DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Chương 90: C90: Ghi âm

Mạnh Ngọc không khỏi cười khổ, anh ấy cũng không biết kiếp trước đã nợ Tống Vân Khanh cái gì, kiếp này lại kết cỏ ngậm vành mà trả ơn cho. cô.

Trong năm nay, vì chuyện của Tống Vân Khanh, ba anh em nhà họ Mạnh như bị lột từng. lớp da sống, trải qua biết bao nhiêu thăng trầm buồn vui.

Ngày đó một năm trước, anh ấy đến bệnh viện trung ương lấy thuốc cho ông nội theo lời đặn của Mạnh Dương, thì nhìn thấy ba người mặc đồ đen trước cửa quầy thuốc chạy về phía cửa sau của bệnh viện.

Trực giác khiến anh ấy lập tức nhận ra ba. người này không bình thường nên tò mò vội đi theo ra cửa sau.

Phía bên kia cửa sau của bệnh viện là một con đường nhỏ, có hai chiều, bên phải là một ngã rẽ.

Mạnh Ngọc vừa đi tới cửa sau liền nghe thấy một tiếng xì xì, một chiếc xe tải va chạm với một chiếc taxi vừa mới khởi hành, anh ấy lờ mờ nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở ghế phụ lái.

Giọng nói của y tá từ phía sau truyền đến: Tống Vân Khanh! Tống Vân Khanh! Tống Vân Khanh có ở đây không? Hể? Vừa rồi vẫn còn ở đây mà? Mới chốc lát đã đi đâu rồi?”

“Trong lòng Mạnh Ngọc run lên, vừa quay đầu lại nhìn hiện trường tai nạn thì “Ầm” một tiếng, chiếc xe taxi phát nổ.

Mạnh Ngọc và bảo vệ cùng người qua đường chạy t lửa, nhưng tài xế và hành khách bên trong đã bị thiêu cháy đến mức không thể nhận. dạng.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào hành khách nữ, đáng tiếc là không thể nhận ra hình dạng, ngay cả quần áo cũng bị thiêu cháy đen.

Đột nhiên anh ấy phát hiện tay phải của nạn nhân nắm chặt, nhân lúc cảnh sát chưa tới, tránh sự chú ý của mọi người, Mạnh Ngọc âm thần lấy tờ giấy bị cháy một nửa ra từ trong tay của nạn nhân.

Khi anh ấy mở nó ra, nhìn thấy ba chữ “Tống Vân Khanh” khiến anh ấy lập tức sững sờ.

Đúng lúc này, Mộ Hi Thần gọi điện thoại tới, nói Tống Vân Khanh đã đi rồi, bất luận thế nào cũng muốn anh ấy phải tìm được người giúp. anh.

Trong những năm qua, Mạnh Ngọc cùng với Mộ Hi Thần và Diệp Tu Văn không biết đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió, thời khắc sinh tử quan trọng nhất cũng chưa từng bó tay không biết phải làm sao giống như lúc này.

Anh ấy bố trí nhân lực trong bệnh viện, b‹ chuyện này khiến anh ấy cảm thấy dường như không hề đơn giản, ẩn chứa nhiều bất an.

Khi đến chung cư Tình Xuyên, Mộ Hi Thần đã ngất xỉu trên mặt đất.

Anh ấy lái xe đưa Mộ Hi Thần đến bệnh viện, sau khi tỉnh lại, hai mắt Mộ Hi Thần đỏ ngầu, không nhìn thấy gì.


Thứ quan trọng hơn đôi mắt chính là cảm xúc của anh, anh thậm chí không thể chấp nhận sự ra đi của Tống Vân Khanh, vậy làm sao có thể chấp. nhận sự thực cô đã chết một cách đột ngột?

Anh ấy chưa từng thấy Mộ Hi Thần như vậy bao giờ, anh định đi tìm Tống Vân Khanh, nhưng hoàn toàn không tìm được, thế là những thứ cản trước mặt anh, bất kể là người hay là vật, đều bị hất tung, ném đi, hoàn toàn mất đi lý trí.

Sự tự trách của anh, khiến anh phát điên đến mức tự làm tổn thương bản thân.

Bởi vì nếu anh xử lý tốt mối quan hệ giữa nhà họ Mộ và nhà họ Diệp, thì sẽ không khiến Vân Khanh trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Nếu không phải anh che giấu chuyện anh ăn tối cùng nhà họ Diệp, Vân Khanh cũng sẽ không đau lòng như thế.

Nếu anh không ép Vân Khanh trở về nhà họ Mộ, cô sẽ không gặp Diệp Khinh Ngữ, cũng sẽ không bị cảnh sát bắt đi, anh thậm chí không dám nghĩ đến cái đêm Vân Khanh ở đồn cảnh sát đau lòng và tuyệt vọng như thế nào, còn bản thân lúc đó lại ở bên cạnh Diệp Khinh Ngữ.

