DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Chương 36: C36: Ghen

Mạnh Ngọc quảng khăn ăn lên bàn, oán giận nói: “Trọng sắc khinh bạn! Không làm bạn nữa!”

Anh ấy xoay người đi ngay.

Mộ Hi Thần cười vô cùng yên tâm thoải mái: *"Đi vui vẻ, không tiễn!”

Tống Vân Khanh buông đũa, sờ bụng của mình, thỏa mãn thở dài nói: “Cuối cùng cũng đi rồi, nhìn mặt anh ấy ăn cơm sẽ bị no chết mất.

Mộ Hi Thần khó hiểu nhướng mày nhìn cô.

Tống Vân Khanh nhìn vào lung bánh bao nhỏ đã trống không: “Em tưởng tượng bánh bao nhỏ thành mặt anh ấy, sau đó ăn sạch, no muốn chết.”

Mộ Hi Thần bật cười, não của cô nhóc này có cấu tạo như thế nào vậy chứ.

“Bà chủ, điện thoại của cô cứ đổ chuông mãi.” Người hầu đưa điện thoại của Tống Vân Khanh cho cô.

Tống Vân Khanh nhìn thoáng qua tên người gọi đến, nụ cười lập tức biến mất: “Alo?”

“Cô có còn cần mấy món đồ ở trong phòng đó nữa hay không? Nếu muốn thì lập tức đi về lấy đi, nếu không tôi sẽ quăng hết.” Thẩm Nhã Văn lạnh như băng nói.

“Được! Tôi lập tức quay về lấy ngay.” Tống. Vân Khanh không do dự.

Điện thoại bị ngắt kết nối.

Tống Vân Khanh nhìn chằm chằm điện thoại, có chút ngẩn ngơ, các cô lại định làm cái gì nữa?

“Sao vậy?" Mộ Hi Thần quan tâm hỏi, anh đã nghe được nội dung của cuộc điện thoại.

Tống Vân Khanh đứng lên: “Em phải về nhà lấy một số thứ.”

Mộ Hi Thần cũng đứng lên: “Anh đi với em.”

Tống Vân Khanh do dự một chút, cuối càng vẫn mở miệng nói: “Em định để mấy thứ sắp sửa lấy về ở chỗ Dao Dao.”

Dù sao thì nơi này cũng không phải nhà của cô, cô không muốn đặt đồ đạc của mình ở nơi này.

Như vậy, chẳng qua chỉ là đọn từ một nơi tạm trú này đến một nơi tạm trú khác mà thôi, vẫn cứ không cho cô cảm giác an toàn gì.

Mộ Hi Thần ôm vai cô, cong khóe môi: “Đi lấy về trước đã, sau đó anh dẫn em đến một nơi.”


Tống Vân Khanh im lặng gật đầu.

Trong cái nhà kia cũng không có quá nhiều đồ đạc của cô, nhưng mà cô vẫn không muốn bị Thẩm Nhã Văn quãng di, lấy về tạm thời để ở chỗ Dao Dao, chờ sau này cô sắp xếp ổn thỏa rồi nói sau.

Đến nỗi sau này phải sắp xếp cuộc sống như thế này, cô còn chưa kịp suy nghĩ.

Hôm đó Thẩm Nhã Văn đã bị phòng công tác sinh viên đuổi học ngay lập tức.

Dù sao nếu so sánh giữa mấy sinh viên bọn cô và dự án tài chính khổng lồ thì thật sự chẳng là cái gì, huống chỉ chuyện ngày hôm đó phẩm hạnh của bọn họ thật sự có vấn đề, mọi người đều rõ như ban ngày, cho dù chỉ là vì danh tiếng của trường học thôi thì việc đuổi học bọn họ cũng không có gì quá đáng cả.

Cô ta trợn tròn mắt kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả như thế này, cô ta không. ngờ ngày hôm đó Mộ Hi Thần sẽ đến, càng không ngờ Mộ Hi Thần không hỏi nguyên nhân cũng đã quyết định tin tưởng Tống Vân Khanh rồi.

