DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 3

3. Nàng vốn đã chết giờ sống lại.

Lý Minh Lâu vẫn là Lý Minh Lâu ấy, chẳng qua không phải là nàng khi 13 tuổi mà là nàng khi 23 tuổi.

13 tuổi, Lý Minh Lâu đính hôn cùng con cháu Hạng thị của phủ Thái Nguyên, nàng rời phủ Giang Lăng tới phủ Thái Nguyên. 10 năm sau thành thân với con cháu Hạng thị đã kiến công lập nghiệp công thành danh toại, ngày hôn lễ em trai ruột của nàng là Lý Minh Ngọc dẫn theo 50 tộc nhân Lý thị và 300 thân binh đã bị diệt sát tại hiện trường hôn lễ.

Nghe tin dữ, Lý Minh Lâu chạy vội từ hậu viện ra, bị 10 mũi tên liên tiếp bắn chết ở cửa viện.

Người bắn là Hạng Nam, phu quân của nàng.

Lý Minh Lâu nghe thấy thanh âm kẽo kẹt, đó là âm thanh răng nàng nghiến chặt vào nhau tạo thành, cho dù mọi chuyện đã qua hơn nửa tháng, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể chồng chất kia là nàng không thể tự khống chế.

Nàng đưa tay lên vuố.t ve cơ thể, chiếc áo choàng đen đã được cởi ra, thay bằng chiếc váy sam mùa hè mỏng manh mềm mại, cách lớp vải dệt ấy có thể cảm nhận được sự ấm áp của da thịt.

Nơi này, nơi này, và nơi này.

Mũi tên lạnh băng kia xuyên thấu vào đâm thủng làn da, máu tuôn ra như suối.

Hạng Nam nổi tiếng là thần tiễn thủ với tiếng tăm lừng lẫy, 10 phát bắn liên tiếp là tuyệt kỹ của hắn, nhưng mà trong 10 năm hôn phối, thời gian hắn ở nhà không nhiều lắm, mà cũng không khoe ra tài nghệ cho nên đó là lần đầu nàng chính mắt nhìn thấy.

Từng mũi tên bắn vào nơi yếu hại, lập tức bỏ mạng, nàng cũng không cảm nhận được quá nhiều đau đớn, thế cho nên khi mở mắt ra một lần nữa, nàng hốt hoảng thật lâu, còn tưởng rằng mình chỉ mơ thấy ác mộng.

Lý Minh Lâu nhìn chung quanh gian phòng, ký ức mơ hồ 10 năm trước nhưng khi niên thiếu lại để lại dấu ấn sâu đậm nhất, cảm giác quen thuộc nhanh chóng được đánh thức. Đây là chỗ ở khi nàng còn niên thiếu, chiếc bàn, chiếc ghế, tập giấy và bút mực hay hoa cỏ bài trì trong này đều khắc lên ấn ký của nàng.

Này không phải nằm mơ.

Hiện tại đây không phải trong mơ, mà lúc chết kia cũng không phải nằm mơ. Nàng Lý Minh Lâu vốn đã chết giờ sống lại về 10 năm trước, khi sắp sửa đi tới Hạng gia.

Đây là bước ngoặt của vận mệnh.

Lúc này chỉ cần nàng không tới Hạng gia thì hết thảy có thể thay đổi.

Khi còn ở trạm dịch ven đường, đây là ý niệm đầu tiên nảy lên trong đầu nàng lúc vừa tỉnh lại và nhận rõ mọi việc đã từng phát sinh, và nàng cũng lập tức làm theo như vậy, nhưng mà....

Bỏng rát khiến nàng phải thốt lên một tiếng đau đớn.

Lý Minh Lâu cúi đầu nhìn bàn tay mình đang chạm vào ô cửa sổ, trời đã sáng rõ, nắng sớm chiếu vào tay nàng.

Bàn tay trắng nõn trầ.n trụi ở bên ngoài lập tức biến hồng, phảng phất như bị ánh nắng thiêu đốt.

Nàng rụt tay lại rũ ống tay áo xuống, sau đó lui lại mấy bước tránh đi ánh nắng mặt trời dần dần tràn vào trong phòng.

Những tiếng vang ở bên ngoài không ngừng truyền vào, tiếng bọn nha đầu đi lại nhẹ nhàng, ngẫu nhiên còn đè đầu ghé tai thấp giọng nói chuyện, có vú già được phái đến thỉnh thoảng tiến vào hỏi thăm.

"Người đâu." Lý Minh Lâu nói.

Bên ngoài chợt an tĩnh lại rồi có tiếng bước chân gấp gáp vang lên, cửa bị đẩy ra chỉ có một nha đầu đi vào, người này khoảng 16-17 tuổi, mặc bộ quần áo được cắt may vừa người, khuôn mặt tú lệ.

"Tiểu thư." Nàng ấy thi lễ đáp.

Nha đầu này tên Kim Kết.

