DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ
Chương 60: C60: Mọi người đề phòng

Lúc này, ba nước cũng nhận được tin tức.

Đặc biệt là Hoàng đế Thương Quốc, hắn vô cùng phần nộ: "Vậy mà hôn quân kia lại dẫn binh đánh tới, hơn nữa còn một ngày liên hạ 5 thành, lẽ nào lại có lý này! Không để trẫm vào mắt!"

"Bệ hạ bớt giận, tuy việc này quả thật khiến người ta tức giận, nhưng cũng chưa chắc không phải là một cơ hội nha!"

Thừa tướng chắp tay cười nói: "Tên hôn quân kia tùy hứng làm bậy, lại dẫn binh đi tương đương với tự chui đầu vào lưới! Bệ hạ, chúng ta hoàn toàn có thể phái đại quân bắt giữ hắn! Đến lúc đó,

Hạ quốc không phải sẽ rơi vào trong tay chúng ta sao?"

Hoàng đế Thương Quốc vỗ tay kêu lên: "Thừa tướng, người nói đúng, nếu đã tới thì không nên để hắn đi! Dứt khoát chúng ta chơi chiêu đóng cửa đánh chó, thế nào? Ha ha..."

"Bệ hạ nói chí phải! Nhưng bệ hạ, trước mắt trong nước chỉ có 30 vạn binh mã, chỉ sợ..."

"Không đủ binh lực thì điều binh mã ở Mạc Quốc trở về!" Hoàng đế Thương Quốc hung tợn nói:

"Trâm không tin, triệu tập 50 vạn binh mã toàn quốc, còn không giữ được hắn!"

Vì vậy, một tờ điều lệnh nhanh chóng truyền tới Mạc Quốc.

Đại quân Thương quốc đang vây giết binh mã của Sài Ngọc Tâm, nhanh chóng lui trở về.


Sài Ngọc Tâm nhanh chóng nhận được tin. Truyện Sắc

"Tướng quân, chẳng biết tại sao, đại quân Thương Quốc rút lui, lộ ra một lỗ hổng, chúng ta hoàn

toàn có thể phá vây trở về!" Một vị tướng lĩnh vui vẻ báo cáo.

Một vị tướng lĩnh nghỉ hoặc hỏi: "Trong đó có trò lừa dối không?”

"Rất có thể, phái người đến xem xét!" Sài Ngọc Tâm trầm giọng nói.

"Vâng, tướng quân!" Không lâu sau, người nọ trở về.

"Khởi bẩm tướng quân, mạt tướng nhận được tỉn tức, bệ hạ suất lĩnh 20 vạn đại quân giết vào

Thương quốc, cho nên Thương quốc mới điều binh trở về!"

Toàn bộ đại quân đều choáng váng.

"Cái gì? Bệ hạ lại dẫn binh giết vào Thương quốc?”

"Lá gan này cũng lớn quá rồi?"

"An tướng quân đâu, sao không khuyên hắn?”

Sài Ngọc Tâm sốt ruột: "Sao tên khốn kiếp này lại làm xằng làm bậy? Làm xằng làm bậy trên triều cũng thôi đi, bây giờ là lúc đánh giặc rồi! Hắn mang binh một mình xâm nhập, lỡ như xảy ra chuyện thì sao?"

"Tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?”

Sài Ngọc Tâm vội la lên: "Các ngươi lập tức rút lui!"

"Vậy tướng quân ngươi thì sao?"

"Ta đi cứu viện bệ hạ"

Nói xong, chân đạp đất, phóng lên trời, thi triển khinh công, thân hình nhẹ nhàng bay về phía Thương quốc.


Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang công thành đoạt đất vô cùng hài lòng.

Hắn chuyến này, thứ nhất là vì vây Ngụy cứu Triệu, cứu ra binh mã bị vây khốn trong Mạc

Quốc, thứ hai là vì tài nguyên Thương Quốc.

Theo hắn không ngừng thâm nhập, đánh hạ từng tòa thành trì, quốc lực lại nhanh chóng tăng trưởng.

"Núi quặng sắt là của ta, mang đi!"

"Núi mỏ than, cũng là của ta, mang đi!" " Đất màu mỡ ruộng tốt, cũng là của ta!"

"Hắc hắc, toàn bộ đều là của ta, đóng gói toàn bộ mang đi!"

Lâm Bắc Phàm quá vui vẻ, đánh trận quả nhiên là chuyện làm ăn phát tài nhất.

Lúc này, một vị tướng lĩnh chạy tới báo cáo: "Bệ hạ, đã nhận được tin tức từ phía sau, Thương Quốc đã triệu tập 20 vạn binh mã trở về từ Mạc Quốc, nhốt chúng ta ở trong Thương Quốc, chúng ta nhất định cần rút lui!”.

Việc này Lâm Bắc Phàm đã sớm biết, vô cùng bình tĩnh: "Không vội, đánh tiếp một lát!"

Vất vả lắm mới ra tay được một lần, phải ăn đến no mới về được.

"Nhưng thưa bệ hạ..."

Đúng lúc này, một người mặc áo giáp từ đằng xa bay tới.


Toàn quân căng thẳng hẳn lên: "Mọi người đề phòng!"

"Không cần đề phòng, là người một nhà!" Lâm Bắc Phàm phất phất tay.

Một lát sau, bóng người kia đã tới gần, chính là Sài Ngọc Tâm, một đường nhanh như chớp chạy từ Mạc Quốc tới đây.

Vừa nhìn thấy Lâm Bắc Phàm bình tĩnh, nàng đã tức giận tới không chỗ phát tiết.

Nhưng mà nhìn thấy rất nhiều tướng lĩnh đều ở đây, chỉ có thể kéo Lâm Bắc Phàm vào một góc, đè nén ngữ khí tức giận đùng đùng mà nói: Lâm Bắc Phàm! Ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Sao có thể dẫn binh đơn độc xâm nhập? Bây giờ ngươi đã không chỉ là một mình, mà là quân vương của Hạ Quốc, không thể làm bừa có biết không? Có tin ta sẽ dạy dỗ ngươi không?”

Cánh tay kia đã duỗi ra, nắm lấy lỗ tai Lâm Bắc Phàm, chuẩn bị trừng phạt hắn.

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: "Trẫm cũng biết làm vậy không đúng, nhưng vừa nghe nói ngươi bị nhốt trong Mạc Quốc, trãm đã không khống chế nổi! Bởi vì trẫm biết, chỉ khi tự mình ra tay, mới có thể hút bọn hắn trở về, ngươi xem bây giờ không phải là xong rồi sao?"

Lâm Bắc Phàm vui mừng nhìn Sài Ngọc Tâm: "Thấy ngươi không sao, trẫm yên tâm rồi!"

Sài Ngọc Tâm còn có rất nhiều lời muốn mắng ra khỏi miệng, nhưng vừa nghe Lâm Bắc Phàm giải thích thì không nói nên lời.

Lỗ mũi cảm thấy chua xót, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Thì ra hắn tùy hứng làm bậy như vậy, đều là vì nàng mà thôi!


Đọc truyện chữ Full