DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Chương 51: C51: Dự cảm chẳng lành

Tu Quân cười nhạt.

Tống Vân Khanh nghiêng đầu nói: “Tớ đã nói là cậu cười lên rất đẹp mà, cậu nên cười nhiều hơn.”

Tu Quân không nói nữa, tập trung tỉnh thần rửa trái cây, Tống Vân Khanh cũng không để ý.

Hai cô gái lò mò trong phòng bếp một lúc lâu, pha ra một bình trà trái cây, cầm lên bàn trà rót cho mỗi người một ly.

Buổi tối cuối thu đã có chút se lạnh, hai người làm tổ trên ghế sofa, đắp một cái thảm mỏng uống trà hoa quả, không hề buồn ngủ chút nào, trong lòng đều lo lắng cho một người.

Có lẽ phương pháp để làm bản thân bình tĩnh lại chính là tìm một người lắng nghe câu chuyện mà bản thân kể ra.

Mà Tống Vân Khanh cũng nghe được một câu chuyện cũ khiến người ta phải thổn thức.

Khi Tu Quân lên ba, mẹ cô ấy qua đời, lúc đó anh của cô ấy mới chín tuổi.

Sau đó, mẹ kế gả vào, ở trước mặt ba của cô ấy và những người khác, mẹ kế đều đối xử cung kính với hai người bọn họ, giống như người hầu, sợ mọi người nói bà ta không chăm sóc cẩn thận cho con riêng.

Nhưng mà ở phía sau lại luôn âm thầm đe dọa “Tu Quân, đánh mắng cô ấy, vết thương của cô ấy đều nằm ởở những chỗ bị quần áo che khuất không thể nhìn thấy được. Bé Tu Quân càng lúc càng nhát gan sợ hãi người lạ, vừa nhìn thấy mẹ kế là sợ hãi phát run.

Cô ấy luôn ngoan ngoãn nghe lời anh hai, lúc nào cũng vâng lời, một đoạn thời gian dài sau đó anh của Tu Quân cũng không biết cô ấy bị ngược Tại, chờ đến khi phát hiện đã tức giận vô cùng, lúc đó anh của cô ấy đang ở lứa tuổi nổi loạn, trực tiếp vạch trần bộ mặt thật của mẹ kế ở trước mặt người khác, nhưng lại mắc mưu của mẹ kế, cho nên bị ba đánh đập thê thảm.

Sau đó mẹ kế lại mang thai, Tu Quân thường. xuyên bị đổ lỗi làm mẹ kế giật mình, ba của cô ấy lúc đầu còn trách mắng, sau đó là đánh cô ấy, dần dần không còn yêu thương như trước kia nữa.

Anh trai Tu Quân bảo vệ cô ấy, tức giận chất vấn ba, lại càng sẽ bị đánh và trách phạt càng. nặng hơn nữa.

Tu Quân từ một cô công chúa nhỏ được yêu thương che chở dần dần trở thành một đứa bé đáng thương nhát gan sợ phiền phức, hở chút là lại khóc, mà anh trai vì muốn bảo vệ cô ấy, vì tức giận trước sự bất công của ba lại cộng thêm nổi loạn tuổi dậy thì, bắt đầu không chịu học hành, tính cách nóng nảy, dần dần giao du với mấy tên lưu manh ở đầu đường, anh ấy muốn trở thành anh hùng, như vậy mới có thể bảo vệ được em gái.

Mẹ kế sinh ra một cô con gái, ba rất vui, nhưng mà mẹ kế cứ nhìn thấy mấy thứ không được sạch sẽ, em gái nhỏ cũng tự nhiên khóc nháo, trong nhà đều không được yên ổn.


