DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Chương 39: C39: Tân gia

Mộ Hi Thần bật cười, hóa ra bởi vì chuyện này, anh đưa tay lên vuốt mái tóc cô.

“Đồ ngốc, anh là chồng em, em phải học các dựa dẫm, lợi dụng, chiếm giữ, muốn gì được nấy. Sau này em sẽ không còn cô độc nữa hiểu chưa? Ở bên cạnh anh em không cần khách khí.”

Tay Tống Vân Khanh siết chặt, cô thật sự cảm thấy biết ơn anh.

Cảm ơn ông trời đã gửi người đàn ông này đến bên cạnh cô.

Mộ Hi Thần để cô ôm mình, mặc dù anh không biết được rốt cuộc cô đang nghĩ gì, nhưng sự buồn bã và cô đơn của cô khiến cho anh thấy đau lòng.

Ngay cả bố ruột cũng đối xử với cô như vậy, muốn cô lập tức tin tưởng một người mà cô không hể biết trước đây e rằng với cô sẽ rất khó khăn.

Có một số việc không thể vội vàng, anh có đủ kiên nhẫn, bởi vì cô là cô gái của anh.

Tống Vân Khanh lẳng lặng ôm Mộ Hi Thần một hồi mới buông anh ra.

Mộ hHi Thần khoác vai cô.

“Đi thôi, đi lên bôi thuốc, nếu không ngày mai sẽ sưng lên không đám gặp ai đấy.”

Tống Vân Khanh gật đầu, bất giác cô nhận ra nơi này là một nơi xa lạ, thoáng sững sờ một chút.

Cô dừng lại nhìn xung quanh.

“Đây là đâu vậy?”

Mộ Hi Thần cười khẽ, sau đó lắc đầu, đúng là ngượng ngùng quá rồi, phải làm sao bây giờ?

“Cứ đi theo anh.”

Anh đi về phía trước vòng tay ôm lấy cô.

Tống Vân Khanh đứng trước cửa sổ bằng kính to bằng cả bức tường, nhìn khuôn viên trường đại học M.cách đó không xa, vẻ mặt kinh ngạc.

Mộ Hi Thần đút một tay vào túi quần, cười nhìn cô.

“Em thích nơi này sao?”

Tống Vân Khanh gật gật đầu.


Mộ Hi Thần xoay người lấy trong ngăn tủ ra một tờ giấy chứng nhận bất động sản, mở ra trước mặt cô.

Tống Vân Khanh nhìn thấy tên mình nằm ngay ngắn trên đó, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Mộ Hi Thần.

“Cái này... cái này... chuyện này là sao chứ?

Mộ Hi Thần thu giấy chứng nhận lại bỏ vào tủ quần áo gần đó.

“Cất kỹ rồi, ở trong tủ đồ này. Ngôi nhà này là của em. Anh biết em không thích sống ở Hoa. Cảnh. Nơi đây là phòng của em, em muốn bày trí thế nào thì làm như thế ấy, nơi đây là nhà của em rồi.”

“Trong lòng Tống Vân Khanh run lên, anh ấy nhìn ra cô không thích Hoa Cảnh, tâm tư của anh quả thật tỉnh tế biết baol

“Anh mua nhà cho em sao?”

Tống Vân Khanh nhìn chằm chằm Mộ Hi Thần, món quà này quả thật quá xa xỉ rồi.

Mộ Hi Thần nghiêm túc nhìn cô.

“Em là phụ nữ, cũng cần có nơi ẩn náu của riêng mình. Sau khi kết hôn, một ngày nào đó anh và em có cãi nhau, cảm thấy tức giận không vui cũng cần nơi để khóc.”

Nước mắt Tống Vân Khanh rơi xuống, những. lời này của anh thật sự động lòng người.

“Nhưng căn nhà này nhất định rất đắt tiền đúng không? Thẩm Nhã Văn đã nói, bộ quần áo trên người em giá mười hai ngàn tệ. Mộ Hi Thần, em không thể cứ tiêu tiền của anh như thế được. "Trong lòng em sẽ cảm thấy bất an.”

