DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Chương 61: C61: Lột tôm

Nhìn hai người anh bình tĩnh từ ban công đi ra, Mạnh Dương tò mò hỏi: “Hai anh nói chuyện. xong rồi sao?”

Hai người đều không thèm để ý đến anh ấy, ngồi lên ghế sofa, Mộ Hi Thần rót cho Mạnh Văn. và bản thân một ly trà.

Mạnh Ngọc gõ gõ vào ly mình hỏi: “Của tôi đâu?”

Mộ Hi Thần buông ấm trà xuống, cầm ly trà lên.

Mạnh Dương cười ha ha: Được rồi, anh hai, đù sao thì anh không xơ múi được chút gì từ chỗ của anh ấy đâu.”

Anh ta tự rót cho bản thân và Mạnh Ngọc một y trà: “Thật không ngờ ba anh em chúng ta còn có thể tập hợp lại ở nơi này, chỉ không biết Vân Khanh có quen biết với Mạnh Thông hay không, nếu đến cả thằng nhóc đó mà cũng biết luôn thì đẩy đủ rồi

Ba người còn lại đều vô cùng đồng ý.

Nhà họ Mạnh dùng quy định của gia tộc quyết định mỗi tuần tổ chức tiệc gia đình một lần, ba anh em đều rất hiếm khi đến, hôm nay thật sự rất hiếm có.

“Chuẩn bị ăn cơm thôi!” Chu Uyển Nhiên. nhảy nhót chạy đến, nói xong câu đó lại chạy đến phòng sách, gọi bốn người trong phòng sách ra luôn.

Trong phòng khách lập tức trở nên nhộn nhịp.

Hai phần gấp lại của bàn ăn được kéo ra, trên bàn ăn cực đài bày đầy đủ loại thức ăn.

Bành Việt và Hoa Xán liên tục cảm thán: “ Woa! Phong phú thật! Woa! Thèm quá!”

Hứa Thiên Vận đang bưng một đ ĩa thịt bò xào lên bàn, Bành Việt chắn đường của cô ấy, cô ấy nhích sang trái thì Bành Việt cũng chạy sang trái, cô ấy quẹo sang phải Bành Việt cũng lạng sang bên phải, cô ấy kêu anh ấy nhường đường, nhưng, anh ấy cứ mãi la hét ẩm ï với Hoa Xán, không nghe được tiếng nói nho nhỏ của cô

Hứa Thiên Vận giơ chân đá vào cằng chân của anh ấy: “Tránh đường!”

Bành Việt giật mình hết hồn, quay đầu lại thấy là Hứa Thiên Vận, lập tức cười tươi rói: " Để tôi, để tôi, cô coi chừng phòng.”

Hứa Thiên Vận cũng không để ý đến anh ấy, đặt đồ ăn lên tay anh ấy rồi lập tức tránh ra.

Bành Việt vẫn cứ nhìn theo bóng đáng của cô ấy, cười hắc hắc.

Hoa Xán thúc nhẹ vào người anh ấy: “Đừng, nhìn nữa, mắt sắp rớt vô đ ĩa rồi kia.”

Không biết mấy cô gái kia thì thẩm cái gì, cả đám cười ẩm lên, thỉnh thoảng còn nhìn về phía bọn họ.

Mộ Hi Thần nhìn Tống Vân Khanh, anh có thể cảm nhận được niềm vui vào giờ phút này của cô, hơn nữa hi vọng cô cứ mãi vui vẻ như thế này.

Vân Khanh của anh mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều phải hạnh phúc vui vẻ như thế.

Thức ăn rất phong phú, sắc hương vị đều có đủ.

Lúc ngồi xuống bàn ăn, bốn trợ lý ngồi điện với bốn bí thư, Mộ Hi Thần ngồi đối diện Tống Vân Khanh, Mạnh Ngọc ngồi đối điện với Sở Mạc Dao, Mạnh Dương thì mặt nhăn mày nhó ngồi chung với đám con gái, đối điện với anh cả Mạnh Văn.