Cũng vì thế, ba nghe theo lời đề nghị của nhà mẹ đẻ mẹ kế, mời một vị cao tăng đến nhà xem. phong thủy, cao tăng tính ra được mạng của Tu Quân quá cứng, khắc cha khắc mẹ, phá của lấy mạng, cho nên mẹ của Tu Quân đã bị cô ấy khắc chết, vốn dĩ tiếp theo sẽ khắc chết ba của cô ấy, nhưng mà mẹ kế đã đến, mạng của mẹ kế và em gái yếu hơn, cho nên bọn họ gặp vấn để trước, sau đó việc là ăn của ba cô ấy cũng sẽ xuất hiện vấn đề, dần dần, cái gia đình này sẽ sụp đổ trong tay cô cả, mãi đến khi gia đình sụp đổ người chết hết mới thôi.

Ngay sau đó, sự nghiệp, chuyện làm ăn của ba "Tu Quân thật sự lần lượt thất bại, thua lỗ rất nhiều, càng chứng thực lời cao tăng nói, cho nên ba của cô ấy lại càng thêm tin tưởng lời cao tăng, nói.

Tu Quân còn chưa đến bảy tuổi đã trở thành một người mang theo điểm chẳng lành, đến cả người giúp việc trong nhà cũng đều ghét bỏ. Chỉ cần người giúp việc có chút gì đó không được thuận lợi là sẽ á bởi vì cô cả ở bên cạnh cho nên mới xui xẻo đến mức này.

“Tu Quân nhạy cảm luôn tự ôm lấy nỗi buồn khổ này, càng ngày càng trở nên nhút nhát.

Chỉ có anh trai của cô ấy luôn bảo vệ cô ấy, giúp cô ấy chịu đựng hết vô số trận bạo hành, an ủi cô ấy, yêu thương cô ấy, đó chính là ấm áp duy nhất của cô.

Sau một lần em gái lại phải nhập viện, cuối cùng ba của Tu Quân cũng phải đưa ra quyết định ~ đưa Tu Quân vào trong miếu, chuộc tội cho gia đình, cầu phúc cho cả nhà.

Ngày Tu Quân bị đưa đi, anh trai của cô ấy bị nhốt lại.

Tu Quân ở trong miếu một mình suốt năm nằm, mãi đến khi anh trai tìm được cô.

Ngôi miếu kia là từ đường của gia tộc mẹ kế, trụ trì trong miếu là bà con họ hàng xa của mẹ kế, là một bà cụ đã già đang để tóc tu hành.

Năm năm này, rất hiếm có ai nói chuyện với Tu Quân, Tu Quân cũng hoàn toàn phong bế bản thân, không nói chuyện nữa, chỗ tốt duy nhất chính là ở nơi đây không có ai đánh cô ấy, đe dọa. cô ấy nữa.

Khi Tu Quân được tìm được đã không còn biết. nói chuyện, cô ấy không nói gì, cũng không nhận ra ai. Mỗi ngày cô ấy chỉ biết ngẩn người, ngủ, lúc đó cô ấy đã mười hai tuổi nhưng lại chỉ lớn bằng, đứa bé bảy tám tuổi, ốm đến không còn hình người.

Anh trai mang cô ấy đến nước Mỹ, anh trai đích thân chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô, tốn suốt ba năm mới làm cho Tu Quân phát ra âm tiết đầu tiên: “Anh.”

Tu Quân còn nhớ rõ, ngày hôm đó, anh trai hai mươi mốt tuổi của cô ấy ôm lấy cô ấy gào. khóc.

Sau đó, anh trai cô ấy vẫn dẫn cô ấy theo bên cạnh, mãi đến năm này, cô ấy tốt nghiệp một trường đại học ở Mỹ, anh trai đưa cô ấy về nước, để cô ấy dần dần làm quen với cuộc sống mới.


Tống Vân Khanh nghe mà trợn tròn mắt.

Tu Quân ở trước mặt cô mặc một bộ áo ngủ màu trắng bằng vài bông, tóc đài khoác trên vai, gương mặt nhợt nhạt ở dưới ánh đèn có vẻ vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt buồn bã lại lạnh nhạt.

