DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Chương 78: C78: Rác rưởi

"Hôm nay tôi nghỉ, mang đến cho mọi người chút đồ ăn tôi làm, trên đường cứ sợ sẽ không đến kịp, sợ mọi người ra ngoài ăn." Hôm nay Tống Vân Khanh mặc áo len trắng và váy kẻ sọc xám, đôi bốt màu nâu nhỏ, tỉnh thần hăng hái năng động giống học sinh cấp hai, lần đầu tiên cô đến Tề Vũ và Hoa Xán còn tưởng cô thành trẻ vị thành niên, còn lo không biết cô có thể uống cà phê không.

Mặt mày Bành Việt hớn hở: "Cám ơn chị dâu! Ôi, đại ca thật hạnh phúc."

Tống Vân Khanh hơi ngại: "Mộ Hi Thần có trong đó không?"

"Không có, đại ca còn ở dưới phòng họp, chắc sắp xong rồi, chị đâu vào trong chờ đi." Bành Việt vừa nói vừa mở cửa.

Không cần, tôi ở đây chờ anh ấy là được Tống Vân Khanh từ chối.

Bành Việt suy nghĩ một lát: "Cũng được, chị dâu ngồi đi, chị muốn uống gì không? Tôi đi lấy cho chị, lần trước sau khi chị đến, Hoa Xán có cho phòng trà nước chúng tôi nhiều sản phẩm mới."

Tống Vân Khanh cười nói: "Vậy để tôi tự làm."

Bành Việt gật đầu: "Được, chị thấy thích gì cứ báo với tôi, tôi nói Hoa Xán lấy thêm."

Tống Vân Khanh vừa đi vừa nói: "Không phải ngày nào tôi cũng ghé nên cũng không cần vậy đâu."

Chuông điện thoại reo, Bành Việt nhanh chóng nhận điện thoại, vẫy tay với Tống Vân Khanh ra hiệu cô tự đi.

Đến phòng trà nước sẽ đi ngang qua thang. máy riêng nên Tống Vân Khanh vừa đến chỗ rẽ, thang máy đột nhiên mở ra, Tống Vân Khanh cứ tưởng là Mộ Hi Thần dừng lại nhưng lại ngây người.

Người đi ra từ thang máy cũng sững sờ.

Bước ra khỏi thang máy là một người đàn ông mặc âu phục màu đen được cắt may tỉnh xảo, Tống Vân Khanh ngây người vì người này rất giống Mộ Hi Thần, chẳng qua trước mặt mọi người luôn có bộ mặt lạnh lùng, đến nổi đứng cách anh hơn mười bước còn cảm nhận được lạnh lẽo của anh.

Còn người đàn ông trước mặt này lại mang nụ cười, nhưng nụ cười không đến khóe mắt, quyến. rũ mê hoặc, ánh mắt giống Mộ Hi Thần như đúc kia đang nhìn Tống Vân Khanh chằm chằm.

"Em hai đổi khẩu vị rồi còn sử dụng cả trợ lý nữ?" Anh ta tiến lên một bước chắn trước mặt Tống Vân Khanh, Tống Vân Khanh theo bản năng. lùi về sau một bước, ngước mắt nhìn anh ta, chiều cao anh ta chắc gần bằng Mộ Hi Thần.

"Đôi mắt này thật tinh khiết!" Anh ta đưa tay định nắm cằm Tống Vân Khanh, Tống Vân Khanh theo bản năng né tránh sang một bên lùi đến bên tường.

Tay người đàn ông rơi vào khoảng không, càng thấy hứng thú bước đến, cánh tay đài vươn rabao vây Tống Vân Khanh ở trong vòng tay.


Tống Vân Khanh quay mặt đi, anh ta đưa tay nắm được cằm xinh xắn của cô: " Đẹp thật!" Vừa nói vừa muốn cúi người hôn môi cô.

Tống Vân Khanh quay đầu đi, dùng sức đẩy anh ta, nhưng ngực anh ta lại cứng như sắt đá vậy.

"Bành Việt!" Tống Vân Khanh gọi lớn, đồng thời giơ chân lên đá, đá ngay bắp chân người đàn ông.

