Lần đầu tiên Bùi An nhìn thấy nàng khóc là ở bến đò, nàng lấy đá đập chết người ta rồi bị dọa khóc, nước mắt lưng tròng trông rất đáng thương, hôm nay cũng là khóc nhưng lại cho hắn một cảm nhận hoàn toàn khác.
Nàng trút giận cho mình, bị người ta làm tức đến phát khóc.
Lần trước được người ta che chở là mười mấy năm trước, lúc tất cả người Bùi gia đều còn sống, trôi qua nhiều năm như vậy, hôm nay lại cảm nhận được, đúng là trong lòng rất ấm áp.
Một cánh tay Bùi An ôm lấy nàng, bàn tay đặt ở sau gáy nàng nhẹ nhàng vỗ về, đồng tác dịu dàng muốn xỉu, cùng với vẻ lạnh lùng trên mặt hắn tạo thành hai thái cực.
Bùi An vừa dứt lời, Tri châu đại nhân đang quỳ sau lưng bị mặt trời nướng đến cháy mỡ, lấy cổ tay áo lau mồ hôi rồi vội vàng đứng lên khỏi mặt đất, lại quỳ gối trước mặt hắn: “Bùi đại nhân, phu nhân, đều trách hạ quan không dạy dỗ tốt, mới dạy ra thứ nghịch tử dĩ hạ phạm thượng(1) này, kính xin đại nhân cùng phu nhân thứ tội, tiểu quan nhất định sẽ giáo dục thật tốt…”
(1)(Từ cũ) xúc phạm tới người bề trên, thường là với vua chúa
Bùi An cười: “Vậy ý là lời các ngươi nói đều là sự thật, là phu nhân ta lấy danh tiếng đè người, gây sự vô cớ?”
Trong lòng Tri châu đại nhân nhảy dựng lên, sợ tới mức liên tục dập đầu, nói hết lời dễ nghe: “Bùi đại nhân quang minh lỗi lạc, chia sẻ âu lo với bệ hạ, một lòng vì dân, ngàn vạn lần đừng để bụng lời nói hàm hồ của nghịch tử.” Tri Châu nói xong lại quát lớn về phía Nhị tiểu thư bên trong: “Còn không ra cho ta, xin lỗi phu nhân.”
Nhị tiểu thư nhìn thấy phụ thân mình quỳ ở phía sau Bùi An lập tức bị dọa sợ, lại không nhịn nổi lòng tủi thân, nước mắt như hoa rơi trên mặt, chậm rì rì đi ra khỏi phòng, thẳng tắp quỳ gối trước mặt hai người, cũng không nhìn hai người, cũng không xin lỗi.
Nhớ năm đó Bùi An một mình đi tới Kiến Khang, sống nhờ phủ Tri châu của nàng ta, thứ gì cũng không có, mùa đông trong phòng không có than củi, lạnh đến mức giống như hầm băng, ngày qua ngày còn không bằng cả hạ nhân.
Nàng ta vốn cảm thấy hắn có vẻ đẹp trai, phong độ bất phàm, không ghét bỏ hắn nghèo túng mà chủ động lấy lòng, đi đến viện của Bùi An cố ý dùng một con diều dẫn dụ hắn đi ra ngoài, nghĩ chỉ cần Bùi An có thể lấy con diều khỏi núi giả cho mình, nàng ấy sẽ phái hạ nhân đưa cho hắn mấy rổ than củi.
Nàng ta cố ý để nha hoàn gõ cửa, báo tên của mình nhưng không nghĩ tới, ngay cả cửa mà Bùi An cũng không mở, chỉ nói một câu: “Mời tiểu thư lần sau đi đúng viện, đừng đi sai.”
Nàng ta trở về tức giận mấy ngày, ngay cả bánh bao của hắn cũng cắt giảm bớt một phần.
Về sau Bùi An được thánh sủng, phụ thân muốn trèo lên hắn nên cố ý tác hợp cho hai người, ở tiệc mừng thọ nhắc một câu với Bùi An: “Lại nói tiếp, lần đầu tiên Nhị tiểu thư nhà chúng ta nhìn thấy đại nhân đã khen một câu, nói Bùi đại nhân phong độ bất phàm, tương lai tất thành ngọc báu.”
Ánh mắt Bùi An bình thản lướt qua trên người mình: “Vị nào là Nhị tiểu thư?”
Ở trong một phủ, ở chung nửa năm, chỉ riêng đi ngang qua đụng phải cũng không dưới mười lần, ngay cả mình là ai mà hắn cũng không biết.
Dựa vào cái gì mà Bùi An lại thanh cao, khinh thường người khác như vậy.
Chính mình từng tận mắt chứng kiến cảnh ngộ của hắn lao đao, mặc dù hắn là thế tử gia phủ Quốc công, chức quan tam phẩm thì trong lòng Nhị tiểu thư, Bùi An vẫn là người ăn nhờ ở đậu khi xưa, mùa đông giá rét không có than đốt, gặm bánh bao cứng ngắc lạnh lẽo, nghèo túng đến mức không bằng cả hạ nhân.
Nhưng hôm nay nhìn thấy vị phu nhân mới cưới của hắn, nàng ta nhớ tới lời muội muội nhà mình chê cười mình: “Bùi đại nhân có thể coi trọng cô sao? Nằm mơ…” Trong lòng càng thêm nghẹn khuất, cảm thấy mình bị vũ nhục.
Bùi An thấy khuôn mặt trước mặt này cũng có phần ấn tượng, nhưng cũng không biết nàng ta tên là gì, hỏi: “Chửi cái gì, chửi lại một lần nữa.”
