DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Chương 98: C98: Mê dược

Mạnh Ngọc một bên lái xe, một bên nghe điện thoại của Mạnh Dương.

“Alo, anh hai?”

“Hừ, anh hỏi em, nếu như, phụ nữ uống loại thuốc kia, giải như thế nào?” Mạnh Ngọc trầm tiếng hỏi

“Thuốc gì?” Mạnh Dương không hiểu.

"Loại thuốc ấy! Loại, thuốc không tốt!” Mạnh. Ngọc cắn răng.

“Thuốc nào không tốt?” Mạnh Dương không hiểu.

“Xuân dược!” Mạnh Ngọc trong lòng thực sự. muốn giết người rồi.

Mạnh Dương hoảng hốt, có chút không phản ứng được.

*Giải như thế nào?” Mạnh Ngọc trầm tiếng hỏi tiếp.

“À ờm, anh hai, thế thì anh chuẩn bị hiến thân mình đi, không còn cách nào khác đâu.”

Mạnh Dương rất nhanh đáp.

“Mạnh Dương...” Mạnh Ngọc cảnh cáo nói.

“Là Dao Dao!” Mạnh Ngọc nghiến răng nói.

“Ồ? Dao Dao? Anh hai, anh không thể tổn thương Dao Dao, nghe rõ chưa? Anh mà đám làm. hại cô ấy, em đến chỗ ông nội tố giác anh!”

“Đừng phí lời! Nhanh nói!” Mạnh Ngọc hung, đữ nói.

“Thế, thế, thế anh đặt cô ấy trong nước lạnh đi, nửa tiếng, anh ở đâu? Em lập tức đến.” Mạnh Dương hoảng rồi.

“Đến chung cư của anh!” Mạnh Ngọc tăng ga, nhìn trong gương chiếu hậu thấy Sở Mạc Dao đã bắt đầu vùng vẫy, xem ra hai kẻ súc sinh kia đã hạ rất nhiều thuốc.

Mạnh Ngọc cẩn thận để Sở Mạc Dao vào bồn tắm lớn, Sở Mạc Dao vòng tay qua cổ cô, áp làn da. nóng của mình vào gương mặt lạnh lùng của anh, giọng nói lầm bẩm: “Nóng chết mất, Mạnh Ngọc, anh đừng đi, anh mát quá.”

Mạnh Ngọc ngửi thấy mùi thơm trên người cô, tim đập nhanh hơn.

Đôi môi đỏ mọng của Sở Mạc Dao đã nhích lại gần, vô cớ hôn anh, thân thể khó chịu khiến cô yếu ớt r3n rỉ: “Mạnh Ngọc, em khó chịu, mau giúp em, em khó chịu muốn chết.”

Mạnh Ngọc cắn răng, buông tay Sở Mạc Dao Ta: “Dao Dao, ngoan, em chịu một chút, chịu một chút.”

Vừa nói, mở vòi hoa sen, xối nước lạnh lên. khuôn mặt ngày càng đỏ bừng của cô.

Sở Mạc Dao kích động, Mạnh Ngọc lập tức tắt nước: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Dao Dao, thực.

xin lỗi.”


Vừa nói, vừa lấy tay lau nước trên mặt Sở Mạc Dao, tay anh vừa chạm vào Sở Mạc Dao, Sở Mạc Dao lập tức áp vào mặt anh: “Mạnh Ngọc, em nóng, em muốn anh ôm em.”

Mạnh Ngọc cắn răng, lại mở vòi hoa sen, dùng tay xịt lên mặt, cổ và phần da trần của Sở Mạc. Dao.

Sở Mạc Dao vung loạn tay chặn nước, ho sặc sụa.

Mạnh Ngọc trong lúc hoảng loạn cũng xịt nước trúng người mình, thật sự rất ngượng ngùng.

Tiếng chuông cửa vang lên, biết là Mạnh Dương đến rồi, tức giận nói: “Em chết ở chỗ nào Sao bây giờ m‹

Mạnh Dương vừa bước đến cửa phòng tắm.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.

“Khoan đã đi vào!” Mạnh Ngọc tức giận nói.

Mạnh Dương bị tiếng của anh làm cho sợ hãi.