Nếu không phải bản thân khiến cô tan nát cõi lòng, cô sẽ không để lại cho anh tờ giấy ly hôn, càng sẽ không chết bất đắc dĩ như vậy!

Anh không thể tha thứ cho chính mình, không có cách nào tha thứ cho chính mình, thế là điên cuồng làm hại bản thân.

Mạnh Dương đành phải dùng thuốc an thần để giúp anh chìm vào trạng thái hôn mê.

Những ngày đó, chỉ cần ý thức của anh tỉnh Tại, sẽ đau đớn đến mức khiến toàn thân co giật, rống lên giống như một con dã thú đang bị nhốt trong lòng, phải dựa vào dịch truyền để duy trì nhu cầu thể chất và thuốc an thần để kiểm soát hành vi của anh.

Vào ngày xảy ra tai nạn, Mạnh Văn và ông nội đang ở trong nhà đợi Tống Vân Khanh trở về.

Nào ngờ lại đợi được tin tức Tống Vân Khanh gặp nạn, Mạnh Văn không đám nói với ông nội, anh ấy trước giờ gặp nạn không hoảng nhưng khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tống Vân Khanh thì đây là lần đầu tiên Mạnh Ngọc nhìn thấy anh trai của mình khóc, anh ấy tự trách mình không nên đi tìm Tống Vân Khanh, bảo cô đến nhà họ Mộ, nếu cô không đến nhà họ Mộ thì đã không xảy ra chuyện.

Anh ấy cũng giống như Mộ Hi Thần, cứ tự trách mình, khó chịu vì đã không bảo vệ tốt cho Tống Vân Khanh.

Một bên là Mộ Hi Thần điên cuồng, một bên là anh trai mất kiểm soát, Mạnh Ngọc và Mạnh Dương suy sụp, nếu lúc đó không phải cô họ xuất hiện, chỉ sợ anh cả đã giết cả nhà họ Diệp và nhà họ Mộ rồi. Những người làm hại Vân Khanh, anh ấy muốn bọn họ phải đền mạng!

Sau đó người nhà họ Diệp và nhà họ Mộ chạy đến bệnh viện, bọn họ muốn đón Mộ Hi Thần đi.

Khi đó Mạnh Ngọc chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, không thể giao người cho nhà họ Mộ, bố mẹ của Thần đối xử với anh như thế nào Mạnh Ngọc cũng hiểu rõ hơn hết.

Càng không muốn giao cho nhà họ Diệp, sự thèm muốn tập đoàn quốc tế RS và Mộ Hi Thần của nhà họ Diệp, bọn họ cũng không thèm che đậy.


Không còn cách nào khác, anh ấy chỉ có thể nhờ ông nội ra mặt, với bệnh tình hiện giờ của Mộ Hi Thần không tiện di chuyển, giữ anh lại.

Ông nội Mạnh biết rõ chuyện của Tống Vân Khanh, sau đó nhìn dáng vẻ điên khùng của Mộ Hi Thần, vừa lo vừa sợ, vừa tức lại vừa thương.

Một lần nữa, ông ấy mắng Mộ Chính Sơ, không chút nương tình, những chuyện trước đây khiến ông ấy hoàn toàn thất vọng về Mộ Chính Sơ.

Mà Mạnh Thiệu Nguyên tức giận như vậy cũng khiến Mộ Chính Sơ cảm thấy đố ky, cuối cùng đồng ý để Mộ ương tiếp tục điều trị, nhà họ Mộ sẽ cho người ngày đêm canh giữ.

Sau cuộc thương lượng này thì Mạnh Thiệu Nguyên ngã bệnh, ở cạnh phòng bệnh kế bên Mộ Hi Thần.

Trận bệnh này khiến người nhà họ Mạnh sợ hãi, lập tức trở về từ khắp mọi nơi các nước.

Lúc này, nhà họ Mạnh gặp phải một ct khủng hoảng chưa từng có, thực ra có người muốn nhân cơ hội này để bán khống cổ phiếu của nhà họ Mạnh nên nhanh chóng tập hợp đội ngũ trên thương trường, bọn họ hợp sức lại, Mạnh thị có lớn mạnh cũng không chống lại được nhiều đối thủ như vậy, còn Diệp thị và Mộ thị đều đứng phe đối lập với Mạnh thị, khiến cho Mạnh thị như đứng trước đầu sóng ngọn gió chỉ trong một đêm.

