Một đôi tình nhân dù chia tay vì lý do gì thì nam nhân luôn mong nữ nhân đó thủ thân như ngọc vì hắn, nữ nhân cũng giống như vậy.
Chia tay là một chuyện, sau khi chia tay gặp được người mới lại là một chuyện khác. Chúc hắn sau này gặp được người tốt hơn nàng, vĩnh viễn chỉ là một lời nói dối trái với lương tâm.
Đương nhiên Lữ Đại không hy vọng Giang Bình cưới tân thê, nhất là lấy Lỗ tiểu thư. Lời nói của Lữ Minh Hồ giống như một thùng nước đá dội lên đầu nàng, nàng ngơ ngác nghĩ: Nếu Lỗ tiểu thư mới là nương tử của hắn, vậy thì nàng được xem là cái gì? Bà mối giật dây bắc cầu cho bọn họ sao?
Sắc mặt nàng trắng bệch, vẻ sáng ngời trong ánh mắt hoàn toàn biến mất, lúng túng nói: “Ngài biết cả rồi sao?”
Lữ Minh Hồ nói: “Ta đã khuyên ngươi rồi.”
Nhưng y vừa mới dịu dàng an ủi nàng, bỗng nhiên lại trở về dáng vẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn nàng đang khốn đốn vì tình.
Lữ Đại muốn cầu xin y đừng tàn nhẫn như thế, bảo nàng đưa thuốc cho ai cũng được, chỉ xin đừng là Giang Bình. Nhưng cầu xin cũng đâu có tác dụng gì? Chuyện mà y đã quyết định thì chẳng ai có thể thay đổi được.
Hơn nữa nàng cũng biết, nếu cứ khăng khăng thay đổi số mệnh của Giang Bình thì có lẽ chỉ đem đến cho hắn tai họa ngoài ý muốn.
Cuối cùng nàng không nói gì, chỉ ngồi im như con rối gỗ. Tuy Lữ Minh Hồ có chút không đành lòng, nhưng ngẫm lại, nếu lúc trước nàng chịu nghe lời khuyên của y thì đâu đến cớ sự như hôm nay? Đây cũng là nàng tự làm tự chịu, thế là y dứt khoát đi vào phòng đóng cửa lại.
Lữ Đại lại nghĩ tới chuyện Giang Bình nhận được thuốc, có lẽ hắn sẽ vừa mừng vừa sợ, sẽ lật đật đi cứu Lỗ tiểu thư, vì nàng ấy vốn dĩ là người trong lòng hắn mà. Ở trước mặt ân cứu mạng, địa vị gia đình chênh lệch cũng đâu có tính là gì? Lúc này, nếu hắn ngỏ lời muốn cưới Lỗ tiểu thư, Lỗ tri phủ thấy hắn là người có tài còn lịch thiệp, gia cảnh giàu có, tất nhiên sẽ không từ chối.
Bọn họ thắm thiết bên nhau, vui vẻ thành thân rồi động phòng hoa chúc, ân ái vô tận, xứng đôi vừa lứa, làm sao hắn còn nhớ rõ Tiểu Hỉ Thước Tinh giả mạo Lỗ tiểu thư nữa chứ?
Nước mắt trượt dài theo gương mặt làm thấm ướt vạt áo, cổ họng Lữ Đại đắng ngắt, trong lòng như bị dao đâm, cần uống rượu gấp.
Nàng đứng dậy đi vào tây sương phòng, ở đây trữ rất nhiều rượu, đều là của người khác tặng cho Lữ Minh Hồ. Y rất ít khi uống rượu, bởi vì y không có phiền não, cũng không cần dùng rượu để quên buồn phiền của mình, lúc nào y cũng tỉnh táo đến mức đáng sợ.
……
Bên này, Giang Bình cũng cầm lấy một vò rượu, cởi niêm phong bình ra rồi rót rượu ngon màu hổ phách vào trong chén sứ trắng ngà, sau đó bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, càng say đôi mắt càng mông lung.