Nghĩ đến ngày hôm đó, trong lòng cô ta lại đau nhồi.

“Trong mắt Mộ Hi Thần chỉ có Tống Vân Khanh.

So với anh thì cái tên Vệ Tử Kiệt mà trước kia cô ta còn cảm thấy vô cùng cao lớn điển trai lại lắm tiền lập tức thua thê thảm. Bất cứ loại đàn ông nào, chỉ cần đứng trước mặt Mộ Hi Thần thì đều sẽ bị phai mờ đi ngay.

Bốn nữ sinh viên đi theo cô ta cũng bị liên lụy, cháu gái của cổ đông trong trường thì còn đỡ, ba người còn lại kiên quyết không chịu bỏ qua cho cô ta, nhất định buộc cô ta phải đi làm chứng cho bọn họ, bắt cô ta thừa nhận đây chỉ là lỗi của một mình cô ta mà thôi.

Chuyện này làm cho cô ta vô cùng chật vật và mất mặ

Cô ta nhập học một năm, hình tượng mà cô ta vất vả xây dựng đều bị sụp đổ trong một ngày, những người theo đuổi bên cạnh đều rối rít bỏ đi, còn nói xấu cô ta khắp nơi.

Trong mấy ngày này, Thẩm Ngh nhiều người, tốn rất nhiều tiền, cuối cùng mới khơi thông được mối quan hệ, nói là chỉ ghỉ tội cô ta phạm phải một lỗi nặng, tiếp tục ở lại trường. xem xét xử lý. Cho dù như thế nào thì cũng coi như là án treo, chờ mọi chuyện quá đi, đến khi tốt nghiệp lại tìm cách xóa bỏ tội phạt này, đù sao thì cuối cùng cũng bảo vệ được học tịch.

Chuyện này đã k1ch thích rất lớn đến Thẩm Nhã Văn, hôm đó cô ta vừa về đến nhà là lập tức đập bể hết tất cả mọi thứ có thể đập bể, nổi giận đùng đùng, ước gì có thể lập tức bắt Tống Vân Khanh về chặt làm tám khúc mới có thể giải tỏa cơn hận trong lòng.

Chỉ tiếng, ngày hôm đó sau khi Tống Vân Khanh bị Mộ Hi Thần dẫn đi rồi cũng chưa từng, quay về, chỉ cần nghĩ đến việc Tống Vân Khanh có khả năng đang sống chung với Mộ Hi Thần, Thẩm Nhã Văn lập tức ghen tị đến phát run.

Cô ta xông vào căn phòng nhỏ của Tống Vân Khanh, quăng toàn bộ quần áo, chằn mềm, sách vở xuống dưới đất chà đạp.

Tạo sao chứ? Tại sao con nhỏ kia lại có thể đễ đàng có được người đàn ông xuất sắc đến thế chứ?

Tống Vân Khanh sao có thể xứng đôi với một người đàn ông như Mộ Hi Thần?

Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì Tống Vân Khanh cũng đều hơn cô tai


Có được ông ngoại và mẹ vừa giàu có lại thông minh, cho dù có chết vẫn chống lưng được cho côi

Cô đã nghỉ học suốt một năm, chờ đến khi đi học lại thành tích vẫn cực kỳ tốt, vô cùng đễ đàng thi đậu vào đại học M.

Mà cô ta thì từ năm lớp sáu đã bắt đầu lần lượt học thêm đủ loại lớp, trầy trật học suốt sáu năm trời mới miễn cưỡng đạt đủ điểm sàn để vào đại học M.