Cũng may, bởi vì căn bệnh của ông cụ, mà tất cả con cháu nhà họ Mạnh đều trở về, sau đó, người nhà họ Mạnh lại cho người trên thế giới biết cái gì gọi là tình thân, đoàn đội, năng lực và thực lực.

Hữu kinh vô hiểm! Một trận chiến không thuốc súng không những không tổn hại đến nguyên khí của nhà họ Mạnh, ngược lại khiến một số người liên quan đến chuyện này cảm thấy khâm phục, họ lần lượt trở giáo, lập công thủ đồng minh với Mạnh thị.

Lần này để lật ngược tình thế, người dẫn đầu Mạnh thị là con gái của Mạnh Thiệu Nguyên, Mạnh Thái Nhiên, cô của mấy anh em nhà họ Mạnh.

Diệp Khinh Ngữ đứng dưới ánh đèn sân khấu, đối diện với cô cả nhà họ Mạnh thì lập tức bị áp đảo.

Xét về ngoại hình, sức mạnh, trí tuệ và tài thao lược, cô Mạnh Thái Nhiên ba mươi chín tuổi đã hoàn toàn giành chiến thắng!

Đối mặt với phỏng vấn của phóng viên, Mạnh Thái Nhiên cười duyên đáng và bình tĩnh: “Tôi chỉ làm những gì tôi nên làm, Mạnh thị không phải chỉ của mỗi nhà họ Mạnh, mà là của toàn thể cổ. đông, là người nhà họ Mạnh, chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ quyền và lợi ích của cổ đông, chiến đấu vì quyền và lợi ích của cổ đông, đó là chức trách của mỗi người nhà họ Mạnh, cảm ơn mọi người đã ủng hộ Mạnh Thị! Cảm ơn sự tín nhiệm của các vị cổ đông và bạn hữu dành cho nhà họ Mạnh!

Trong một thời gian, các tạp chí tài chính giải trí khác nhau đều nhắm đến phỏng vấn người nhà họ Mạnh, ngay cả cậu bé đẹp trai Mạnh Thông. đạp xe đạp đi học cũng được thổi phòng suốt mấy ngày. Khiến Mạnh Thông than phiền mấy ngày.

Một tháng sau, Mộ Chính Sơ không thể lấy lý do MộHi Thần tiếp tục đau buồn vì Tống Vân Khanh, nên đã mời chuyên gia đến giúp Mộ Hi Thần xóa sạch những ký ức liên quan đến Tống Vân Khanh, cấy ghép ký ức liên quan đến Diệp Khinh Ngữ vào.

Mạnh Ngọc không dám quấy rầy ông nội đang, bệnh, cũng không thể ngăn cản quyết định của nhà họ Mộ.


Cũng may, chuyên gia mà Mộ Chính Sơ mời đến là Lạc Ninh.

Lạc Ninh nói tình hình bây giờ tốt hơn là nên phong ấn trí nhớ của anh, chí ít phải chữa lành đôi mắt của anh trước. Như vậy Mạnh Ngọc cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Mộ Hi Thần bị phong ấn trí nhớ, sau khi tỉnh lại đã bình tĩnh trở lại, không còn làm tổn thương người khác, đập đồ hay là tự hủy hoại bản thân nữa, mà im lặng một cách lạ thường.

Ý tưởng cấy ghép ký ức về Diệp Khinh Ngữ của Mộ Chính Sơ đã bị Lạc Ninh từ chối, Lạc Ninh nói với ông ta nếu miễn cưỡng làm như thế, Mộ Hi Thần có thể trở nên mất trí nhớ, vì vậy Mộ Chính Sơ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.

Ông ta phái hai người đi bảo vệ Mộ Hi Thần, bốn trợ lý thể chết bảo vệ lï Thần có đuổi cũng không chịu đi, Mộ Chính Sơ đành phải đồng ý để bốn người ở ngoài phòng bệnh, phụ trợ công việc cho hai vệ sĩ kia.

Bình thường anh em nhà họ Mạnh đến thăm Mộ Hi Thần, hai vệ sĩ đó cũng có mặt.

Mạnh Dương nhờ bố của Sở Mạc Dao là giáo sư Sở Vĩ Chiêu dùng phương pháp châm cứu chữa mắt cho Mộ Hi Thần, Mộ Chính Sơ đồng ý. Thế là cứ cách một ngay gláo sư Sở lại dân theo trợ lý đên châm cứu cho Mộ Hi Thần, sẵn tiện cũng làm phụ tá chữa trị cho ông cụ Mạnh.

Sau khi ông Mạnh hồi phục hoàn toàn, mắt. của Mộ Hi Thần vẫn không cải thiện.

Giáo sư Sở nói Mộ Hi Thần do bị kích động mãnh liệt mà như thế, tình hình bây giờ chỉ có thể lấy độc trị độc, để anh chịu kích động mạnh một lần nữa.