Đàn ông bị đau buông tay ra, nắm tay cô đặt trên tường: "Thì là chỉ là con mèo hoang nhỏ."

Đang lúc anh ta định cúi người lần nữa, một lực mạnh đẩy anh ta ra: "Cậu Trác, xin anh tự trọng một chút."

Giọng nói Bành Việt lạnh lùng, thuận thế kéo. Tống Vân Khanh ra sau lưng.

Người đàn ông đứng vững lại, nhìn Bành Việt: "Bành Việt, anh muốn đánh tôi sao?"

Bành Việt lạnh lùng nhìn anh ta: "Cậu Trác, nếu như anh tìm cậu Thần có thể đến phòng làm việc chờ, cậu Thần đang họp."

Người đàn ông cười một tiếng, ánh mắt nhìn sau lưng Bành Việt: "Sao vậy? Bạn gái anh sao? Tôi còn tưởng rằng là của Mộ Hi Thần, nhìn hơi nhỏ đúng không? Bành Việt anh thích trẻ nhỏ vậy sao?" Tay cậu Trác vẫn còn dựa vào tường, nghiêng về phía Bành Việt.

Tống Vân Khanh ở sau lưng Bành Việt, cảm thấy cả người anh ta toát lên hơi thở lạnh lẽo và phòng bị.

Cậu Trác sao? Người này là Mộ Hi Trác? Là anh họ của Mộ Hi Thần đúng không? Dáng vẻ anh ta nhìn rất giống Mộ Hi Thần, xem ra chắc chắn đúng rồi, nhưng mà người này khiến cô thấy căng thẳng, còn có sự phòng bị của Bành Việt càng làm cô thấy lo lắng.

"Sao thế, sợ tôi sao?" Mộ Hi Trác tiến lên, đẩy Bành Việt ra muốn kéo Tống Vân Khanh qua.

Bành Việt bước lên ngắn anh ta lại: "Cậu Trác, chúng ta xảy ra chút chuyện ở đây có vẻ không tốt lắm"

Mộ Hi Trác trầm mặt: "Vậy anh tránh ra! Tôi cũng không muốn động tay động chân với anh! "Tôi chỉ cần con mèo hoang nhỏ sau lưng anh thôi!"

Bành Việt đứng yên, vẻ mặt lạnh lùng khác với bộ đạng cười hì hì bình thường: "Xin lỗi cậu Trác, nếu như anh cứ nhất định tiếp tục vô lý tôi cũng sẽ không khách sáo."

"A, lá gan không nhỏ! Chỉ với anh làm sao có thể động đến tôi? Không có nhà họ Mộ, mấy người chẳng qua chỉ là rác rưởi!" Giọng điệu Mộ Hi Trác khinh miệt.

Bành Việt bình tĩnh nói: "Thân phận chúng tôi thấp không dám với cao nhà họ Mộ, ở đây là quốc tế RS, vẫn mong cậu Trác tự trọng."


Ánh mắt Mộ Hi Trác run lên: "Anh đừng có mà không biết tốt xấu! Tránh ral Anh là ai? Cũng, đầm cản đường chuyện của tôi!"

"Vậy anh có ý đồ gì? Ở đây giương nanh múa vuốt?" Tống Vân Khanh đi qua bên cạnh, từ sau lưng Bành Việt đứng thẳng.

Mộ Hi Trác nhìn cô cười gian: "Người đẹp, ở đây không có gì hay, tôi thấy hay là cô đi với tôi rời khỏi chỗ bẩn thỉu này, tôi mang cô đến nơi tốt hơn!"

Tống Vân Khanh vừa định phản bác lại, thang. máy vang lên tiếng "đỉnh" mở ra, Mộ Hi Thần sải bước đi ra, ánh mắt nhìn bọn họ lạnh như băng.

Tống Vân Khanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô cảm giác được Bành Việt đang che chắn cho cô cũng thở phào nhẹ nhõm, Bành Việt tránh người để Tống Vân Khanh xuất hiện trước mặt Mộ Hi Thần: "Đại ca."

