tròn mắt.

Chẳng phải cô đang tinh luyện thuốc giải độc trong phòng thí nghiệm mới nhất mà? Sao lại xuất hiện ở đây?

Hơn nữa, những người đằng trước là ai?

Đúng lúc này, một đống ký ức không thuộc về Ngọc Ý chui vào đầu cô, khiến đầu cô đau như sắp nứt.

Hóa ra chủ nhân của cơ thể này cũng tên là Ngọc Ý, trùng tên trùng họ với cô, nàng ta là đích nữ của thừa tướng, Vương phi hiện tại của Ly vương, mặt mũi xấu xí, kiêu căng ương bướng, cậy sủng mà kiêu, là người phụ nữ ăn chơi trác táng nổi tiếng ở kinh thành. Nàng ta yêu Ly vương Bạch Tử Huân sâu đậm, nên không tiếc lấy mạng mình ra để ép cha nàng ta thỏa hiệp, vào cung xin hoàng đế ban hôn.

Đêm nay là đêm tân hôn của họ, Bạch Tử Huân mang mấy cô gái bán hoa đến phòng tân hôn của họ để mây mưa, hơn nữa hắn ta còn chế diễu nguyên chủ: "Ta thà cưới gái bán hoa cũng không lấy người xấu xí làm vợ!"


Bị sỉ nhục như vậy, khiến cho người kiêu ngạo như nguyên chủ cảm thấy vô cùng đau khổ và tuyệt vọng, nên nàng ta đã đâm đầu vào góc bàn tự tử, sau đó cô đã xuyên đến đây, còn Bạch Tử Huân thì chẳng quan tâm đến sự sống chết của nguyên chủ, hắn ta nói nàng ta chỉ làm bộ làm tịch, kể cả nàng ta có chết, hắn ta cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng ta lấy một lần.

Ngọc Ý hạ giọng nhắc lại những lời mà Ly vương đã nói với nguyên chủ, sau đó cô nở nụ cười lạnh lùng.

Ngọc Ý thấy bên cạnh có mấy thứ như táo đỏ, đậu phộng, cô lập tức bước đến, cầm một quả táo đỏ bắn vào một huyệt vị nào đó trên người Bạch Tử Huân.

Bạch Tử Huân đang điên cuồng hưng phấn, chợt thấy có chỗ nào trên người nhói đau, thế nhưng hắn ta chẳng quan tâm mà vẫn tiếp tục điên cuồng, kết quả bỗng nhiên hắn ta nhíu mày, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.

"Vương gia, ngài sao vậy?" Mấy người phụ nữ quan tâm hỏi han.

"Cút!" Bạch Tử Huân nổi giận gầm lên.

Mấy người phụ nữ kia sợ hãi, lập tức nhặt quần áo dưới đất chạy ra ngoài.

Đôi mắt phượng của Ngọc Ý lóe lên tia lạnh lẽo và mỉa mai, từ nay về sau xem hắn ta còn có thể tìm phụ nữ làm chuyện đó sao.

Đúng là Bạch Tử Huân rất đẹp trai, gương mặt có góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sắc nét, lông mày đen như mực, ánh mắt sáng như sao, kể cả bây giờ hắn ta đang tức giận những vẫn không hề ảnh hưởng đến sự ngang ngược và cao quý của hắn ta.

Mỹ nam đứng đầu Thịnh Kinh, đáng tiếc lại là tra nam.

Nghĩ lại những hành động của hắn ta với nguyên chủ, đôi mắt của Ngọc Ý lóe lên tia sắc bén, cô cố ý bước lên, giọng điệu quái lạ: "Vương gia, có phải họ không đủ để thỏa mãn ngài đúng không? Hay để ta đến, ta đảm bảo sẽ hầu hạ ngài vô cùng sung sướng…"

"Cút ngay, ngươi mà cũng xứng sao?" Bạch Tử Huân thấy gương mặt xấu xí kia kề sát vào mặt mình, hắn ta chán ghét đẩy cô ra.


Ngọc Ý bị hắn ta đẩy ngã xuống đất, cô đau muốn chết nhưng vẫn tỏ ra vô tội và quan tâm: "Vương gia, ngài đừng nóng giận, ta thật sự có thể thỏa mãn ngài mà."

"Câm miệng, đời này bổn vương cũng không muốn thấy mặt ngươi!" Ly vương đứng dậy nhặt quần áo trên giường khoác lên, sau đó không thèm liếc Ngọc Ý đang ngã dưới đất đã rời khỏi phòng.

Ngọc Ý nhìn bóng dáng Ly vương với ánh mắt lạnh lùng, trong mắt lóe lên tia đắc ý và khinh bỉ.

Sau khi Bạch Tử Huân rời khỏi sân sau, hắn ta tức đến hộc máu.

Đang bình thường sao lại tự nhiên không lên được, chắc chắn bị người phụ nữ xấu xí Ngọc Ý kia làm cho kinh tởm.

Bạch Tử Huân tỏ ra bực bội và chán ghét, hắn ta lập tức lấy giấy bút viết một lá hưu thư.

"Người đâu đến đây! Đưa lá hưu thư này cho người phụ nữ xấu xí kia, bảo nàng ta lăn về phủ Thừa tướng trong vòng ba ngày, nếu không bổn vương cũng không ngại đưa một xác chết về đó." Bạch Tử Huân tức giận hừ lạnh.

"Vâng." Thị vệ Lãnh Vu lập tức làm theo lời hắn ta nói.

Bạch Tử Huân vừa đi, Ngọc Ý đã cảm thấy rất buồn ngủ.