Tu Quân là một cô gái rất rất xinh đẹp, khí chất của cô ấy cực kỳ cổ điển, cũng rất độc đáo, lạnh nhạt và u buồn cùng tồn tại trên cơ thể của cô ấy, bản thân cô ấy tự mang theo khí chất cự tuyệt người từ ngàn đặm, rất khó có thể tiếp cận cô ấy, nhưng rồi lại cứ có thể làm cho người ta có chút mềm lòng, muốn yêu thương cô ấy.

Trong công ty, ngoại trừ Tống Vân Khanh ra, Tu Quân gần như không nói chuyện với ai khác.

Tống Vân Khanh từng nghĩ đến nếu cô không.

chủ động bắt chuyện với Tu Quân, Tu Quân có khả năng cả tuần đều không mở miệng nói chuyện.

Thì ra cô ấy đã từng không nói chuyện suốt. năm năm, thì ra cô ấy đã từng tốn ba năm để chữa trị công năng ngôn ngữ của chính cô ấy.

Tống Vân Khanh nhịn không được cúi người ôm Tu Quân vào trong lòng, Tu Quân có chút kháng cự, sau đó lại yên lặng để mặc cho Tống Vân Khanh ôm.

“Lúc trước anh trai của cậu chắc chắn đã rất vất vả mới tìm được cậu.” Tống Vân Khanh cảm. thấy chỉ e làanh trai của Tu Quân còn phải khổ sở hơn Tu Quân rất nhiều.

Tu Quân ở trong lòng Tống Vân Khanh, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi Tu Quân hoàn toàn khôi phục rồi, cô ấy mới dần dần từ những người bên cạnh anh trai biết được, sau khi cô ấy bị dẫn đi, anh trai đã giống như phát điên tìm kiếm khắp nơi, nhưng anh ấy chỉ là một đứa bé mười ba tuổi, năng lực có hạn, cho nên anh ấy điên cuồng đấu tranh với ba, điên cuồng gây chuyện phá phách ở bên ngoài.

Ba của bọn họ cũng là một người có uy tín và danh dự, con trai làm ông ta mất mặt như thế, cho. nên lập tức xác định tâm lý của anh trai có vấn đề, âm thầm cho người đưa đến bệnh viện tâm thần, anh ấy bị nhốt chung với những người trưởng. thành bị bệnh tâm thần suốt bốn năm, chịu đủ tra tấn về mặt thể xác và tỉnh thần, trong bốn năm. đó, anh ấy bỏ trốn rất nhiều lần, không biết thất bại bao nhiêu lần.

Lần bỏ trốn cuối cùng, anh ấy phải thừa địp bệnh viện tâm thần bị cúp điện mới trốn ra được, chẳng qua anh ấy không đủ thể lực, chưa chạy. được bao xa đã ngất xỉu trong một con hẻm nhỏ, mà bên trong con hẻm kia đang có hai đám giang, hồ cẩm vũ khí đánh nhau, anh trai được một trong hai phe đó cứu lầm ải.

Mà đám người cứu anh ấy lại là ngưi từng bị ông ngoại của bọn họ đuổi ra khỏi nhà.


Dưới sự giúp đỡ của cậu, anh trai tìm được Tu Quân, dẫn theo cô cùng cậu đi đến Mỹ, lúc đó cô ấy đã không còn hình người, cậu muốn anh trai vứt bỏ cô ấy đi, nhưng anh trai không đồng ý, cho nên đã đồng ý yêu cầu trở thành người nối nghiệp của ông ấy.

Mấy năm nay, anh trai vừa chăm sóc cô, vừa xử lý những chuyện làm ăn trong hắc đạo và bạch đạo mà cậu để lại, sống cuộc sống li3m máu trên mũi đao.

Tống Vân Khanh ôm Tu Quân không nói lời nào, thở đài cho cuộc đời của hai anh em này.