Mạnh Văn nhìn trái nhìn phải, hỏi Tống Vân. Khanh: “Tu Quân không đến sao?”


Tống Vân Khanh đang so đũa cho mọi người,

"À, người nhà của Tu Quân bị bệnh, cần cậu ấy chăm sóc, cho nên không đến được.

"Trong mắt Mạnh Văn lóe lên chút thất vọng. rồi biến mất.

“Có người bị bệnh sao? Cần tôi giúp gì không? ” Mạnh Dương vừa nghe nói có người bị bệnh, lập tức theo bản năng hỏi.

Tống Vân Khanh cười nói: “Cậu ấy có nói với em rồi, nếu có cần giúp đỡ sẽ đi tìm anh.”

“Ok, không thành vấn để, em chỉ cần nói một tiếng là được.” Mạnh Dương đã bắt đầu vươn đũa về phía đ ĩa thức ăn.

Mọi người cũng bắt đầu động đũa, mỗi một món ăn đều có người tấm tắc khen ngợi, mặt mấy cô gái đều ửng hồng, được khen thì luôn luôn là một chuyện rất vui.

Tống Vân Khanh không cho phép Mộ Hi Thần uống rượu, bởi vì anh còn đang bị thương, Mạnh Dương suy nghĩ một lúc, không đứng ra nói vết thương của Mộ Hi Thần đã không có vấn để gì, nhìn anh uống nước ngọt cũng là một chuyện rất thú vị.

Mạnh Ngọc phát hiện những thức ăn mà anh ấy và Mộ Hi Thần thích đều bị chia làm hai phần, chỉ ngoại trừ tôm ra.

Khi Mộ Hi Thần duỗi đũa đến đ ĩa tôm thì đã bị Tống Vân Khanh cản lại: “Anh đang bị thương, không được ăn cá với tôm, anh ăn món khác đi, món này nhường cho Mạnh Ngọc.”

Mạnh Ngọc không chịu: “Cậu ấy ăn không, được mới nhường cho tôi? Vậy tôi cũng không. ăn.”

Tống Vân Khanh không thèm để ý đến anh ấy,

Mộ Hi Thần ăn xương sườn mà Tống Vân Khanh vừa gắp cho anh, nói với Mạnh Ngọc: “Là tôm trắng luộc, Vân Khanh nêm nếm gia vị ngon. lắm đó."

Mạnh Ngọc do dự một lúc, gắp tôm lên quan sát, cuối cùng vẫn bỏ xuống, tấn công cánh gà kho tàu.

Mạnh Dương dùng âm điệu mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được thì thầm: “Anh hai của tôi cực kỳ thích ăn tôm, nhưng anh ấy lại không biết lột vỏ.”

“Khụ, khụ, khụ!” Sở Mạc Dao bị sặc, ho liên tục, Vân Khanh duỗi tay vỗ lưng cho cô.

Mạnh Dương ngồi kế bên Sở Mạc Dao, cũng. thuận tay vỗ lưng cho cô.

Mạnh Ngọc đen mi “Mắc cười lắm à?

Sở Mạc Dao uống miếng nước ngọt, gật đầu: “ Mắc cười lắm.”

Mặt Mạnh Ngọc lại càng đen hơn.

“Vậy bình thường anh ăn tôm như thế nào?” Sở Mạc Dao tò mò hỏi.

Mạnh Ngọc gắp một con tôm lên đặt trong. chén của Sở Mạc Dao: “Cô lột giúp t

“Mắc gì tôi phải làm thế chứ?” Sở Mạc Dao không để bản thân bị quay mòng mòng.

"Tại vì tôi đã xử lý mấy tên đạo diễn và cái cô diễn viên không biết sống chết giúp cô!” Mạnh Ngọc gằn từng chữ một nói.