Gã sai vặt đứng bên cạnh tiến lên ngăn cản: “Thiếu gia, đã là vò thứ ba rồi, uống nhiều rượu chỉ hại thân, ngài đừng uống nữa.”
Giang Bình ôm lấy bả vai hắn, nói: “Ngươi nói ta có nên đi tìm thiếu phu nhân không?”
Chuyện phu thê của bọn họ gã sai vặt không hiểu rõ lắm, cũng không dám ăn nói lung tung, chỉ đành cười gượng nói: “Đến ngài còn không rõ thì tiểu nhân làm sao biết được.”
Giang Bình ngẫm nghĩ: “Ngươi vào trong sân xem cây lựu bên cạnh hồ cá vàng kết được bao nhiêu quả rồi, nếu là số chẵn, ta sẽ đi tìm thiếu phu nhân, nếu là số lẻ thì ta không đi nữa.”
Gã sai vặt cầm đèn lồ ng đi tới dưới tàng cây lựu bên cạnh hồ cá vàng, cẩn thận đếm kỹ ba lần, trở về nói: “Thiếu gia, trên cây kia có tổng cộng mười chín quả.”
Giang Bình nhìn rượu trong bát, không nghe rõ, hỏi lại: “Bao nhiêu?”
Gã sai vặt lớn tiếng nói: “Mười chín!”
Giang Bình vẫn chưa nghe rõ, quay mặt lại trừng gã sai vặt, nói: “Ngươi chưa ăn cơm sao, nói giống như muỗi kêu vo ve, lớn tiếng một chút, bao nhiêu quả?”
Gã sai vặt giật mình, hắng giọng nói: “Mười tám quả!”
Cuối cùng Giang Bình cũng chịu nghe rõ, khẽ gật đầu, thân thể ngửa ra sau tựa lưng vào ghế, nhắm mắt bùi ngùi thở dài: “Là ý trời rồi!”
Sáng sớm hôm sau, hắn lại đi tới Trùng Dương Quan, bái lễ với Thẩm đạo sĩ: “Thẩm đạo trưởng, mấy ngày nay ta cứ nằm mơ một giấc mơ giống nhau. Trong mơ ta thấy mình rơi vào cảnh nguy hiểm, có một vị thần mặc áo giáp vàng đã cứu ta, bảo ta đi tới Trường Lạc Cung của Lư Sơn thực hiện ý nguyện. Ta nghĩ chuyện này ắt hẳn có nhân duyên, nhưng lại không biết đường đến Trường Lạc Cung đi như thế nào, mong ngài chỉ điểm sai sót.”
Thẩm đạo sĩ nói: “Chuyện này dễ thôi, bần đạo vốn là đệ tử của Trường Lạc Cung, ta dẫn ngươi đi là được.”
Giang Bình vui vẻ nói: “Vậy thì đa tạ đạo trưởng.”
Thẩm đạo sĩ cầm bút viết hai lá bùa chú, nói: “Ngươi dán lá bùa này lên xe ngựa, đọc một tiếng ‘lập tức tuân lệnh’ là sẽ được. Đây là bùa dùng trong di chuyển, đừng nhớ nhầm.”
Giang Bình lấy năm mươi lượng bạc ra tạ ơn, Thẩm đạo sĩ cũng không từ chối. Hắn cất kỹ hai lá bùa rồi rời khỏi Trùng Dương Quan, chợt cảm thấy như trút được gánh nặng. Tuy rằng hắn vẫn chưa xác định mình có nên chấp nhận một con Hỉ Thước Tinh làm thê tử của mình không, cũng không biết lần này gặp được nàng, nàng còn bằng lòng làm nương tử của hắn không, nhưng dù sao cũng phải đi gặp một lần.
