DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỹ Nữ Băng Giá Phải Lòng Tôi
Chương 48: C48: Các người thật sự rất quá đáng đấy

Phòng 1808.

dulia tắm xong, còn cố ý xịt nước hoa đắt tiền, cực kỳ quyến rũ nắm trên giường, chờ đợi người đàn ông nào đó!

Tuy nhiên, đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà chuông cửa phòng của cô ấy vẫn không reo lên.

“Chẳng lế Quỷ Sa Tăng tức giận với mình sao?” dulia hơi lo lắng. Đúng lúc này, chuông điện thoại ở đầu giường vang lên.

Nhìn thấy số điện thoại xa lạ,.Julia hơi nghỉ ngờ, có điều cô ấy vẫn nghe máy.

“Hello."

“Có người muốn đuổi tôi ra khỏi hội trường.” Đối phương chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại. dulia nhận ra giọng của đối phương.

Khoảnh khäc đó, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ vẻ giận

Đúng lúc này, đại sảnh bữa tiệc tâng 33.


Người đàn ông mặc Âu phục nhìn thấy Lý Phù Sinh gọi điện thoại, trên mặt lộ vẻ khinh thường: “Anh à, anh đừng lãng phí thời gian nữa, nếu anh không chủ động rời đi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

“Các người thật sự rất quá đáng đấy!”

Lâm Diệu Âm không hề nể nang chỉ trích thương hội, sau đó khoác tay Lý Phù Sinh: “Chúng ta đi, bữa tiệc kiểu này chúng ta không tham gia cũng được!”

Lý Phù Sinh thản nhiên mỉm cười, nói: “Không vội.”

Hả?

Lâm Diệu Âm nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.

Lúc này, Trịnh Thiên Lỗi xuyên qua đám người đến trước mặt Lý Phù Sinh, cười khẩy: “Người hạ đẳng dù cố gảng thế nào thì cũng đừng hòng tiến vào xã hội thượng lưu.”

“Vậy sao?” Lý Phù Sinh nở nụ cười khinh thường. Thấy hai người họ đối chọi gay gắt, Lâm Diệu Âm lập tức đoán được răng sở dĩ thương hội đuổi Lý Phù Sinh ra khỏi đây là do Trịnh Thiên Lỗi giở trò.


Có điều cô không thể hiểu được, tại sao Lý Phù Sinh lại có mâu thuẫn với Trịnh Thiên Lỗi!

Chẳng lẽ là vì mình sao?

Điều này không khỏi khiến cô nghi ngờ vì cô đã từ chối Trịnh Thiên Lỗi, khiến cho anh ta thẹn quá hóa giận, mới khiến Lý Phù Sinh bế mặt.

Nghĩ đến đây, Lâm Diệu Âm không nhịn được cảnh cáo: “Trịnh Thiên Lỗi, ở đây là thành phố Vân Hải, không phải là Hoàng Thành!”

“ƠI Thành phố Vân Hải thì sao nào?”

Trịnh Thiên Lỗi lườm Lâm Diệu Âm.

Đối với người phụ nữ dám từ chối mình, anh ta vô cùng khinh thường: “Có phải cô cảm thấy tập đoàn Hoa Thanh lớn rồi không?”

“Anh...”

Lâm Diệu Âm không đủ sức lực cãi lại.

Dù sao thì tập đoàn Long Thịnh vẫn là xí nghiệp hàng đầu Trung Quốc, Hoa Thanh vẫn quá nhỏ bé!

Trịnh Thiên Lỗi nói: “Hội trưởng Mạc, nếu bữa tiệc tối nay con chó con mèo nào cũng có thể đi vào thì tôi nghĩ tôi không cần phải tham gia nữa.”


Đọc truyện chữ Full