Tống Vân Khanh không muốn như vậy, trong. lòng cô vẫn còn chưa rõ ràng, không thể cứ tiếp tục nhận lòng tốt của Mộ Hi Thần nhiều như vậy.

Mộ Hi Thần thở dài trong lòng, nhưng vẫn không thể vội vàng.

“Không cần tính toán chuyện tiền nong rõ ràng với anh như thế đâu, nếu em để ý như vậy, anh có thể lập tài khoản đợi đến khi tài sản thừa kế của em được quyết. Nếu em muốn phân chia chia rõ ràng như vậy, vậy cứ trả lại tiền nhà cho. anh là được, bây giờ coi như em trả trước tiền cho. anh, được không?”

Người đàn ông này, thậm chí có thể tìm được một cái cớ hoàn hảo cho chính mình.

Tống Vân Khanh đưa tay lên lau nước mắt, vô tình chạm vào vết thương trên mặt khiến cô đau đến mức nhe răng.

Mộ Hi Thần vội vàng mở tủ lạnh lấy một viên đá, sau đó vào nhà tắm tìm khăn quấn lại, kéo tay Tống Vân Khanh ngồi lên ghế sô pha, cẩn thận chườm má cho cô.

“Tự tiếp xúc lạnh lẽo khiến Tống Vân Khanh. bất giác hít vào một hơi đau đớn.


Mộ Hi Thần đau lòng nói.

“Sao em có thể ngốc đến như vậy chứ? Còn không biết tránh đi sao? Còn chỗ nào bị đau nữa không? Tóc bị kéo mạnh như vậy, da đầu có bị thương không?”

Tống Vân Khanh dựa vào tay vịn trên ghế để anh cẩn thận chườm túi nước đá lên mặt cô, nhưng nước mắt lại không báo trước mà rơi xuống.

“Đau lắm sao?" Mộ Hi Thần càng cẩn thận hơn.

Tống Vân Khanh lắc đầu, lấy tay anh đang đặt trên túi nước đá trên má cô.

“Đây là lần thứ hai em bị tát vì đánh trả ThẩmNhã Văn. Cái tát này đã là rất nhẹ rồi.”

Tống Vân Khanh nhắm mắt lại, chịu đựng sự lạnh lẽo đau đớn do túi nước đá đem lại.

“Lần đầu tiên em bị tát rất nhiều cái, sau đó ngã cầu thang đập đầu vào đất, còn bị gãy chân.”

Giọng cô vẫn đều đều như thể đang nói chuyện của một người khác. Tim Mộ Hi Thần thắt lại, anh không kìm được mà nắm lấy tay cô.

“Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?”

Giọng anh ẩn ẩn đau lòng.

Sau đó em bị nhốt vào một căn phòng nhỏ, cho đến ngày hôm sau khi bà Tống đến tìm thì phát hiện em nôn mửa khắp nơi và bất tỉnh, được. đưa đến bệnh viện trong tình trạng chấn thương, đa mô mềm bị dập, chân phải gãy xương, hôn mê suốt hơn một tuần mới tỉnh lại, từ khi tỉnh lại vẫn. luôn mơ hồ, ngoại trừ bị thương thế nào thì những chuyện khác đều không nhớ rõ.”

Bọn họ đối xử với cô như vậy, trong mắt Mộ Hi, bàn tay không khỏi siết chặt tay cô. Tống Vân Khanh ngước mắt nhìn anh.

“Thật kỳ lạ là tại sao bọn họ lại đối xử với em như vậy? Vì em mang họ Tống sao? Bởi vì em không còn mẹ và ông ngoại nữa.”

Thanh âm Tống Vân Khanh ẩn chứa sự buồn bã.

“Em có hận bọn họ không?”

Tống Vân Khanh dừng một lát, sau đó chậm rãi gật đầu, cô không phải thánh mẫu, không có d*c vọng và d*c vọng thì không thể làm được.