Điều khiến người ta tổn thương tinh thần thường không phải là vấn đề gì, mà là do dự, là không dám đối mặt. Đưa ra được quyết định này, sẽ có cảm giác phía trước là một vùng sáng.
Giang Bình đi trên đường, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chợt thấy phía trước người người nhốn nháo, như đang nhìn bố cáo gì đó.
Giang Bình đi tới, nghe người ta bàn tán xôn xao: “Nghe nói Lỗ tiểu thư trời sinh hoa nhường nguyện thẹn, chim sa cá lặn, thế mà tuổi còn trẻ mà đã bị bệnh nặng, đúng là hồng nhan bạc mệnh mà!”
“Aiza, đáng tiếc ta không phải lang y, nếu không đã đến chữa bệnh cho Lỗ tiểu thư thử, lỡ như chữa khỏi, nói không chừng lại được làm rể hiền của Phủ Tôn đại nhân!”
Nam tử nói lời này có thân hình thấp bé, mặt mũi đầy mụn nhọt, môi dày lật ra ngoài, rất giống một con cóc ghẻ thành tinh, người khác không khỏi cảm thấy may mắn thay Lỗ tiểu thư khi hắn ta không phải là lang y.
Lại nói tiếp, Giang Bình và Lỗ tiểu thư cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, còn rất xa lạ, nhưng bởi vì Lữ Đại giả trang thành Lỗ tiểu thư làm nương tử của hắn đã hơn năm tháng, nên khi nghe người ta nhắc tới Lỗ tiểu thư, hắn lại có loại cảm giác khác thường.
“Làm phiền, làm phiền, xin nhường đường một chút!” Chen chúc trong đám đông, Giang Bình nhìn kỹ hơn, quả nhiên là Lỗ gia dán thông cáo.
Trên đó viết: Tiểu nữ thân mang bệnh nặng, nếu có phương thuốc kỳ diệu có thể chữa khỏi, nhất định có hậu báo.
Giang Bình nghĩ đến Câu Thuật, vị thần y này nhất định có thể chữa khỏi cho Lỗ tiểu thư, định viết thư cho Lỗ tri phủ. Về đến nhà thì chợt thấy dưới nghiên mực trên bàn sách có một tấm thiếp mời, bên trên viết: Giang công tử, trưa nay đến Phóng Hạc Đình Cô Sơn một lát.
Bút tích đúng là của Lữ Minh Hồ ở Trường Lạc Cung, Giang Bình mở to hai mắt, nhìn qua nhìn lại dòng chữ này mấy lần mới dám tin là thật.
Vị đạo sĩ pháp lực cao cường, thiên ngoại phi tiên này có lẽ là vì chuyện của Lữ Đại mới đến tìm hắn, Giang Bình không dám chậm trễ, nhìn sắc trời đã gần trưa, hắn vội vàng cưỡi ngựa đến Cô Sơn.
Phóng Hạc Đình thân tựa vào núi, đối diện là Tây Hồ, một bóng dáng đạo sĩ mặc đồ trắng ngồi trong đình, người đó chính là Lữ Minh Hồ.
Giang Bình buộc chặt ngựa rồi tiến lên chắp tay, Lữ Minh Hồ thản nhiên nói: “Giang công tử mau ngồi xuống.”
Giang Bình ngồi xuống đối diện y, nhìn tướng mạo y tuy rằng tương tự Lữ Đại, nhưng khí chất lại giống như băng tuyết trên núi xa, không hề có chút cảm giác thân thiết.
Lữ Minh Hồ ngả người ra phía sau, nói: “Lữ Đại trời sinh tính tình bướng bỉnh, cũng do bần đạo quản giáo nàng không nghiêm nên đã gây thêm phiền toái cho Giang công tử.”
Giang Bình vội nói: “Đạo trưởng nói quá lời rồi, Lữ cô nương… Nàng có khỏe không?”