Tu Quân vô cùng may mắn mới có được một người anh trai dùng cả sinh mệnh để bảo vệ cô ấy như thế.

Tu Quân nhẹ nhàng khóc nức nở: “Anh trai sống rất khổ, tớ luôn lo lắng anh ấy sẽ gặp chuyện gì đó. Tớ cứ luôn mơ thấy cảnh toàn thân anh ấy dính đầy máu, lúc nãy tớ lại mơ thấy anh ấy, anh ấy đã chết rồi.

Tống Vân Khanh nhanh chóng vỗ về cô: "Đừng suy nghĩ lung tung, anh của cậu sẽ không có việc gì. Hai người các cậu đã trải qua nhiều cực khổ như thế, nếu anh ấy còn gặp chuyện thì ông. trời đã quá độc ác rồi. Tu Quân, cậu cứ yên tâm đi, mẹ của chúng ta còn đang ở trên trời nhìn chúng ta mà, đúng không? Sẽ không làm chúng ta gặp chuyện không may gì cả.”

Tu Quân dựa vào vai Tống Vân Khanh: “Tớ không có ấn tượng gì về mẹ cả, lúc mẹ qua đời thì tớ còn nhỏ quá, năm năm sau đó lại còn sống cuộc sống không phải người, lại càng không có bất cứ ký ức nào, chỉ có anh của tớ.”

Tống Vân Khanh vỗ tay cô ấy: “Nếu là tớ thì tớ. cũng sẽ chỉ nhớ rõ một mình anh trai, nếu như tớ cũng có được một người anh trai như thế thì tốt rồi.

Giọng điệu tiếc nuối của Tống Vân Khanh làm. cho Tu Quân cũng ổn định lại một chút: “Không. phải cái anh chàng trông rất tao nhã kia đã nói anh ấy là anh trai của cậu sao? Hơn nữa nghe những gì ba mẹ của anh ấy nói trong điện thoại thì hình như gia đình bọn họ còn rất thân thiết với cậu.

Tống Vân Khanh cười khổ thở dài: “Tớ không nhớ gì cả, tất cả những chuyện diễn ra trước nắm. mươi hai tuổi, tớ chỉ còn nhớ rõ mẹ, ông ngoại, di chúc và hôn ước thôi.”

“Hôn ước?” Tu Quân kinh ngạc.

Tống Vân Khanh gật đầu: “Nhưng mà hiện tại đã không còn nữa, tớ nhớ rõ lúc tớ còn nhỏ mẹ và ông ngoại đã đính hôn từ bé cho tớ, nhưng mà khoảng thời gian trước, ngay buổi lễ đính hôn của bọn tớ, tớ lại nhìn thấy viđeo vị hôn phu và bạn đại học của tớ ngoại tình, cho nên đã ly hôn rồi."

Tu Quân giật mình ngồi thẳng người dậy nhìn Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh cầm một lọn tóc đài của Tu Quân lên ngắm nghía nói: “Có cái gì mà giật mình vậy chứ, tớ không phải đã nói với cậu rồi sao? Tớ bị đánh quen rồi. Tớ họ Tống, ba tớ lại họ Thẩm, nhưng ông ta lại là ba ruột của tớ, ông ta ở rể nhà họ Tống, cho nên tớ mới họ Tống, sau khi ông, ngoại và mẹ của tớ qua đời, tập đoàn nhà họ Tống của tớ trở thành sỉ nhục của ông ta, nhưng tớ lại là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Tống, không thể sửa họ. Năm tớ mười hai tuổi thì mẹ của tớ qua đời, sau đó mẹ kế được cưới vào, em gái lại chỉ nhỏ hơn tớ hai tuổi, lại còn là con ruột của ba tớ.”

Tu Quân giật mình: “Ba cậu, ba cậu...”