Cô ta bảo mẹ cắt xén tiền tiêu vặt của Tống. Vân Khanh, làm cho cô phải ăn mặc quần áo rẻ tiền, lại lấy mặt mũi của nhà họ Tống và nhà họ. Thẩm để chèn ép cô, không cho phép cô đi làm thêm kiếm tiền, nhưng dù thế thì trong trường

vẫn có rất nhiều người theo đuổi cô, có hàng tá con trai thích cô.

Cô có thể đễ đàng có được một vị hôn phu vừa. có gia thế lại vừa có tài vừa đẹp trai như Vệ TỪ Kiệt, cô ta tốn vô số công sức để đặt cược, vậy mà cô lại vẫn có thể nhẹ nhàng đổi một người đàn ông khác, mà cố tình người đàn ông kia còn là Mộ Hi Thần mà cô ta từng ao ước nhưng lại không với tới kia.

Hai nằm trước, trong lúc Thẩm Nhã Văn cùng. ba mẹ tham dự một buổi tiệc rượu xa hoa, cô ta đã từng gặp được Mộ Hi Thần, chỉ nhìn lướt qua một lần thôi là người đàn ông kia đã xâm chiếm trái tim của cô ta rồi.

Nhưng mà ai cũng đều nói anh là người đồng tính, không thích chạm vào phụ nữ, nhìn thấy. bốn trợ lý đẹp trai đi theo bên cạnh anh và vô số cô

gái xinh đẹp như thiêu thân lao đầu vào lửa mà nhào vào lòng anh, nhưng tất cả đều bị từ cl ập tức tin tưởng.

Mấu nằm nay, mỗi một nam sinh theo đuổi cô ta, cô ta đều sẽ bất giác lấy người đó ra để so sánh với Mộ Hi Thần, càng so sánh lại càng thất vọng.

Cô thường thường âm thầm suy nghĩ vẩn vơ, vì sao một người đàn ông tốt như thế lại là người đồng tính chứ?

Nhưng mà, hiện tại, người đàn ông kia lại trở thành chồng của Tống Vân Khanh!

Cô nói bọn họ đã kết hôn!

Còn anh thì sao? Anh thừa nhận Tống Vân Khanh là vợ của anh ngay trước mặt mọi người.

Sao lại thế được?

Vì sao một người đàn ông xuất sắc như thế lại muốn cưới con nhỏ đê tiện Tống Vân Khanh kia làm vợ chứ?

Nghĩ đến cảnh Mộ Hi Thần sẽ cưng chiều che chở Tống Vân Khanh, Thẩm Nhã Văn lại cảm thấy khó thở.

Mộ Hi Thần phải là của Thẩm Nhã Văn cô ta mới đúng!

Cô ta mới là con gái được Thẩm Nghị cưng chiều nhất! Ba đã nói sớm muộn gì thì tập đoàn truyền thông nhà họ Tống cũng sẽ đổi thành tập đoàn truyền thông nhà họ Thâm, cô ta sẽ là người thừa kế duy nhất của tập đoàn truyền thông nhà họ Thẩm! Tống Vân Khanh sẽ không có cái gì không! Không có bất cứ cái gì hết!


Thẩm Nhã Văn cô ta vừa có gia thế lại xinh đẹp, chỉ có cô ta mới xứng được ở bên cạnh Mộ Hi Thần, trở thành người phụ nữ của anh! Trở thành bà Mộ được mọi người hâm mộ.

Tống Vân Khanh!

Cô ta hận cô muốn chết! Tại sao trên đời này. lại có người như Tống Vân Khanh chứ? Tại sao cô không chết đi?

Thẩm Nhã Văn gần như đã phát điên.

Mấy năm qua, để có thể ưu tú hơn cô, cô ta đã phải trả giá bao nhiêu?

Ở trước mặt người ngoài, cô ta đều phải giả vờ ôn tổn lễ phép, đến cả cười to cũng không. dám.