“Trước đây em chỉ nghĩ rằng khi em lấy chồng thì mọi chuyện sẽ ổn. Bây giờ em mới hiểu thì ra bọn họ chưa bao giờ có ý định buông tha cho. em, thậm chí bọn họ còn muốn một cái xương. cũng không để lại.”


Cô đã nhìn rõ thái độ của Thẩm Nghị.

Mộ Hi Thần nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Nha đầu ngốc, đừng buồn nữa. Từ nay về sau em đã có anh rồi, tất cả những gì của anh đều thuộc về em, em muốn bất cứ thứ gì của anh cũng có thể cho em, nếu anh không có cũng nhất định sẽ lấy về cho em! Em muốn báo thù bọn họ cũng không thành vấn đề, muốn làm thế nào thì làm như thế ấy, nói với anh, anh giúp em làm, chỉ cần em vui vẻ là được, hiểu không?”

Tống Vân Khanh ôm lấy eo Mộ Hi Thần, đáp lại cái ôm của anh.

Câu nói này của anh, đù chỉ là trong giây phút muốn dỗ dành cô cũng khiến cho cô thật sự cảm động.

Nếu thời gian dừng lại thì tuyệt vời biết bao

nhiêu. Cô muốn đóng băng khoảnh khắc này mãi mãi, bởi vì ngay lúc này cô cảm nhận được sự yêu thương.

“Lão đại, chúng tôi đến đây..."

Bành Việt vừa đẩy cửa hét lớn.

Cửa ra vào là mật mã, mã số là do cậu ta đặt, được nhiên cậu ta mở được.

Nhưng cánh cửa vừa được mở ra, hắn ta liền hối hận muốn chết.

Tại sao lại không có mắt như vậy chứ? Không làm thì sẽ không chết al Gõ cửa không phải tốt hơn nhiều sao, liều lĩnh xông vào như vậy, anh ta chết chắc rồi.

Đứng ở cửa khóc không ra nước mắ

“Lão đại, ngài cứ tiếp tục, chúng tôi đi trước!”

"Cút vào đây.”

Thanh âm Mộ Hi Thần lạnh lẽo không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, Bành Việt không nhịn được mà đứng ngẩn ra.

Hoa Xán từ phía sau đá vào mông hắn ta một cái.

“Lão đại bảo chúng ta tiến vào, anh còn đứng đó làm gì nữa a!”

Bành Việt đứng chắn phía trước Hoa Xán. khiến hắn không nhìn thấy tình huống bên trong là gì, thẩm nghĩ hắn ta đúng là chập mạch. Sau đó hắn siết chặt tay Bành Việt như không có chuyện gì xảy ra, cẩm túi đồ đi vào trong nhà.

Vừa ngẩng đầu nhìn thấy lão đại và chị dâu đang đứng cùng nhau, hắn sửng sốt một chút, đoán ra Bành Việt chắc chắn đã nhìn thấy thứ không nên thấy, đúng là nguy hiểm! May mà người đi trước không phải là hắn.

Trên mặt không có chút biểu tình gì là bản lĩnh mà bọn hắn khổ luyện được khi đi theo anh Gia Thụy, cũng may là hắn và Tề Vũ luyện tập tương đối tốt, không thất bại giống như Bành. Việt.

Hoa Xán đặt túi đồ trong tay xuống cạnh tường nói.


“Mộ tổng, đồ của phu nhân tất cả đều ở trong, này, mời phu nhân xem qua xem còn thiếu thứ gì không, nếu không thiếu gì thì tôi và Bành Việt xin phép đi trước.”

Nói xong kéo Bành Việt còn đang chưa hoàn hồn lại nhanh chóng biến mất.

Tống Vân Khanh từ từ ngồi xổm xuống, lấy. sách từ trong túi ra, nước mắt lại từng giọt từng. giọt rơi xuống.

Tống Vân Khanh dùng tay vuốt v e từng cuốn sách, nước mắt rơi xuống ướt đẫm trang giấy, phía trên từng trang giấy còn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt như pha lê.