Tri châu đại nhân run lên: “Bùi đại nhân…”
“Ta hỏi ngươi sao?” Bùi An lạnh giọng ngắt lời, cũng là đôi mắt lạnh lùng giống hệt như Vân Nương trừng Tri châu phu nhân hồi nãy.
Tri châu đại nhân im lặng trong tức khắc, Nhị tiểu thư trước mắt này cực kỳ rõ Bùi An là dạng người gì, tàn nhẫn độc ác đến nỗi không ai sánh bằng, ngay cả phụ thân cũng quỳ trên mặt đất với hắn, huống chi là nàng ta, sự sợ hãi trong lòng dần dần dâng lên, há miệng muốn nói, nhưng mà lời nói kia, làm sao có thể nói ra được, thành thử do dự một hồi cũng không thốt được chữ nào.
Ánh mặt trời phơi nắng không hề dễ chịu, Bùi An che chở người trong ngực, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Hỏi ngươi nói, không nghe thấy à?”
Tri châu đại nhân thấy Nhị tiểu thư còn cứng cổ tại chỗ, cực kỳ hoảng hốt rồi vội vàng tiến lên, tát một cái lên mặt nàng ta: “Ngươi, cái đồ nghiệt súc nhà ngươi, còn không mau xin lỗi Bùi đại nhân, phu nhân.”
Nửa bên mặt Nhị tiểu thư đỏ rát, một tay che mặt rồi khóc lên, trán đập xuống đất: “Bùi đại nhân công chính liêm khiết, lòng dạ rộng lớn, là ta ăn nói bậy bạ, xin đại nhân, phu nhân thứ tội…”
“Lòng dạ bản quan rộng hay không cũng không do ngươi định đoạt, vừa rồi bản quan nghe Tri châu đại nhân nói dạo gần đây có nhiều người chết, nghĩa trang không đủ dùng, bản quan xem xem, hậu viện này rất thích hợp, đợi lát nữa kéo tới đây đi.”
Phủ đệ mới xây, lấy ra làm nghĩa trang…
Vẻ mặt Tri châu trắng bệch.
Nhị tiểu thư và Tri châu phu nhân nằm ngã nhoài ra mặt đất.
Thấy những người này nhận lỗi với Bùi An, Vân Nương cảm thấy tốt hơn rất nhiều, lúc này mới nhận ra ôm ấp nhau giữa ban ngày ban mặt là không thích hợp, vội vàng rút ra khỏi vòng tay của hắn.
Trên áo choàng cổ tròn màu xanh lam của Bùi An đã đọng lại một vùng nước mắt nhưng hắn không để ý chút nào, cũng không quan tâm đ ến mấy người đang quỳ trên mặt đất, Bùi An tiến lên nắm lấy tay nàng đi đến chỗ hàng lang râm mát, nghiêng đầu hỏi ý kiến của nàng: “Còn muốn ở đây không?”
Vân Nương lắc đầu, Bùi An định kéo người chết tới, nàng không muốn đâu.
Bùi An gật đầu sau đó quay người nói với Đồng Nghĩa: “Tìm một quán trà đối diện với đường phố, lấy vị trí tốt nhất, buổi tối chúng ta nghỉ ngơi ở đó, đừng để ai quấy rầy.”
Dù sao nàng cũng thích náo nhiệt, sống trong một quán trà, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy đường phố tấp nập.
“Vâng.”
-
Hơn một canh giờ trước, hai người mới ra khỏi quán trọ, tiến vào Viện Chính Phong, giờ mông còn chưa ngồi nóng đã quay lại xe ngựa.
Có vẻ như hai người chiếm thế thượng phong, nhưng trên thực tế, cũng coi như là bị đuổi ra ngoài.
Khi bánh xe chuyển bánh, Vân Nương ôm tay nải trong tay, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thê lương.
Bây giờ Bùi An đã là đại thần tam phẩm, quan to quyền lớn, được thánh sủng của hoàng thượng nhưng những người bên ngoài này vẫn có thể đối xử tệ bạc với hắn như vậy, có thể tưởng tượng trước đây hắn sống như thế nào.
Nhìn khuôn mặt sáng sủa của Bùi An, nàng càng nhìn càng cảm thấy đáng thương.
Từ khi phụ mẫu qua đời, gần như nàng chỉ còn lại một mình, nàng rất hiểu cảm giác bị cô lập, cô đơn. Đột nhiên trong lòng nóng lên, nàng gọi Bùi An một tiếng: “Lang quân.”
Bùi An đang vén rèm xem những người làm xiếc trên đường phố, định chọn cho nàng vài trò để dỗ dành nàng vui vẻ trước.
Đối với cả nhà Tri châu, hắn đã có kế hoạch. Hôm nay xảy ra chuyện này, ngay cả tân phu nhân mình mới cưới mà cũng dám chọc tức đến khóc, nếu hắn bỏ qua không so đo với họ thì không phải tên Bùi An.
Thấy nàng gọi mình, Bùi An nghiêng nửa người, nhẹ nhàng đáp: “Hửm?”
“Chờ sau khi đi chuyến này xong, chúng ta trở về Lâm An đi, nếu như tổ mẫu nhìn thấy lang quân, nhất định sẽ rất vui vẻ, sẽ giúp tẩy trần cho chúng ta.”
Người khác không muốn nhìn thấy hắn, nhưng người nhà của hắn, Bùi lão phu nhân ở phủ Quốc công nhất định rất mong chờ hắn mau chóng trở về. Chờ nàng đi thắp hương cho ông ngoại xong, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân, nàng sẽ cùng Bùi An quay về phủ Quốc công, sống một cuộc sống tốt đẹp.
Nàng tin rằng sẽ có một ngày nào đó, phủ Quốc công sẽ chậm rãi sống lại, Bùi An sẽ được nhiều người yêu mến hơn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
Chương 53
Chương 53