Lúc cửa vừa mở ra, Mạnh Ngọc toàn thân ướt đâm, Sở Mạc Dao trong bổn tắm đang khoác âu phục của anh, vùng vẫy muốn dậy, miệng thì thẩm bảo: “Mạnh Ngọc, Mạnh Ngọc, anh nhanh giúp em.”

“Châm cứu hay là uống thuốc? Em nhanh. chút!” Mạnh Ngọc hét lên với Mạnh Dương.

Mạnh Dương bị Mạnh Ngọc đọa sợ, lấy châm ra châm cho Sở Mạc Dao một cái.

Sở Mạc Dao dần dần im lặng.

"Tạm thời không sao rồi.” Mạnh Dương quay đầu nhìn gương mặt đen xì của Mạnh Ngọc nói.

“Anh hai, phải giúp Dao Dao thay đồ khô, như thế này sẽ ốm đấy."

Mạnh Ngọc ngạc nhi “Thay như thế nào, hôm nay chị Ngọc không đến.” Chị Ngọc là người làm theo giờ của nhà họ.

Mạnh Dương nhìn anh mình, bứt đầu: “Hay là, em giúp Dao Dao thay? Dù sao thì em cũng nhìn cô ấy lớn lên, xem cô ấy như em gái ruột..."

Mạnh Ngọc đẩy anh ta ra ngoài phòng tắm: “ Cút!"

Mạnh Dương đứng trước phòng tắm nhìn xung quanh: “Anh! Hay là để em giúp anh?”

“Rầm” cửa bị dùng lực đóng lại.

Mạnh Dương mím môi cười khẽ, hiện tại anh hai rốt cục có thể tiến lên một bước, nhất định phải nói chuyện này cho ông nội, anh hai ngốc hơn một năm theo đuổi một cô gái, cho nên cần phải giúp bọn họ chút mới được.

“Anh hai, anh nhanh chút, Một lát nữa chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện, tình hình này cô ấy cần được truyền máu, hút sạch thuốc, đồng thời phải tìm ra tên khốn đã cho cô ấy uống thuốc, rồi còn phải dạy cho bọn họ một bài học, không!

Anh phải làm cho bọn họ sống không bằng chết!" Mạnh Dương ở ngoài phòng tắm lớn tiếng nói.


Lúc Sở Mạc Dao tỉnh lại, nhìn thấy xung quanh toàn trắng xoá, có chút kinh ngạc.

Đau đầu, đau họng, nghẹt mũi, rất khó chịu, ốm rồi sao?

Đây là bệnh viện sao?

Đây là phòng bệnh một người, bản thân làm thế nào đến được đây?

Cô đứng dậy xuống giường, cúi đầu nhìn quần áo của bệnh nhân, đêm qua cô mới ăn một nửa, uống một ly, hơi chóng mặt nên sang phòng riêng, bên cạnh nghỉ ngơi, sao nghỉ ngơi lại đến bệnh viện rồi?

Mạnh Ngọc bảo đi đón cô, người đâu?

Cô mở cửa ra, bên ngoài là hành lang yên tĩnh, cô nhìn bên phải bên trái, có một cô y tá đang bận rộn ở quầy y tá.

Cô liền đi qua muốn hỏi bản thân sao đến được đây, y tá nhìn thấy cô liền nói: “Cô tỉnh rồi?

Đến đây đo nhiệt độ ải.”

Vừa nói vừa đưa nhiệt kế cho cô, sau đó để vào. trong miệng cô, ngước lên nhìn đồng hồ trên tường: “Năm phút sau đến tìm tôi xem nÏ độ.”

Sau đó cô y tá vội rời đi với cuốn sổ bệnh án trên tay.

Sở Mạc Dao ngậm nhiệt kế trong miệng nên không nói được, đành phải nhìn cô y tá rời đi.

Cô đi đép lê, ngậm nhiệt kế trong miệng, nhìn quanh hành lang nhìn tây ngó tây, hầu hết các phòng bệnh ở đây đều trống trải, bệnh nhân cũng, rất ít, hình như là khu VIP.

Đi đến cánh cửa tiếp theo là phòng bệnh của cô, phát hiện cửa mở, bên trong có âm thanh truyền ra.