Thành tích học tập không tốt, không phải cô ta không muốn cố gắng mà là bởi vì cô ta phải học quá nhiều thứ, từ lễ nghỉ đến kỹ năng, mẹ yêu cầu cô ta phải biết được hết tất cả mọi thứ, yêu cầu cô ta nhất định phải làm tiểu thư khuê các, nhất định phải tốt hơn Tống Vân Khanh.

Cuối cùng thì hôm nay cô ta cũng đã trở thành một thục nữ đoan trang, mà Tống Vân Khanh chẳng qua chỉ là một món hàng vỉa hè.

Thẩm Gia Sài thành người thuộc xã hội thượng lưu, từ nhỏ Thẩm Nhã Văn đã đi theo ba mẹ tham dự đủ loại tiệc tùng, kiến thức được đủ loại trường hợp, lại chưa bao giờ mang theo Tống. Vân Khanh, không cho phép cô xuất hiện ở trước mặt công chúng.

Ngay từ đầu mẹ còn có chút chột dạ, dần dần phát hiện thì ra ba cũng không muốn dẫn cô theo, không muốn nói cho mọi người biết l con gái của Thẩm Nghị là Tống Vân Khanh, làm vậy chẳng. khác nào đang nhắc đến thân phận ở rể của ông ta.

Cho nên Tống Vân Khanh hoàn toàn bị bỏ mặc, cô không có bất cứ cơ hội tiếp xúc với người thuộc giới thượng lưu nào, cô đang sống cuộc sống giống như lúc Thẩm Nhã Văn chưa được về nhà họ Thẩm vậy.

Sau khi Tống Vân Khanh đi học lại, cô lập tức bị đưa đi ở trong ký túc xá, sống chung với những đứa trẻ của gia đình bình thường.

Chưa từng có ai quan tâm đ ến việc học tập của cô, cũng chưa bao giờ cho cô thừa tiền để cô có thể học thêm.

Cô cũng rất biết điều, ngoại trừ chút tiền dùng để sinh hoạt kia, cô chưa từng duỗi tay xin thêm tiền lần nào, cũng nghe theo quy tắc của ba, không đi ra ngoài làm thêm, sống cuộc sống nghèo kiết hủ lậu.

Nhưng mà một cô gái như cô lại có thể dễ dàng bắt lấy được trái tim của Mộ Hi Thần, chuyện này không công bằng! Không công bằng!

Thẩm Nhã Văn ngồi đưới đất thở hổn hển, không được Cô nhất định phải làm Tống Vân Khanh rời xa Mộ Hi Thần!

Thẩm Nhã Văn nhìn quanh căn phòng nho. nhỏ này, cười lạnh.

Mấy năm nay cuối cùng Tống Vân Khanh cũng đã học ngoan, không để lại bất cứ vật phẩm quý giá nào trong nhà, nhưng mà cô cũng không có thứ gì đáng giá cả, mấy món trang sức mà mẹ cô để lại cho cô đã bị cô ta lấy đi từ lâu rồi.

Nhưng mà chắc cô cũng không muốn để lại mấy thứ này ở nơi đây đâu nhỉ?

Cô ta muốn gặp cô, đến lúc đó lại giáp mặt nói chuyện rõ ràng với cô! Lần này Tống Vân Khanh nhất định phải đồng ý rời khỏi Mộ Hi Thần mới được!

Cho nên, cô cầm điện thoại lên gọi cho Tống Vân Khanh.

Mộ Hi Thần vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại.


Tống Vân Khanh ngồi trên xe, nhìn về phía trước ngẩn người, thật ra không hiểu sao mỗi lần. nhìn thấy Thẩm Nhã Văn và Ngô Mạn Mạn cô đều sẽ cảm thấy rất căng thẳng, cô biết đây đã là chướng ngại tâm lý của cô luôn rồi.

Mộ Hi Thần lên xe, duỗi người ra an toàn cho cô, Tống Vân Khanh mới lấy lại tỉnh thần.

Mộ Hi Thần xoa đầu cô hỏi: “Sao vậy? Căng thẳng lắm sao?”