Lý Minh Lâu còn nhớ rõ nàng ấy, đây là nha đầu được phái đến hậu hạ nàng khi còn ở Lý gia, nhưng lúc đi phủ Thái Nguyên thì không mang theo, nàng ấy trở thành khách qua đường trong sinh mệnh của nàng.

Hiện tại là nha đầu tương đối thân cận bên người mình.

"Thu dọn đi." Lý Minh Lâu nói, chỉ chỉ bữa cơm sáng đặt trên bàn.

Kim Kết "vâng" một tiếng, không gọi người tiến vào mà tự mình thu dọn tất cả, trong lúc ấy không hề nói thêm lời nào, xong mới thi lễ cáo lui.

Lý Minh Lâu cũng không nói gì nữa, nàng ngồi ở mép giường "ừ" một tiếng, nhìn Kim Kết lui ra ngoài đóng cửa lại.

Kim Kết vừa ra thì trong viện lại vang lên tiếng thì thầm to nhỏ.

"Kim Kết tỷ tỷ, tiểu thư thế nào rồi?"

"Tiểu thư có nói gì hay không?"

Mấy nha đầu vây quanh Kim Kết vội vàng dò hỏi.

Nàng lắc đầu:

"Hiện tại tiểu thư mới trở về, không muốn nói chuyện, mọi người đừng hỏi nữa, cũng không cần kinh hoảng bất an, coi như không phát sinh chuyện gì hết, miễn cho tiểu thư phiền lòng."

Bởi vì phu nhân mất sớm, lão gia yêu chiều cho nên tiểu thư vừa kiêu ngạo lại mẫn cảm.

Bọn nha đầu chung quanh như hiểu rõ ý của nàng, cúi đầu vâng dạ, lui đi làm công việc bình thường của mình, chỉ còn Kim Kết canh giữ ở cửa phòng.

"Thấy chưa, rốt cuộc là có chuyện xảy ra mà."

"Đúng vậy, chúng ta có giả vờ coi như không phát sinh ra việc gì cũng vô dụng thôi."

Hai tiểu nha đầu ngồi xổm ngoài cửa viện thấp giọng thở dài, lúc này hai nàng hoảng loạn không thể thong dong được như Kim Kết.

Tiểu thư mới trở về được một ngày, các loại đồn đãi đã truyền khắp Lý gia, huống chi lúc trước còn mất tích hơn nửa tháng, người nhà họ phái từng đám từng đám người ra ngoài tìm kiếm. Bên ngoài không biết có bao nhiêu đang trộm suy đoán đâu.

Này cũng không phải chuyện tốt gì, đặc biệt đối với cô nương phải gả chồng.

Tuy rằng để trách k,ích thích Lý Minh Lâu cho nên không dò hỏi nhiều nhưng không phải không thể hỏi người khác, ngay khi Lý Phụng Thường trở về không bao lâu, từng tốp từng tốp người ùa vào đại trạch Lý gia.

Bởi vì bọn họ phân tán đi tìm kiếm Lý Minh Lâu cho nên trừ Lý Phụng Thường được Lý gia đưa tin đầu tiên thì những người khác đều chậm hơn một bước.

Tứ lão gia Lý Phụng Cảnh đứng ở giữa phòng, tuy rằng hắn không chạy vội vàng như Lý Phụng Thường nhưng cũng phì phò thở từng ngụm từng ngụm.

"Mẫu thân, con đã nói với nhị ca rồi, thật sự không có bất luận chuyện gì phát sinh cả." Hắn nói, sắc mặt đỏ bừng, vừa tức giận cũng vừa gấp gáp.

Hắn là người đưa Lý Minh Lâu đi phủ Thái Nguyên, thân là con vợ lẽ ít có cơ hội biểu hiện. Lúc này, đột nhiên nhà xảy ra đại sự, Nhị lão gia Lý Phụng Thường phải ở trong nhà trấn thủ ổn trọng như núi, tam lão gia Lý Phụng Diệu đi Kiến Nam đạo để chủ trì đại cục. Đại phòng nhà bọn họ cũng chỉ có 4 huynh đệ, việc đưa Lý Minh Lâu đi phủ Thái Nguyên cũng phải có trưởng bối chính đầu trong nhà, cho nên cũng chỉ có hắn Lý Phụng Cảnh tới đảm nhận mà thôi.

Hắn thật cao hứng, bởi đây cũng là cơ hội để kết giao và làm quen với Hạng thị.

Không nghĩ rằng, đường còn chưa đi được một nửa đã xảy ra chuyện.

Đại quản gia ở bên cạnh cũng đứng ra làm chứng.

