DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 26

26. Suy đoán có phải người này hay không.

Lần đầu tiên Lý Minh Lâu chủ động nhấc màn xe lên, dù là lúc trước nhắc Phương Nhị cứu người cũng chỉ là nói vọng qua từ cửa sổ xe.

Phương Nhị và Nguyên Cát buông dây cương xuống, nàng muốn làm gì? Ngăn cản kẻ điên kia trị thương cho thiếu niên hay sao?

"Quý Lương, đừng nổi điên nữa." Lão giả tức giận quát: "Đây là con trai của ngươi chứ không phải thứ để ngươi chơi."

Quý Lương nhìn thiếu niên trong lòng ngực, đôi mắt như hạt đậu xanh tỏa sáng lấp lánh: "Ta không phải chơi."

"Cha." Không biết thiếu niên có phải vì cảm nhận được nguy hiểm hay không mà hắn đã tỉnh lại, thanh âm phát ra nhỏ yếu lại vô lực: "Con không phải gà rừng hay thỏ rừng đâu."

Quý Lương nhìn đứa con trai trong lồng ngực mình, đôi mắt tỏa sáng nhìn vết thương trên mặt và trên người hắn:

"Nhưng con bị thương, không chữa trị rất đáng tiếc."

Lão giả không nhịn được cho nên đã quơ quơ bình thuốc mà Phương Nhị đưa cho lúc trước:

"Có thuốc của người lương thiện cho, nếu để ngươi trị thì Tiểu Oản có phải sẽ giống như đám gà vịt thỏ kia chết ngắc hay không."

Chính những lời vừa thốt ra này đã nhắc nhở lão giả, hắn nhấc bên tay đang xách theo ba con gà rừng ném xuống chân Quý Lương.

"Chính thứ này thiếu chút nữa đã hại chết Tiểu Oản, ngươi vẫn không thay đổi hay sao?"

Lão giả nói ra nguyên nhân Tiểu Oản bị đánh, Quý Lương đau lòng nhìn mấy con gà dưới chân:

"Đây không phải là thịt nát mà, chỉ là chúng bị gãy chân, ta đã ghép lại rồi, đã khỏi rồi."

Lảo giả phì một cái: "Đừng điên khùng nữa, nhanh đưa Tiểu Oản đi vào đi... ấy, người lương thiện.."

Lão giả xô đẩy Quý Lương đi vào, chợt quay đầu thấy xe ngựa vẫn còn ở, hắn còn tưởng người đã đi từ lâu rồi.

"Người lương thiện." Hắn nghĩ một chút rồi thử hỏi: "Thôn xóm trên núi nghèo nàn không có trà ngon, hay đi vào uống miếng nước đi."

Quý Lương không cao hứng nói: "Đâu phải tới xem bệnh mà còn phải mời nước."

Lão giả đẩy mạnh Quý Lương vào, rồi thi lễ liên tục với đám người Lý Minh Lâu: "Người lương thiện chớ trách hắn, hắn là kẻ điên."

Nguyên Cát nói: "Không cần phiền toái, chúng ta chỉ muốn xác nhận đứa nhỏ này không có việc gì."

Đồng thời Phương Nhị cũng đi tới nói: "Để ta rịt thuốc cho đứa nhỏ."

Thì ra là thế, lão giả bừng tỉnh lại cảm thấy hổ thẹn, mặc kệ người nào nhìn thấy hoàn cảnh thiếu niên có một phụ thân điên điên khùng khùng thế này cũng đều không yên tâm, tục ngữ đã nói, cứu người cứu đến cùng tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, vạn nhất đứa nhỏ này mà chết thì việc thiện đã làm quả thật không thể thư thái được.

"Vậy, thật sự là quá tốt." Hắn ngàn ân vạn tạ dẫn Phương Nhị đi vào.