Tống Vân Khanh cười cười không nói gì.

Nhà họ Thẩm ở hướng trái ngược với Hoa Cảnh, Hoa Cảnh là khu biệt thự cao cấp nhất trong. thành phố, mà Ngô Đồng Uyển của nhà họ Thẩm tuy rằng cũng là khu nhà giàu, nhưng lại không thể so sánh với Hoa Cảnh được, hiện tại cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được nhà ở Hoa Cảnh, sống trong Hoa Cảnh đã nghiễm nhiên trở thành tượng trưng cho thân phận.

Người sống trong Ngô Đồng Uyển cũng rất giàu có phú quý, xe ra vào nơi đó đều là các thương. hiệu nổi tiếng, những trang trí bên trong khu dân cư cũng đều lộ ra vẻ xa hoa, khác hoàn toàn với sự khiêm tốn giản dị của Hoa Cảnh, người từng nhìn thấy cả hai khu dân cư sẽ tự phân biệt ra được cao. thấp. Có lẽ bởi vì Tống Vân Khanh chưa từng xem. nơi này là nhà, cho nên cô không có chút tình cảm nào đối với nơi này, cũng chưa từng nghiêm túc quan sát những khu vực trang trí có phần làm lố kia, đối với cô mà nói, nói này vẫn khá xa lạ.

Xe còn ở rất xa thì Tống Vân Khanh đã bảo Mộ Hi Thần dừng lại.

Mộ Hi Thần khó hiểu.

Tống Vân Khanh nhìn Mộ Hi Thần, cắn đôi môi đỏ nói: “Mộ Hi Thần, em không muốn để anh đi vào.”

Nói xong, cô lại rũ mắt xuống.

“Sao vậy? Không phải em muốn đọn đồ đi sao? Một mình em có đọn nổi không?” Mộ Hi Thần kiên nhẫn hỏi.

Tống Vân Khanh ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ kiên định: “Mộ Hi Thần, em không có quá nhiều thứ để ở nơi đây, chỉ là em không muốn bị bọnhọ vứt đi mà thôi. Thật ra bọn họ gọi em về là vì muốn gặp anh, em lại không muốn anh bị cuốn vào giữa chuyện này nữa.”

Cô nói xong lại cúi đầu.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là đồ của cô thì Thẩm Nhã Văn đều sẽ cướp ải, từ đồ chơi đến di vật của mẹ, hiện tại là đến người yêu.

Nhưng mà cô lại không thể nói cho Mộ Hi Thần nghe những lời này được.

Mộ Hi Thần hiểu ra, cười nói: “Em đừng bán anh thêm lần nữa là được.”

Tống Vân Khanh cũng bị anh chọc cười, nói nhỏ: “Xin lỗi.

Mộ Hi Thần lắc đầu: “Không sao, em biết anh giàu hơn bọn họ là được rồi, bọn họ không mua nổi anh đâu, em đừng có làm ăn thua lỗ là được, bà xã của anh.”

Anh cưng chiều xoa đầu cô,

Tống Vân Khanh né tránh tay anh, mở cửa bước xuống, cười nhạt: “Chờ em một lúc, sẽ nhanh thôi.”

Nhìn theo bóng lưng tràn đầy đề phòng của cô, Mộ Hi Thần có chút đau lòng.

Cô chưa bao giờ nói cho anh biết cuộc sống của cô trong cái nhà này là như thế nào, nhưng anh có thể cảm nhận được, có lẽ nơi đây chính là ngọn nguồn của cơn ác mộng.

Đứa bé ngây thơ tốt bụng trước kia hiện tại luôn mặc áo giáp tự võ trang bản thân, nhạy bén cảm nhận bầu không khí ở xung quanh, hoặc là ngoan ngoãn lễ phép, cũng có thể sắc bền chua ngoan, che giấu đi vẻ cô đơn yếu đuối trong lòng.


Đọc truyện chữ Full