Sở Mạc Dao phồng má, nhìn Tống Vân Khanh: “Tớ muốn cảm ơn anh ấy thì phải lột vỏ tôm cho anh ấy sao?”

Tống Vân Khanh suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Nếu không thì cậu cứ lột cho anh ấy đi, bình thường đều là do tớ lột cho hai người bọn họ, nếu hôm nay tớ lại lột, Mộ Hi Thần chắc chắn sẽ lại kiếm chuyện. Cậu cứ coi như là cảm ơn anh ấy đị"

Sở Mạc Dao trừng mắt nhìn Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc vô cùng đắc ý nhìn Sở Mạc Dao.

Sở Mạc Dao lại nhìn Tống Vân Khanh, Tống Vân Khanh gật đầu.

Sở Mạc Dao nhìn con tôm ở trước mặt, bắt đầu. lột, Mạnh Ngọc vô cùng đắc ý.

Những người khác đều nhìn về phía hai người.

Sở Mạc Dao dùng tay lột vỏ tôm xong lại nhanh chóng chấm một ít gia vị, Mạnh Ngọc đang, chờ cô đưa tôm lại cho anh, nào ngờ cứ thế trơ mắt nhìn cô đút con tôm vào trong miệng của cô ấy.

Còn vừa nhai vừa nói: “Ù, ngon quá.”

Mạnh Ngọc nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của cô vài giây, lại gắp một con tôm khác đến trước mặt Sở Mạc Dao.

Sở Mạc Dao đang dùng khăn ướt lau tay, thấy tôm, lại nhìn Mạnh Ngọc, lại bắt đầu lột, Mạnh Ngọc cứ thế nhìn chằm chằm vào động tác của cô ấy, chờ cô ấy lột xong miếng vỏ cuối cùng chuẩn đi chấm gia vị, Mạnh Ngọc đã nhanh chóng duỗi đữa đến.

Sở Mạc Dao “Uï” lên một tiếng, tôm đã chấm gia vị chui tọt vào trong miệng Mạnh Ngọc.

Anh ấy cũng vừa nhai vừa gật đầu nói: " Ừ, ngon quá.”

Sau đó lại gắp thêm một con đặt trong chén. Sở Mạc Dao: “Lột tiếp đi.”

Sở Mạc Dao trợn tròn mắt nhìn Mạnh. Ngọc.

Mạnh Ngọc cong môi cười nhạt: “Cô sợ giành không lại tôi sao?”

Sở Mạc Dao khinh miệt cười nhạo, lập tức tiếp ấy không thèm chấm nước chấm, trực tiếp quăng vào trong miệng, sau đó khiêu khích nhìn Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc cũng không giận, lại gắp một con tôm đặt trước mặt cô ấy.

Lần này, anh ấy cướp được thành công.

Tất cả mọi người đều yên lặng dừng đũa.

Ai nấy đều há hốc mồm nhìn xem hai người tranh giành xong sáu con tôm, sau đó mới thu hồi ánh mắt lại.

“Thiên Vân, cô nếm thử ngó sen này đi, ăn ngon lắm.”


“Uyển Nhiên, thịt này ăn ngon lắm, cô muốn thứ không?”

“Mễ Kỳ, tôi muốn ăn cá ở trước mặt cô.”

“Gia Duyệt, cái món cải kia có ngon không?”

Bốn bí thư giới thiệu món ăn ngon cho các chị em của mình, làm lơ hành vi ấu trĩ của sếp bọn họ.

Bốn trợ lý lại ân cần cầm đũa dùng chung gắp thức ăn ở trước mặt mình cho bốn người đẹp, không dám nhìn thẳng vào tổng giám đốc Mạnh, lại không đám cười, nín cười vô cùng khổ sở.

Mạnh Dương đã nhịn cười đến sắp nội thương luôn rồi.

Mạnh Văn bình tĩnh gắp một cái đùi gà vào trong chén anh ấy nói: “Thằng ba, ăn đùi gà đi."