Mộ Hi Thần vừa nhìn thấy Tống Vân Khanh, sắc mặt dịu đi, nắm lấy tay cô hỏi: "Sao em lại đến đây?

Tống Vân Khanh không nói gì, Mộ Hi Trác cười khẽ: "Thì ra cô ta là người của em hai, thấy Bành Việt bảo vệ cô ta như vậy anh còn tưởng là của Bành Việt

Mộ Hi Thần xoay người, ôm Tống Vân Khanh vào người: "Sao anh lại có thời gian đến RS?"

Vừa nói vừa đi đến phòng làm việc, mọi người cùng đi theo sau anh.

Giọng điệu Mộ Hi Trác lười biếng: "Anh đến thăm cậu chút."

"Hả? Anh nhiệt tình thế." Giọng Mộ Hi Thần lạnh như băng.

Nhưng lúc anh cúi đầu nói chuyện với Tống Vân Khanh, giọng nói liền dịu dàng hơn: "Em đến tìm anh có chuyện gì?"

Tống Vân Khanh từ trong khuỷu tay liếc mắt nhìn Mộ Hi Trác, nhẹ giọng nói: "Em mang ít đồ ăn đến cho anh, anh bận rộn thì em về trước."

"Không sao, chúng ta ăn cùng đi." Mộ Hi Thần vỗ nhẹ vai cô một cái.

"Cậu không định giới thiệu người trong ngực với anh sao?" Mộ Hi Trác vừa bước vào phòng làm việc liền ngồi xuống ghế sô pha.

Mộ Hi Thần ngồi vào ghế của mình nhưng không buông tay Tống Vân Khanh ra, để cô đứng sau lưng mình, chỉ vào bả vai.


Tống Vân Khanh hiểu ý anh muốn cô xoa bóp vai cho anh, nhưng chỗ này còn có người ngoài, đặc biệt còn có ánh mắt Mộ Hi Trác khiến cô có chút đo dự.

Mộ Hi Thần lắc bả vai, được rồi thấy anh mệt thì giúp anh vậy.

Cô cúi đầu nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của Mộ Hi Trác nhìn cô chằm chằm.

"A, quên giới thiệu đây là vợ tôi, Vân Khanh, đây là anh họ Mộ Hi Trác." Mộ Hi Thần vờ như chợt nhớ ra.

"vợ?" Ánh mắt Mộ Hi Trác chợt ngây ra.

"Đúng rồi, chúng tôi kết hôn rồi." Giọng Mộ Hi Thần dửng dưng.

“A! Sao anh lại không biết? Ông cụ có biết không? Cậu tự đăng ký kết hôn, cô gái nhỏ này sợ là có được sự chấp nhận của nhà họ Mộ không? Cậu làm vậy không phải là hại người sao?" Trong. mắt Mộ Hi Trác chợt lóe, cái chuôi tốt như vậy không ngờ Mộ Hi Thần tự tay giao ra.

"Bà xã của tôi không cần người nhà họ Mộ cho phép, người nhà họ Mộ không lẽ không muốn thừa nhận cả tôi sao?" Mộ Hi Thần đứng lên.

"Anh còn chuyện gì nữa không? Nếu như không có, tôi còn có hẹn." Anh cầm hộp cơm giữ. ấm trên bàn lên ra lệnh đuổi khách.

Ánh mắt Mộ Hi Trác dừng lại trên mặt Tống Vân Khanh nhưng Tống Vân Khanh quay đầu nhìn chỗ khác không nhìn anh ta.

Cậu ta có phải không nói với cô, chuyện hôn nhân đại sự nhà họ Mộ phải do người lớn quyết định không? Cô còn chưa đến nhà họ Mộ mà ở cùng cậu ta, nhà họ Mộ sẽ không thừa nhận con dâu như vậy." Mộ Hi Trác nói với Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh quay mặt sang nhìn anh ta, liếc Mộ Hi Thần, sắc mặt Mộ Hi Thần liền trở nên khó coi.

Tôi kết hôn với Mộ Hi Thần chứ không phải lấy nhà họ Mộ, nhà họ Mộ có thừa nhận tôi hay không thì có liên quan gì đến tôi?" Âm thanh của Tống Vân Khanh không cao không thấp, không chậm không gấp.