Mộ Hi thần trút hết mọi thứ trong túi ra, ngồi dưới đất giúp cô sắp xếp từng thứ, phân loại sách. vở, quần áo và mấy thứ lặt vặt, xếp chúng ngay ngắn.

“Những cuốn sách này đều đã rất cũ rồi, bởi vì

ngay từ lúc em nhận nó thì nó đã là sách cũ hết.”

Tống Vân Khanh bình tĩnh nói, không biết vì sao hôm nay cô đặc biệt muốn trò chuyện, mà vừa khéo Mộ Hi Thần lại là người biết lắng nghe, để cô thoải mái trút hết tâm sự.

“Ngày mà em được nhận vào đại học M, Thẩm

Nhã Văn đã mất bình tĩnh đến mức ném hết mọi thứ có thể đập phá được trong phòng. Mỗi tháng. bọn họ chỉ đưa cho em một nghìn tệ làm sinh hoạt phí, còn buộc em phải ký giấy bảo lãnh... Ở trường học không được nhắc tới việc em là con gái nhà họ Thẩm, cũng không được ra ngoài làm thêm kiếm tiền, bởi vì không thể làm mất mặt nhà họ Thẩm.”

“Ở đại học M, một nghìn nhân dân tệ vốn không đủ ăn, trong khoa lại còn có rất nhiều sách phải mua, em không có đủ tiền phải về nhà xin thêm tiền, em tranh chấp với Thẩm Nhã Văn, không những không lấy được tiền mà còn bị bố mắng, chỉ có thể mượn sách để chép lại, ở đại học Mcó một thư viện mở suốt đêm, mệt mỏi thì ngủ trên bàn, cho đến một ngày bị mẹ của Dao Dao là giáo sư Diệp nhìn thấy, khi ấy bà sợ làm tổn thương lòng tự trọng của em nên đã âm thầm nhờ. những nghiên cứu sinh gửi cho em những cuốn sách mà em cần.”

“Vậy nên giữa em và cô Dao đó mới thân thiết

như vậy sao?”

Mộ Hi Thần cầm lấy cuốn sách cuối cùng vuốt v e ngay ngắn lại.

Tống Vân Khanh lắc đầu, chậm rãi giơ tay lên hướng về phía ánh sáng mặt trời, trên cổ tay trắng nõn gầy gò có một vết sẹo nông màu trắng nhạt, giọng nói Tống Vân Khanh vẫn bình tĩnh không. chút xao động.

“Thời điểm khó khăn nhất em đã từng muốn chết đi, là Dao Dao đã kéo em đến gặp giáo sư Diệp, cứu sống em. Khi đó Dao Dao nói, trên trời còn đang có mẹ và ông ngoại đang nhìn, ta nhất định phải sống thật tốt, không thể để cho bọn họ thất vọng.”

Tống Vân Khanh đứng lên, Mộ Hi Thần ôm cô vào lòng, rốt cuộc cô đã trải qua những gì?

“Mộ Hi Thần, em vô dụng lắm sao? Lúc nào. cũng bị người khác bắt nạt, chà đạp dưới chân mình?”

Cảm giác bất lực giống như đang tràn ngập. trong lòng Tống Vân Khanh.

Kế hoạch của cô chưa bao giờ thực hiện được, ngay cả bản thân mình cô cũng không thể bảo vệ

Ngay cả bố ruột của cô cũng đối xử với cô không ra gì, ngay cả năm cũng coi cô như cát bụi. Tại sao một người đàn ông như anh lại có thể bị cô thu hút và đối xử tốt với cô như vậy? Làm sao cô đám tin rằng tất cả những điều này là sự thật?

Tống Vân Khanh, lần này mày nhất định phải giữ vững lòng mình, đừng chìm đắm, đừng để bản thân bị tổn thương thêm một lần nữa, nếu lại rơi xuống vực sâu một lần nữa, mày vĩnh viễn không thể quay lại.


Đọc truyện chữ Full