Mộ Hi Thần lại gắp một miếng xương sườn bỏ. vào trong cái miệng đã há to thành hình chữ O của. Tống Vân Khanh, dịu dàng nói: “Lo ăn cơm đi.

Tống Vân Khanh theo bản năng cắn lấy, nhìn về phía Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần bình tĩnh hỏi: “Bà xã, hôm nay mấy món này đều do em làm hết sao?”

Tống Vân Khanh nhai nuốt, phun xương ra ngoài, lắp bắp nói: “Không, không phải, em và Gia Duyệt, còn có Mễ Kỳ, mọi người làm chung.”

Cô vẫn cứ nhìn Mạnh Ngọc và Sở Mạc Dao.

Dĩa tôm nhanh chóng hết sạch.

Tay Sở Mạc Dao đính đẩy nước sốt, còn Mạnh Ngọc lại vẫn cứ vô cùng sạch sẽ, không đính bụi trần, trong mắt anh ấy tràn ngập ý cười, gật đầu nói: “Ù, lột nhanh thật, giỏi lắm.”

Sở Mạc Dao giơ hai tay, tức giận nhìn Tống. Vân Khanh: “Anh ấy là cái thứ gì vậy?”

Tống Vân Khanh rút vài tờ khăn giấy ướt ra lau tay giúp Sở Mạc Dao, cô không trả lời được câu hỏi của Sở Mạc Dao, cái anh Mạnh Ngọc này, hành vi quái đản cách làm việc quái dị, cô đã không có từ nào để nói nữa

Sở Mạc Dao giơ tay trắng trẻo của mình lên trợn trừng mắt nhìn Mạnh Ngọc, Mạnh Ngọc nhìn tay cô ấy, ừ, tốt lắm, không có để móng tay dài, cũng không sơn móng tay, anh ấy thích.

Lại đời mắt nhìn lên mặt cô, đôi mắt vừa to. vừa tròn đang trừng anh ấy, cô ấy khá xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn.

Mạnh Ngọc đột nhiên giơ tay lau đi chút nước sốt đính trên đôi môi đỏ của cô.

Thế giới lại yên lặng thêm lần nữa.

Tống Vân Khanh đang bưng cái chén pha lê chứa đầy vỏ tôm của Sở Mạc Dao, chuẩn bị cầm đi đổ, lại bị hành động của Mạnh Ngọc làm hoảng sợ ngơ ngẩn.

Cái, cái động tác này, hơi, hơi bị mập mờ quá rồi đúng không?

Sở Mạc Dao thậm chí sợ đến mức không có phản ứng nào, một lúc sau mới chỉ vào Mạnh Ngọc la to: “Anh, anh làm cái gì?”

“[Lau miệng giúp em.” Mặt Mạnh Ngọc không đỏ, tìm không đập nhanh, chậm rãi dùng khăn giấy lau tay.

Mặt Sở Mạc Dao đã đỏ thành quả táo.

Mộ Hi Thần và Mạnh Văn chỉ hơi kinh ngạc một chút, liếc nhìn nhau rồi lại bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.

Mạnh Dương không bình tĩnh được: “Anh hai, anh, anh d3 xồm!”

Mạnh Ngọc gắp một cái cánh gà: “Em có ý kiến gì hả?”


.Mạnh Dương gật đầu, ôm lấy vai Sở Mạc Dao: “Em ấy là đàn em của em, là con gái của thầy em, ở bên ngoài em phải chăm sóc cho em ấy, cho dù anh là anh hai của em cũng không được, không. được ăn hiếp em ấy.” Nói xong còn uống một hớp nước ngọt để an ủi.

"Mạnh Ngọc ưu nhã cắn cánh gà: “Vậy sau này em không cần lo lắng, anh quyết định theo đuổi em ấy, muốn cưới em ấy làm vợ, sau này em ấy sẽ trở thành chị đâu của em.”