Cô khoác tay Mộ Hi Thần, cười ngọt ngào với anh: "Chồng, đi xem phim với em được không?"

Một tiếng "chồng" này thật sự khiến tâm tình Mộ Hi Thần như nở hoa.

Căng thẳng trong mắt giảm bớt, mỉm cười cưng chìu đáp lại: "Được."

Nói xong thì đi ra ngoài.

Bành Việt bước lên trước nói với Mộ Hi Trác: "Cậu Trác, mời!

Mộ Hi Trác hừ lạnh mắng Bành Việt: "Rác rưởi!"

Tống Vân Khanh đột nhiên dừng bước, xoay. người nhìn Mộ Hi Trác, lạnh nhạt cười: "Anh và chồng tôi nhìn thật giống nhau!"


Bao gồm cả Mộ Hi Thần cũng không hiểu nhìn cô.

Chúng tôi là anh em chú bác đương nhiên là giống nhau!" Mộ Hi Trác nói không suy nghĩ.

"Nhưng mà hình như tính cách không giống, từ đầu đến chân nhìn anh giống hàng giả, cảm giác giống rác rưởi!" Cô gần từng chữ, nói xong. xoay người, kéo Mộ Hi Thần ra ngoài.

Vừa đi vừa nói: "Bành Việt, nhớ đọn sạch rác xưởi, xong việc, mọi người có thể đi xem phim!" Một tiếng này, giọng lạnh như băng, khí thế mạnh mẽ khiến mọi người như bị cô trấn áp.

Tống Vân Khanh cười khinh bỉ: " Hừ, có ai rảnh nhìn anh ta!"

Thấy Mộ Hi Trác nổi giận đùng đùng bỏ ải, Lâm Gia Thụy không nhịn được mở miệng: "Chị dâu, sau này gặp cậu Trác đừng để xảy ra mâu thuẫn với anh ta, có thể tránh được thì càng, tốt."

Sự lo lắng của Lâm Gia Thụy cô có thể nghe hiểu.

Mỉm cười một tiếng, gật đầu: "Biết rồi, chẳng. qua anh ta mắng mọi người là rác rưởi, chuyện này là không được, anh ta mới là rác rưởi, cả nhà anh ta là rác rưởi."

Năm người đàn ông ngẩn người.

Cô nổi giận là vì Mộ Hi Trác sỉ nhục bọn họ, cô phải bảo vệ cho bọn họ!

Mộ Hi Thần ôm vai cô: "Được rồi, chúng tôi đi trước, bốn người đọn đẹp xong thì tan vii

Bốn người nhìn bọn họ sóng vai bước vào. thang máy không nói lời nào.

Một lát sau, Bành Việt mở miệng trước: "Tôi hơi hiểu vì sao đại ca lại thích chị đâu."

"Ù, cô ấy ra mặt vì chúng ta, ngốc thật nhưng mà tôi cũng rất cảm động." Hoa Xán nhỏ giọng nói.

Thân thế của bọn họ là gì? Đều là trẻ mồ côi, côn đồ cắc ké đầu đường xó chợ, không có đại ca bọn họ sẽ không có ngày hôm nay, trong mắt người nhà họ Mộ, bọn họ là rác rưởi nhưng từ trước đến giờ bọn họ đi theo đại ca cũng không phải là người nhà họ Mộ, hôm nay Bành Việt không động tay động chân không phải là vì nhà họ Mộ mà vì không muốn làm phiền đến đại ca.

Nhưng mà Tống Vân Khanh bởi vì người ta gọi bọn họ là rác rưởi mà nổi giận, hung hăng đánh trả, không vì cái gì cả chỉ vì cô coi bọn họ là bạn tốt là người một nhà.

Sự chân thành và giản đị của cô chỉ có người bên cạnh mới có thể hiểu.

Cô gái tốt như vậy xứng đáng được họ bảo vệ như đại ca.

Trong lòng Mộ Hi Thần cũng cảm động, người phụ nữ này, yêu ghét rõ ràng, chỉ vì hai chữ "rác rưởi" mà chọc.


Đọc truyện chữ Full