Tống Vân Khanh gật đầu: “Ba của tớ đã phản bội mẹ của tớ từ lâu rồi. Bởi vì không có tình yêu, lại cảm thấy sỉ nhục, cho nên những lúc mẹ kế và em gái ăn hiếp tớ, ba của tớ đều vờ như không thấy. Sau đó tớ còn bị em gái đẩy ngã xuống cầu thang, bị thương ở đầu và gãy chân, phải nhập viện suốt một năm mới bình phục, cũng quên đi rất nhiều ký ức.”


“Sau đó tớ bị đưa đến trường học nội trú học tập, có lẽ là vào lúc đó ba tớ đã nói với người ngoài là đưa tớ ra nước du học. Có lẽ rất nhiều bạn bè cũ của mẹ tớ đều cho là như thế, mà tớ lại không nhớ gì về bọn họ, cho nên đều không biết rằng có bao nhiêu người giống như gia đình Mạnh Văn đang. tìm tớ.”

Tống Vân Khanh không khỏi cười khổ: “ Nhưng mà cũng không có gì, cuộc sống này vốn dĩ phải tự đựa vào chính mình, sang năm là tớ tốt nghiệp rồi, chờ tớ để dành đủ tiền thì sẽ đi du học."

“Vân Khanh, cậu thiếu tiền hả?” Tu Quân nhẹ nhàng hỏi.

Tống Vân Khanh gật đầu nói: “Tớ đã để dành được năm mươi vạn rồi, chỉ cần thêm năm mươi vạn nữa là đủ.”

Tu Quân đứng lên, mở ngăn kéo dưới quầy TẾ VŨ ra, lấy một tấm thẻ đưa cho Tống Vân Khanh: “Cậu cầm đi, trong thẻ có khoảng năm trăm vạn, chắc là đủ để cậu đi du học rồi.”

Tống Vân Khanh nghẹn họng trợn trừng mắt nhận lấy thẻ ngân hàng, dáng vẻ của Tu Quân giống như đang nói: “Trong đây có một trăm khối, cậu cầm đi mà xài!” vậy.

Năm trăm vạn!

“Tu Quân, sao cậu có nhiều tiền thế?" Tống Vân Khanh kinh ngạc nhìn Tu Quân.

Tu Quân chỉ vào cái ngăn kéo nhỏ kia: “Trong đó đều là thẻ ngân hàng và tiền anh tớ đưa cho tớ, anh tớ giỏi kiếm tiền lắm, thật ra đến cả chính tớ cũng không biết trong đó có bao nhiêu tiền, tớ không có nhu cầu tiêu xài số tiền lớn gì, luôn để ở chỗ nó, cậu cần bao nhiêu thì cứ tự đi lấy, anh tớ nói nếu vấn để có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là vấn đề, cậu đừng để chuyện tiền nông làm trễ nãi việc học tập.”

Tu Quân nói vô cùng thành khẩn.

Tống Vân Khanh cầm thẻ ngân hàng cười khổ:

"Vấn để có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là vấn để, nhưng vấn đề là không có tiền.”

Tu Quân khó hiểu: “Không có tiền cũng không sao, tớ có, cậu cứ lấy xài đi, chuyện học hành mới là quan trọng nhất.”

Tống Vân Khanh đặt thẻ ngân hàng lên bàn trà: “Đây là tiền của cậu và anh trai cậu, tớ không thể lấy được!”

Tu Quân có chút sốt ruột, đẩy thẻ ngân hàng về phía Tống Vân Khanh: “Không sao mà, của anh tớ chính là của tớ, của tớ thì cũng là của "

Tống Vân Khanh nắm tay cô ấy cười nói: “Tu Quân, tớ sẽ tự kiếm tiền, sẽ từng bước từng bước một thực hiện mục tiêu của mình!”

Tu Quân rũ mí mắt xuống, lộ ra chút vẻ buồn bã: “Vân Khanh, tớ không có ý gì khác, tớ chưa từng tiếp xúc với người ngoài, cậu là người bạn duy nhất của tớ, tớ muốn giúp đỡ cậu.”


Đọc truyện chữ Full