“A Đức, ông làm sao không có tiến bộ? Đã nhiều năm như vậy, ông còn đánh cờ không tốt!” Trong phòng truyền đến âm thanh rất hưng phấn.

“Ông nội, ván cờ này là về chỉ số thông minh, mà chỉ số thông minh này không phải là kỹ năng đấm bốc, ông có thể luyện tập để đề cao.” Một giọng nói khác bênh vực.

“Ông là đang viện cớ! Viện cớ!”

Sở Mạc Dao tò mò, ngửa đầu vào xem, bắt gặp được ánh mắt của một ông già.

Sở Mạc Dao ngại ngùng cười, gật gật đầu.

Ông già nhìn thấy cô liền cười, vẫy tay với cô: “Qua đây, cô bé, vào đây vào đây.”

Sở Mạc Dao nghĩ, đi vào trong.

Nhìn thấy bàn cờ vây trên bàn cà phê trước mặt hai ông lão, Sở Mạc Dao nhìn kỹ hơn, quân trắng thua thảm, hình như là của ông già bên trái đáng người không cao, sắc mặt u ám, một thân hình gầy gò, và quân đen phải thuộc về ông già cao lớn bên phải.


Ông già cao lớn nhìn ánh mắt của cô đang ở bàn cờ, kinh ngạc, tiếp tục hài lòng: “Cô bé, biết chơi cờ?”

Sở Mạc Dao nhìn bàn cờ rồi gật đầu.

Ông già dang tay kéo cô qua, đuổi ông già ngồi

phía đối diện kia: “Cháu ngồi xuống đánh cờ cùng ông đi."

Sở Mạc Dao lắc đầu, chỉ vào nhiệt kế trên miệng, còn chỉ vào cổ tay.

Hai ông già lập tức hiểu ra, ông già gầy gò cười: “6 giờ 45 phút.”

Sở Mạc Dao lập tức bỏ nhiệt kế ra: “Cuối cùng. cũng xong rồi, cháu đi tìm y tá, ông, hai người đánh trước, cháu lát nữa đến sau.”

Lúc quay lại, cô đeo một cái khẩu trang lấy từ chỗ y tá.

Ông già cao to kì lạ: “Cháu là người nổi tiếng? Sợ bị người khác nhận ra?”

Sở Mạc Dao lắc đầu, ngồi trên sô pha chỗ ông, già quân trắng: “Không phải, cháu bị ốm rồi, không biết là virus hay vi khuẩn, không thể lây cho hai ông.”

Hai ông già nhìn nhau, trong mắt đối phương. đều thấy được niềm vui.

Sở Mạc Dao bị bố ép học cờ từ khi còn nhỏ, tuy rằng từ nhỏ cô chưa từng thắng bố, nhưng người bình thường thật sự không phải đối thủ của cô.

Ban đầu, cô chỉ giúp ông cầm quân trắng đưa ra chủ ý, nhưng dần dần cô tự làm, ông cẩm quân đen càng đánh càng vui, còn ông cầm đá trắng khi nhìn thấy ông vui cũng vui theo.

Sở Mạc Dao càng ngày càng nghiêm túc, tài nghệ đánh cờ của ông cầm quân đen không thua kém gì bố cô!

Mấy nước cờ sau, quân trắng vẫn thắng.

“Ông, ông thật lợi hại!” Sở Mạc Dao giơ ngón tay lên khen ngợi ông, cười đến nỗi lông mày nhếch lên.

Ông cầm quân đen cười lớn haha: “Cô bé, cháu thật không tồi, không ngờ tới cô bé nhỏ tuổi như vậy còn biết chơi cờ, mấy cô y tá ở đây không, một ai biết chơi cờ.”

“Đánh thêm một ván nhé?” Ông cẩm quân đen trên mặt chờ đợi mà nhìn Sở Mạc Dao.

Sở Mạc Dao gật đầu.

Ông cầm quân trắng đứng dậy cười: “Vậy cô bé đánh với ông kia một ván nhé, ông đánh cờ không giỏi, ông vẫn nên là đi lấy gì ăn về đây.”

Sở Mạc Dao cũng không khách khí, chủ động nhận cờ.

