DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghiệt Lệ
Chương 11: C11: Chịu thua

Uyển Như nói xong đi thẳng vào trong bếp lục lọi đủ thứ. Khiêm ca đi theo nàng, không khỏi tò mò hỏi.

"Muội đang làm gì vậy?"

Nàng dừng tìm kiếm nói.

"Muội làm bánh."

"À huynh hiểu rồi. Bột bánh đại sư huynh để trong thúng đó."

Nàng chạy đến cái thúng mở thúng ra, cười thích thú nói.

"Có thật này. Giờ đi lấy mấy bông hoa sen là được."

"Muội định làm bánh sen sao?"

Nàng gật đầu rồi lại đi đến nhà chính lấy từ trong cái bình và bông hoa sen. Khiêm nhắc nhở.

"Muội lấy sen của sư phụ không sợ sư phụ phạt hay gì?"

"Mấy bông này chính là mấy bông muội hái nên không sao đâu."

Khiêm ca thấy nàng tất bật như vậy cũng không làm phiền nàng làm nữa mà đi luyện tập.

Khiêm ca đang tập luyện lại nghĩ đến cái cảnh bánh bao mấy ngày trước lại chạy vội vào trong bếp thấy nàng đã làm bột nhão bét ra. Hạo Khiêm thở dài ngán ngẩm sắn ống tay đi đến cùng nàng làm bánh.

Hai người cùng làm ra những chiếc bánh tuyệt phẩm chạy đi tìm đại sư huynh.

"Sao lại không thấy đại sư huynh đâu vậy?"

"Chắc là đang ngồi trên cây nào đó rồi."

Có tiếng rục rình ở cái cây gần nàng và Hạo Khiêm. Nàng ngước nhìn lên cái cây đó rồi chỉ điểm nói.

"Đại sư huynh sao huynh lại ở trên đó vậy?"

Đại sư huynh khi thấy mình bị phát hiện liền ngượng ngùng nhảy xuống nói.

"Ta lên đó hái ít quả."

"Nó là cây cảnh mà."


Khiêm ca đang bưng bánh cũng không nhịn được cười nói.

"Sư huynh nói dối dở quá."

Đại sư huynh ngửi thấy mùi thơm lại chú ý đến dĩa bánh kia nói.

"Sư đệ làm bánh à?"

"Cái này sư đệ và sư muội làm. Huynh muốn ăn chứ?"

Đại sư huynh đi đến vui vẻ cầm bánh nói. "Có chứ."

Lúc đại sư huynh mới ăn một miếng bánh thì nàng nhanh trí nói.

"Ăn rồi thì phải đi Chinh Sa Phạt nhé."

Đại sư huynh ứ họng không nuốt nổi bánh, nói.

"Chưa ăn hết bánh không tính."

Đại sư huynh đặt cái bánh xuống dĩa rồi phi thân đi mất. Khiêm ca cũng đoán được điều này nói.

"Biết ngay mà."

Nàng vẫn không chịu bị khuất phục nói. "Muội vẫn còn cách khác huynh đừng lo."

Một lúc sau Hạo Khiêm vừa chạy vừa nói.

"Đại sư huynh. Đại sư huynh. Sư muội bị bệnh rồi."

Không biết từ đâu đại sư huynh nhảy vọt ra nói.

"Hả sư muội bị bệnh hả? Sáng nay vẫn thấy bình thường mà."

"Đại sư huynh có thể xem, có vẻ muội ý bệnh từ sáng mà không nói cho chúng ta."

Đại sư huynh cười giả tạo nói.

"Vậy sao? Ốm từ sáng luôn à?"

Biết đại sư huynh không dễ lừa. Hạo Khiêm liền kéo đại sư huynh nói.

"Sư đệ sẽ cho đại sư huynh kiểm chứng."

Hạo Khiêm và đại sư huynh mở cửa đi vào thấy nàng đang nằm bẹt trên giường. Sắc mặt nhợt nhạt, người thì đắp đống chăn khi đại sư huynh đến thì cứ ho suốt. Uyển Như nói.

"Đại sư huynh đến rồi à?"

Khiêm ca vờ đau khổ nói.

"Muội muội của ta sao lại ra nông nỗi này. Đại sư huynh có thể bắt mạch của sư muội không?"

Đại sư huynh cũng vờ làm theo đi đến sờ trán của Uyển Như. Trán của Uyển Như thật sự rất nóng. Uyển Như giọng khàn khàn như của người ốm nói.

"Sao rồi huynh?"

"Đúng thật là nóng thật."

Đại sư huynh ngay lập tức mở chăn ra thấy vài viên than nóng được bọc bằng miếng vải. Cười nhếch mép nói.

"Chiêu này ta đã dùng rồi."

Sau đó đại sư huynh cứ dương dương tự đắc mà đi ra ngoài. Uyển Như tức tối nói.