"Khụ khụ khụ, khu khụ khụ.” Một đống tiếng ho khan vang lên.

Mạnh Dương là người thê thảm nhất, bởi vì anh ấy vừa mới uống nước xong, anh ấy đứng lên, rời khỏi ghế dựa, cong lưng ho đến đỏ cả mặt, chỉ vào Mạnh Ngọc nói: “Anh hai, anh hai... khụ khụ khụ”

Tống Vân Khanh và Sở Mạc Dao ngơ ngác nhìn Mạnh Ngọc, đến cả Mạnh Văn và Mộ Hi Thần cũng nhìn về phía Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc hoàn toàn không để ý đến phản ứng của mấy người không có đủ định lực kia, chỉ nhìn Mạnh Văn và Mộ Hi Thần hỏi: “Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?”

Mạnh Văn và Mộ Hi Thần đồng loạt thu hồi tầm nhìn, đồng thanh nói: “Không có”

Tiếp tục ăn cơm.

Các trợ lý và bí thư cũng đã phát hiện ra bản thân đã mất khống chế, nhanh chóng thu hồi cử chỉ lại, tiếng tằng hẳng vang lên liên tục.

Mạnh Dương miễn cưỡng ngừng ho khan lại, uống chút nước, ngồi trở lại vị trí, cúi người hỏi Mạnh Ngọc: “Anh hai, anh vừa mới nói cái gì?

Mạnh Ngọc ăn một miếng thịt bò, lạnh nhạt liếc nhìn anh ấy: “Em không nghe rõ thì ho khan làm gì?"

Mạnh Dương nghẹn họng: “Anh mới nói anh. định theo đuổi Dao Dao sao?”

Mạnh Ngọc gật đầu: “Nghe rõ rồi còn hỏi?

Cuối cùng thì Sở Mạc Dao cũng phản ứng lại, đầu lắc như trống bỏi: “Anh không phải loại hình mà tôi thích.”

Mạnh Ngọc uống chút rượu vang đỏ: “Không. có gì, em sẽ thích loại hình này sớm thôi."

Mọi người cười ngất

Sở Mạc Dao uống một chút nước, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại: “Tôi không thích loại đàn ông ấu tí.”

Bàn tay đang gắp thức ăn của Mạnh Ngọc hơi khựng lại, ngước mắt nhìn cô nói: “Không sao, chỉ cần làm em cũng ấu trĩ như tôi là được thôi.”

Mọi người lại ngã ngửa.

Sở Mạc Dao nhìn về phía Tống Vân Khanh, cô ấy thể, từ nhỏ đến lớn, cô ấy chưa bao giờ thấy mất mặt như bây giờ. Bắt đầu từ năm mươi hai tuổi, cô ấy đã nhận được thư tình của bọn con trai,

nhưng cô ấy chưa bao giờ gặp được loại nam nhân bất bình thường như thế này, thật sự là không. cùng một tần số, không đúng! Là không cùng một hành tỉnh, anh ấy đang nói tiếng sao Hỏa.

"Tôi đã hứa với ba, trong vòng ba năm sẽ không yêu đương.” Cô ấy đanh đá như thế này mà còn không biết phải cãi lại như thế nào, chỉ có thể đọn lời đặn dò của gia đình ra làm cớ.

“Không sao, tôi sẽ đi nói với ông ấy, tôi rất giỏi đàm phán, ông ấy sẽ đồng ý thôi." Mạnh Ngọc buông đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng.

“Còn có vấn để gì khác không?” Anh nhìn Sở Mạc Dao.

"Có!Tôi! Tôi không đồng ý!” Sở Mạc Dao lớn tiếng nói.

“Em cũng không đồng ý!” Mạnh Dương giơ tay lên.

"Tôi! Tôi cũng, cảm thấy không thích hợp.” Tống Vân Khanh cũng chậm rãi giơ tay lên.


Đọc truyện chữ Full