Nhưng Tống Vân Khanh chết rồi, còn gì có thể kích động anh được nữa?

Một tháng nữa trôi qua. Mạnh Dương cũng bất lực.

Mạnh Ngọc đi sớm về muộn, ngày nào cũng, đến thăm Mộ Hi Thần, mỗi lần đến tâm trạng đều không tốt, mắng mỏ Mạnh Dương, y tá, bảo vệ, và bốn trợ lý một trận.

Mạnh Dương là em trai, tâm trạng anh hai không tốt, lấy anh ấy ra trút giận, anh ấy cũng không có gì để nói.

Y tá là người của Mạnh Dương, nể mặt Mạnh Ngọc là soái ca trăm năm hiếm gặp nên cũng. không so đo với anh ấy.

Nỗi đau trong lòng bốn trợ lý đặc biệt không. sao kể xiết, ước gì cậu Ngọc ngày nào cũng mắng. mỏ họ để họ có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Chỉ có đám vệ sĩ của nhà họ Mộ vô cùng coi thường cậu hai chẳng ra làm sao này, thế là bị Mạnh Ngọc cho một trận thảm hại, đến mức chỉ cần nhìn thấy Mạnh Ngọc xuất hiện là bọn họ đều tránh đi xa, hơn nữa còn không dám tiết lộ nửa lời với nhà họ Mộ.

Vào một đêm rất bình thường, Mạnh Văn đến thăm Mộ Hi Thần, theo sau là một cô y tá thân hình nhỏ nhắn, đeo khẩu trang, đám vệ sĩ cũng không để ý lắm.

Nhưng mà, bọn họ đi vào không bao lâu, bên trong lại truyền đến tiếng gầm gừ quen thuộc của Mộ Hi Thần, ngay lúc đám vệ sĩ chuẩn bị xông vào, Mạnh Ngọc và Mạnh Dương liền chạy tới, đám vệ sĩ rụt cổ, lùi về phía cuối hành lang, không dám động đậy.

Mạnh Ngọc cùng Mạnh Dương vừa đi vào, thì nhìn thấy Mộ Hi Thần mở to đôi mắt đỏ lòe như máu nhưng vô thần, hai tay cào loạn trong không trung, thanh âm khàn khàn: “Tôi muốn nghe lại một lần!"

Y tá bên cạnh Mạnh Văn đặt điện thoại di động vào tay Mộ Hi Thần.


Một cuộc đối thoại rõ ràng vang lên trong. phòng:

“Khinh Ngữ, mẹ nghe nói Hi Thần có người phụ nữ bên ngoài.”

“Mẹ, mẹ lo lắng làm gì, Hi Thần đã kể hết cho con rồi

“Chuyện gì đang xảy ra? Nghe nói bọn họ sống cùng nhau.”

“Mẹ, chúng con chỉ muốn lợi dụng người phụ nữ đó để sinh con mà thôi, khi cô ta mang thai, ông nội sẽ đón cô ta đi, sau khi sinh xong sẽ äm đứa bé đến cho chúng con, về phần người phụ nữ kia, thì phải xem ông nội xử lý thế nào.”

“Thật sao?”

“Thật, ông nội đã đảm bảo với con rồi, nếu thân thể con không thích hợp để mang thai thì cần gì phải phí tâm sức như vậy?

"Vậy tìm người đẻ thuê không phải được rồi sao?”

“Để một người phụ nữ ở bên cạnh Hi Thần như thế, lỡ như, lỡ như Hi Thần động lòng với cô ta...”

“Ha ha ha, mẹ, mẹ thật sự không tin vào sức hấp dẫn của con gái mẹ! Yên tâm đi, Hi Thần sẽ không động lòng với cô ta, chỉ là để cô ta có tâm trạng vui vẻ mà sinh con thôi, đẻ thuê sao có tâm trạng tốt mà sinh ra một đứa trẻ thông minh được chứ?”

“Ừm, dù sao con cũng phải nắm chắc, có làm người khác bị thương cũng không sao, chỉ cần con không bị tổn thương là được.”

“Yên tâm đi, không sao, chúng ta đi thôi, chắc là Hi Thần cũng đã đến rồi."

- ---

“Vân Khanh! Vân Khanh! Vân Khanh, em làm. sao vậy?”

- ---

“Vận Khanh, người bọn họ nói, là em?”

- ---

“Vân Khanh, chúng ta thay quần áo, rời khỏi chỗ này, muốn khóc cũng không thể khóc ở đây.”

Hơi thở nặng nhọc của Mộ Hi Thần rõ ràng có thể nghe được.


Đọc truyện chữ Full