"Đáng ghét. Thế này cũng không được."

Khiêm ca thở dài nói. "Đại sư huynh quá lão làng đi."

Uyển Như cười gian xảo nói. "Tất cả chỉ là chiêu dụ mèo bằng một thìa mỡ thôi. Kịch hay sẽ ở tối nay. Huynh cứ chờ xem."

Cả buổi chiều hôm đó Uyển Như và Hạo Khiêm không làm phiền đến đại sư huynh lần nữa. Đại sư huynh ở trên một cây thông lớn nghĩ: Bọn này có âm mưu lớn khác sao?


Hoa sen vào tối ngày đang khép lại cánh hoa mình lại. Đại sư huynh đang ngâm mình dưới hồ sen. Một cây gậy nhỏ móc lấy quần áo của đại sư huynh ở trên phiến đá gần đó.

Tuyệt nhiên đại sư huynh không hề phát hiện.

Một lúc sau đại sư huynh lên bờ bàng hoàng không thấy quần áo đâu hét lên.

"Uyển Như."

Một tiếng vọng sau cửa tre nói.

"Sao vậy hả?"

Hạo Khiêm nói. "Đại sư huynh có chuyện gì vậy?"

Đại sư huynh tức giận nói. " Còn hỏi nữa à. Trả quần áo đây."

Cả hai huynh muội báo ở đằng sau cửa tre cười khúc khích nói.

"Huynh biết mình phải làm gì mà."

Đại sư huynh sau khi hiểu vấn đề điềm tĩnh nói.

"Ta nghĩ chúng ta cần thương lượng."

"Sư muội nghĩ không cần thương lượng gì đâu."

"Vẫn nhất quyết muốn đi sao?"

"Đương nhiên là vậy rồi."

"Được rồi. Ta sẽ đi."

Uyển Như vui mừng cùng ca ca đập tay.

"Yeh được rồi. Còn chưa đến một ngày nữa đó."

Khiêm ca nhìn nàng bằng ánh mắt khâm phục nói.

"Nhỏ vậy mà đã ma ranh như này không biết lớn lên khi nào."

Chắc chắn một điều Hạo Khiêm không biết rằng tiểu muội của huynh ấy thật sự đã mười sáu tuổi rồi.

Uyển Như đưa lại áo cho đại sư huynh. Lúc đại sư huynh ra ngoài thì nàng và ca ca nàng đã chạy đi mất. Đại sư huynh một tay ôm đầu nói

"Bọn quỷ ranh."

Giờ ăn cơm Uyển Như và Hạo Khiêm mới lòi mặt ra vì biết thế nào thì sư phụ cũng bênh hai bọn họ. Sư phụ nói.

"Vậy là Luân Bằng thật sự muốn đi sao?"


Mặt của hai người Uyển Như và Hạo Khiêm nhìn đại sư huynh với ánh mắt châm chọc.

"Không đi thì ngày mai sẽ không yên đâu."

Đại sư huynh cười khổ nói. "Vâng con nghĩ con sẽ đi."

"Thế chuẩn bị đồ sớm, chúng ta sẽ đến đó sớm gặp mặt vài phái đó.".

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

Sư phụ nhìn hai đồ đệ nhỏ nói.

"Hai con cũng phải thật lễ phép, kính dưới nhường trên biết chưa?"

"Dạ bọn con biết rồi."

Mọi người ăn xong nàng bê mâm bát đi rửa ở hồ sen. Những con đom đóm bay vây quanh nàng đột nhiên đại sư huynh bất thình lình ở đằng sau nàng nói.

"Rửa xong chưa vậy?"

"Sắp xong rồi."

"Xong rồi. Ta sẽ dạy sư muội một võ công."

Đại sư huynh cầm kiếm mắt nhìn vào một con quạ đang bay ở gần nàng. Uyển Như nhìn thấy hỏi.

"Con quạ ấy có gì sao?"

Đại sư huynh ghé sát tai nàng nói.

"Nó là một con quạ yêu khí."

Nàng bất ngờ nhìn con quạ đó, nhìn đại sư huynh tìm kiếm sự xác minh. Đại sư huynh nhìn nàng rồi vung kiếm đâm vào không trung.

Nàng bất giác hiểu điều gì đó, cùng kiếm gỗ đào lên đi đến chỗ con quạ vung một đường kiếm đâm chết con quạ. Một luồng khói đen bay ra từ con quạ. Đôi mắt đỏ của con quạ lóe lên sức sống cuối cùng rồi tan biến vào không khí.

Trong một căn phòng tồi tàn, ủ dột. Một người mặc đồ đen toàn thân thổ huyết người đó đã nhanh chóng bịt miệng lại. Một thiếu niên ngồi quay lưng về phía người đó lạnh lẽo nói.

"Bị phát hiện rồi sao?"

END


Đọc truyện chữ Full