“Bần đạo biết ý trung nhân của ngươi vốn là thiên kim của Lỗ tri phủ, Lỗ tiểu thư hiện giờ bệnh nặng, bần đạo tặng ngươi một viên đan dược, nàng ăn vào là khỏi hẳn. Lỗ tri phủ sẽ cảm động và ghi nhớ ân tình của ngươi, tất nhiên sẽ gả nữ nhi cho ngươi, đây mới đúng là nhân duyên trong số mệnh của ngươi.”
Lữ Minh Hồ lấy một cái bình sứ nhỏ từ trong tay áo ra, đặt xuống trước mặt Giang Bình rồi đứng dậy chắp tay nói: “Giang công tử, chúc ngươi và Lỗ tiểu thư phu thê ân ái, trăm năm hòa hợp.” Dứt lời, y xoay người rời đi.
Giang Bình ngẩn người, thân thể từ trên ghế đá bật dậy, nói: “Đạo trưởng xin dừng bước, cho hỏi đây là ý của ngài, hay là ý của nàng?”
Lữ Minh Hồ quay đầu đối diện với ánh mắt của hắn, lạnh lùng nói: “Ý của ai cũng giống nhau cả thôi, người yêu khác đường, tiên phàm khác biệt, đạo lý này hẳn là Giang công tử cũng hiểu được, chớ tìm nàng thêm nữa.”
Nghe thấy lời này, Giang Bình như bị chọc cười: “Rõ ràng nàng mới là người tìm ta trước, bây giờ lại bỏ ta mà đi, không hề để ý đến cảm nhận của ta, người tu tiên như các ngài đều không vô lý như vậy sao?”
Lời còn chưa dứt, Lữ Minh Hồ đã hóa gió rời đi, rõ ràng là không muốn phân rõ phải trái với hắn.
Giang Bình tức giận, hung hăng đạp vào ghế đá, nói: “Không phải chỉ là tu tiên thôi sao, có cái gì ghê gớm chứ.”
Hắn cầm lấy bình sứ trên bàn, nghĩ tới điều Lữ Minh Hồ vừa nói rằng hắn và Lỗ tiểu thư mới là nhân duyên, vậy thì Lữ Đại được xem là gì? Một tai họa không đáng có? Nàng nghĩ vậy sao? Chẳng lẽ tình cảm phu thê xưa nay ở trong lòng nàng lại bị coi rẻ đến thế?
Giang Bình ngồi xuống, trái tim vốn nóng hổi cũng nguội lạnh.
“Mứt lê đây, lê vừa thơm vừa ngọt…” Người bán hàng rong gánh hàng, vừa rao hàng vừa lắc lư đi lên bậc thang.
Giang Bình biết y, y đã bán mứt lê ở xung quanh Tây Hồ nhiều năm, giờ Tỵ hằng ngày đều đi qua cửa Ánh Nguyệt Trai, vòng quanh Tây Hồ nửa vòng, đến Côn Sơn đã là giờ Ngọ. Ngày qua ngày, năm qua năm, quỹ đạo của y vẫn không thay đổi.
Giang Bình có lúc cảm thấy y không giống người, mà giống với con rối trong vở kịch rối gỗ hơn, nói gì làm gì hoặc đi đường nào cũng đều bị người khác sắp xếp sẵn từ trước.
Có lẽ ở trong mắt Lữ Minh Hồ và Lữ Đại hắn cũng là con rối gỗ, khi nào thành thân, cùng người nào thành thân, sinh mấy hài tử, khi nào sẽ chết, đều là số mệnh đã định sẵn. Bản thân hắn cũng không có cách nào viết lên định mệnh, nhưng bọn họ lại có thể đoán trước chỉ trong nháy mắt, đây chính là tu vi.
Con người không quan tâm đ ến cảm nhận của con rối, giống như họ cũng không quan tâm đ ến cảm nhận của hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thước Kiều Tiên
Chương 53: Dây cót con rối gỗ
Chương 53: Dây cót con rối gỗ