"Dạ, thật sự đang yên đang lành, đại tiểu thư không hề nói gì hết. Ngày đó vừa đặt chân vào trạm dịch trời đã đổ mưa lớn, sau khi ăn cơm chiều đại tiểu thư còn hỏi đến phủ Thái Nguyên phải mất bao nhiêu lâu. Tiểu thư lại nói thêm với tứ lão gia rằng bỏ quên mất đôi chim anh vũ ở biệt viện. Tứ lão gia còn đồng ý lập tức phái người mang tới, đảm bảo tới phủ Thái Nguyên thì đôi chim cũng tới rồi."

Hắn quỳ trên mặt đất, dập đầu.

"Không nghĩ tới, đại tiểu thư thừa lúc nửa đêm đột nhiên mang theo vài người rời đi."

"Ý các ngươi là bởi vì một đôi chim chóc mà Tiên Nhi rời đi sao?" Lý lão phu nhân ngồi trên ghế hỏi.

Dáng người bà béo béo lùn lùn, do hàng năm lễ Phật, mùi hương nhan quanh quẩn trên người, nhưng vì trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, lão thái thái hiền từ giờ tràn đầy mỏi mệt và phần nộ không còn hòa khí như xưa.

Lý Phụng Cảnh không dám đứng nữa, hắn quỳ xuống kêu oan.

"Mẫu thân, con không phải có ý vậy."

"Con thật sự không biết."

"Mọi chuyện phát sinh thật sự không thể hiểu được."

"Con cũng rất muốn biết cuối cùng là có chuyện gì xảy ra."

"Nếu con đây thật sự có một chút bất kính hay chậm trễ với Tiên Nhi thì hãy để con lập tức đi gặp đại ca đi thôi."

Đây là dùng sự sống chết để thề nguyền bởi vì đại ca của Lý Phụng Cảnh cũng là trưởng tử của Lý lão thái thái, Lý Phụng An đã qua đời rồi.

Nghe thấy hai chữ "đại ca", biểu tình của Lý lão phu nhân trở nên bi thương, nếu có Lý Phụng An ở đây, làm sao có thể xảy ra những việc này được.

Mắt thấy mẫu thân lại lâm vào bi thương, Lý Phụng Thường chuyển đề tài nói:

"Mẫu thân, Tứ đệ sẽ không nói dối đâu, đệ ấy làm việc cũng có chừng mực."

Lý Phụng Cảnh hô tiếng "nhị ca", vừa uất ức lại mang chút cảm kích.

"Đệ có cái gì mà uất ức hả." Lý Phụng Thường trầm mặc nói:

"Tiên Nhi chỉ là một nữ hài tử, nửa đêm rời đi mà các đệ cũng không phát hiện ra sao."

Tuy rằng Lý Minh Lâu không mang theo nhiều người, cũng không dùng xe ngựa trong nhà, còn nữa, không ai có thể nghĩ đến một đứa nhỏ không hiểu sao sẽ trộm rời đi. Nhưng nàng vẫn còn là một đứa nhỏ, bọn họ có nhiều người như vậy mà nàng đi cũng không biết, nói ra thật sự rất mất mặt.

Lý Phụng Cảnh xấu hổ gục đầu xuống vâng dạ.

"Tứ đệ quá sơ suất rồi." Tả thị khẽ thở dài.

"Tiên Nhi sao có thể giống như những đứa nhỏ bình thường, nàng chính là trưởng nữ của đại ca đấy."

Lời này làm giảm bớt không khí căng thẳng trong nhà, Lý lão phu nhân tuy rằng đang bi thương nhưng cũng khó nén được cảm thấy tự hào. Mà Lý Phụng Cảnh cảm thấy cảm kích vì được Tả thị giải vây.

"Mẫu thân, con thấy, không biết có phải là do người của Hạng thị có gì không ổn hay không?" Tả thị suy đoán nói.

Lý lão phu nhân ngồi thẳng thân mình, mày dựng lên hỏi:

"Người nhà họ đang ở đâu?"

"Người nhà Hạng gia đang ở ngoài thành." Lý Phụng Thường nói cho mẫu thân biết.

"Cả phủ Giang Lang đều biết bọn họ tới đây đón người, hiện tại đột nhiên phần phật quay lại, chuyện này sợ không giấu được."

Tuy rằng chuyện này không thể giấu được nhưng có thể áp xuống được bao nhiêu ngày thì cố bấy nhiêu ngày, ít nhất để cho người nhà mình điều tra rõ nguyên nhân trước khi lời đồn thổi truyền ra khiến người ngoài nghị luận. Bởi vì bà biết được những lời nhàn ngôn toái ngữ kia phiến phức thế nào.

Lý Phụng Cảnh bắt được cơ hội vội nói:

"Con nghe lời Nhị ca cho nên đã sắp xếp những người khác ở lại ngoài thành, chỉ dẫn theo Cửu gia của Hạng gia tới đây, còn bảo hắn mặc quần áo của tùy tùng vào nhà."

Cuối cùng Lý lão phu nhân cũng chịu liếc mắt nhìn hắn một cái:

"Gọi hắn vào đi."

......

......

- -------------------

Đọc truyện chữ Full