“Ông, ông nhường cháu ba nước đi.” Sở Mạc Dao cười nói tay cầm quân đen, khuôn mặt cô được che bởi khẩu trang, đôi mắt tròn cười lên, trông rất đáng yêu.

“Được!” Ông cười đồng ý.

Bắt đầu để đàng.

Ông cười hỏi: “Cô bé từng học đánh cờ à?”

Sở Mạc Dao gật đầu: “Bố cháu rất thích đánh cờ, lúc nhỏ ép cháu học cờ, bởi vì mẹ cháu không, biết đánh cờ, ông ấy muốn đạy cháu để có thể đánh cờ cùng ông ấy.”


Ông cười rất vui vẻ, bởi vì ông cũng dùng cách ấy bắt cháu trai học đánh cờ: “Thế cháu đã thắng ông ấy chưa?”

Sở Mạc Dao lắc đầu: “Trước nay chưa từng, còn hay bị ông ấy mắng đần.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đánh cờ, rất vui

Ông cầm quân trắng vừa ra ngoài đã mang theo khay đồ vào, là hai bát cháo khoai mỡ, rất là thơm.

Sở Mạc Dao sờ bụng, có chút đói rồi.

“Hay là ăn cháo trước, sau đó lại đánh?” Ông hỏi.

Sở Mạc Dao ngẩng đầu nhìn ông:" Cháu không đói, chúng ta đánh xong cờ rồi ăn, cháu dám bỏ đỡ giữa chừng, bố cháu mắng cháu chết.”

Ông cười lớn haha: “Bố cháu là người làm. được chuyện lớn.”

Sở Mạc Dao nghiêng đầu: “Ông ấy là người bình thường, có cơ hội cháu sẽ giới thiệu cho mọi người.”

“Được!” Ông đồng ý sảng khoái.

Ông cầm quân trắng đứng bên cạnh họ cười nhìn bàn cờ khó phân kia: “Ông chủ, khả năng đánh cờ của cô gái này không kém cậu hai, cậu ba làmấy.

Ông gật đầu: “Không phải sao, thật không tồi.

“Là cháu trai của ông sao?” Sở Mạc Dao. hỏi.

“Đúng rồi, có cơ hội sẽ giới thiệu cho cháu.

“Cùng đánh cờ sao?” Sở Mạc Dao cười.

Ngoài cửa truyền đến tiếng: “Lúc nãy còn ở đây, nhiệt độ bình thường, không sao, tôi liền không đến xem cô ấy.” Tiếng của cô tá lúc nãy. Truyện Sắc

Sở Mạc Dao để cờ trong tay vào lại hũ cờ, cười nói: “Ông, cháu thua rồi.”

“Hừ, đã giỏi lắm rồi.” Ông vỗ tay đứng dậy.

Tiếng bước chân đến trước cửa đừng lại: “Dao. Dao? Sao em ở đây?”

Là Mạnh Dương, anh kinh ngạc nhìn ông và Sở Mạc Dao đang đánh cờ.

“Cô Sở, thì ra cô ở đây, làm tôi tìm mãi.” Cô y tá kéo Sở Mạc Dao.

“Đàn anh? Hôm qua là anh đưa em đến bệnh viện ạ? Em bị ốm rồi, là virus hay vi khuẩn, có lây không? Khẩu trang rất ngột ngạt.” Sở Mạc Dao. kéo ống tay áo của Mạnh Dương làm nũng.

Ông Mạnh nhìn đến nỗi mắt sáng lên.

Mạnh Dương kéo khẩu trang của Sở Mạc Dao xuống: “Không sao, không lây, em chỉ là bị ngâm nước lạnh thôi.”

Sau đó kéo cô qua: “Em tìm gì không tìm, lại tìm ông anh đánh cờ.”

“A?” Sở Mạc Dao kinh ngạc nhìn ông, Mạnh.

Xong đời rồi, ông nội Mạnh Dương, là ông nội Mạnh Ngọc, hỏng việc rồi, gặp phụ huynh rồi, lại còn đang lôi thôi, tóc tai bù xù, mặc đồ bệnh nhân, mặt còn chưa rửa.


Đọc truyện chữ Full