Nhưng cái giường duy nhất trong phòng đã bị tên đàn ông khốn nạn và mấy người phụ nữ của hắn ta làm bẩn, cô không muốn ngủ ở đó, đành đứng dậy định rửa mặt cho tỉnh.

Nha hoàn hồi môn Nguyệt Nhi của nguyên chủ vừa hầu hạ cô rửa mặt xong, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.


"Thuộc hạ xin cầu kiến Ngọc tiểu thư!"

Không phải Vương phi, mà là Ngọc tiểu thư, có thể thấy người cả phủ Ly vương ghét cô như thế nào.

"Chuyện gì?" Ngọc Ý hỏi.

"Vương gia bảo thuộc hạ mang đến một lá hưu thư, còn bảo Ngọc tiểu thư phải tự cút về phủ Thừa tướng trong vòng ba ngày, nếu không…" Lãnh Vu không nói hết câu tiếp theo.

Ngọc Ý mở cửa, bình tĩnh giơ tay nhận lá hưu thư kia: "Cảm ơn!"

Cảnh tượng trong dự đoán không hề diễn ra, thậm chí Ngọc Ý còn bình tĩnh như người bị bỏ không phải là cô, mãi đến khi cửa phòng đóng lại, Lãnh Vu vẫn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, hắn ta nghĩ rằng mình thấy ảo giác.

Khi Ngọc tiểu thư này thấy lá hưu thư Vương gia viết cho mình, nàng ta không chỉ không một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ mà còn, mà còn nói cảm ơn với hắn ta, đúng là kỳ lạ!

Phải biết rằng, cả Thịnh Kinh này đều biết Ngọc tiểu thư thích Vương gia nhiều đến thế nào, để gả cho Vương gia, nàng ta không tiếc lấy mạng mình ra để đe dọa.

Thấy Ngọc Ý quay về, Nguyệt Nhi lo lắng gần chết: "Tiểu thư, Vương gia thật sự viết hưu thư cho người rồi, phải làm sao bây giờ, người vừa mới gả đến đây một ngày đã bị bỏ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này người sống thế nào?"

"Nên sống thế nào thì cứ sống như thế, thiếu Bạch Tử Huân ta cũng chẳng mất miếng thịt nào." Ngọc Ý hừ lạnh.

"Nhưng mà tiểu thư, chẳng phải trước kia người thích Ly vương nhất ư? Sao giờ lại bỗng nhiên…" Nguyệt Nhi khó hiểu, hỏi.

"Nha đầu ngốc này, ngươi cũng bảo đó là hồi trước đúng không? Đêm tân hôn mà Bạch Tử Huân còn sỉ nhục ta như vậy, đã khiến ta hết hy vọng với hắn ta. Bây giờ ta suy nghĩ cẩn thận rồi, dưa hái xanh không ngọt, ta mơ màng hồ đồ mười mấy năm thích một tên cặn bã, sau này ta sẽ chỉ sống vì bản thân mình mà thôi." Ngọc Ý đáp.

Nhìn vẻ mặt kiên quyết và nghiêm túc của tiểu, Nguyệt Nhi vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy rất vui mừng.

Trước kia vì Ly vương, tiểu thư đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, giờ cô buông được là tốt nhất.


Ngày hôm sau.

Mới hửng sáng, Ngọc Ý đã tỉnh ngủ, cô thay quần áo của Nguyệt Nhi rồi trèo tường ra khỏi vương phủ, đi thẳng đến con phố phồn hoa nhất trong kinh thành.

Cô treo lá hưu thư của Bạch Tử Huân ở cửa Thiên Hạ Lâu nằm ở trung tâm con phố, sau đó quay về theo đường cũ.

Trong thời gian ngắn, Thịnh Kinh như cái nồi nổ tung, tất cả mọi người đều biết Ly vương đã bỏ Ngọc Ý, lá hưu thư ngoài cửa Thiên Hạ Lâu chính là bằng chứng.

Mọi người rất khinh thường Ngọc Ý, mặt mũi xấu xí mà dám mơ tưởng đến mỹ nam số một kinh thành, rốt cuộc ngày thành hôn đầu tiên đã bị bỏ, đúng là xứng đáng.

Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, đương nhiên cũng đến tai phủ Ly vương, hoàng cung và nhà họ Ngọc.

Lúc này, tại nhã gian chữ Thiên ở Thiên Hạ Lâu.

Một người đàn ông mặc bạch y ngồi dựa vào cửa sổ, nghe mọi người bàn tán rôm rả bên ngoài, hắn khẽ vuốt ve chiếc ly bằng bạch ngọc.

"Thế tử, hôm qua Ly vương vừa mới thành hôn với Ngọc Ý, hôm nay hắn ta đã treo hưu thư ngoài cửa Thiên Hạ Lâu, hắn ta muốn ép nàng ta phải chết." Thị vệ Liêu Tinh nói.

Từ trước đến này, danh dự là thứ quan trọng nhất với một người phụ nữ, nếu bị bỏ thì mười người có đến chín người sẽ nghĩ quẩn, treo cổ tự tử vì cảm thấy không còn mặt mũi nào để sống.

Ngoài cửa, một thị về khác bước vào, nói: "Thế tử, thuộc hạ đã điều tra xong, lá hưu thư kia không phải do Ly vương treo, mà do một nha hoàn có vóc dáng nhỏ nhắn, người đó trèo tường vào sân sau của phủ Ly vương."

Sắc mặt Quân Viễn âm u, trắng bệch, hắn hơi nhíu mày: "Liêu Tinh, ngươi gửi bức hưu thư kia đến hoàng cung."

"Vâng." Liêu Tinh lập tức đi làm.

"Thế tử, sao ngài lại làm như thế?" Hình Lâm khó hiểu, hỏi.


Đọc truyện chữ Full