Lý Minh Lâu ngồi trong xe ngựa nghe tiếng lão giả quát Quý Lương đi nấu nước truyền tới, có tiếng thình thịch bước cao bước thấp oán hận của Quý Lương.

"Tiểu thư, người này...." Nguyên Cát có suy đoán nhưng không dám khẳng định.

Lý Minh Lâu cũng không dám khẳng định nhưng trực giác lại nói cho nàng biết, người này chính là Liệp tiên sinh.

Nhưng vì sao Liệp tiên sinh lại đổi tên? Vì sao lại là kẻ điên trong mắt thôn dân? Đúng là không được bình thường, hơn nữa Liệp tiên sinh có con trai hay sao?

Tiếng tăm Liệp tiên sinh cứu mạng Hạng Vân truyền khắp Hạng gia, có một khoảng thời gian rất nhiều người đàm luận về hắn. Hai người Khương Lượng và Lưu Phạm nhàn rỗi không có việc gì cũng tranh luận về đề tài ấy, đặc biệt là sau khi Hạng Vân đưa Liệp tiên sinh cho Lý Minh Ngọc.

Mục đích của bọn họ tất nhiên là để nàng biết được sự lợi hại của Liệp tiên sinh. Hạng Vân đưa ra quyết định này chân thành biết bao, có tình có nghĩa như thế nào, Hạng Vân xem Minh Ngọc còn quan trọng hơn tính mạng của mình.

"Liệp tiên sinh thương binh lính như con mình, ở trong quân chẳng phân biệt chức quan lớn nhỏ đều đối xử bình đẳng, người này thường nói mình không có con cái, mọi người trong mắt hắn đều là ái tử."

Nghe lời nói ấy thật buồn cười, Lý Minh Lâu nhớ đến lúc nàng nghe Khương Lượng nói mình còn bật cười mà chính hắn cũng cười.

"Đây là xích tử chi tâm."

(*Xích tử chi tâm: tâm tính của trẻ sơ sinh)

Lưu Phạm còn chê cười đối phương nhàm chán nói: " Nguyên nhân là vì trừ bỏ trị thương cứu người ra trong đầu hắn không còn ý niệm nào khác, tài nghệ nhờ vậy mới tinh tiến, nhưng mà cũng có thể do từng chịu /thích gì đó, ví dụ như hắn không có con cái chẳng hạn."

Đây là lời nói giỡn của Lưu Phạm, Khương Lượng cười ha ha, còn nàng lại cảm thấy ý này thật nhàm chán.

Không có con cái ư.

Hiện tại nghĩ lại cẩn thận thì, ý này có hai nghĩa, một là vẫn luôn không có con cái, hai là đã từng có nhưng lại mất đi.

"Quý Lương! Ngươi nhất quyết nổi điên rồi đúng không, cách Tiểu Oản ra xa một chút."

Bên trong tường viện cũ nát lại truyền ra thanh âm cao vút của lão giả.

"Hắn trị thương như vậy không được rồi." Thanh âm Quý Lương đúng lý hợp tình vang lên.

"Người này không được? Vậy ngươi thì được à? Bởi vì ngươi mà Tiểu Oản thiếu chút nữa đã chết đấy. Nhưng do người này mà Tiểu Oản mới cứu được một cái mạng trở về." Lão giả đã cực kỳ tức giận, thanh âm truyền ra khiến cánh cửa cũ nát run lên.

Cũng khiến người nàng run lên, Lý Minh Lâu duỗi tay đè lại ngực mình, nàng có một cái suy đoán.

Cái suy đoán này khiến nàng trở nên kích động, không thể không thở từng ngụm từng ngụm. Hiện tại hầu như nàng không thể t/hở dốc bởi vì nàng là một người chết.

Phương Nhị đi ra, lão giả cũng kéo Quý Lương đi ra, không biết có phải là để nói lời cảm tạ, hay là sợ người này lại động chạm vào miệng vết thương của Tiểu Oản hay không.

"Đa tạ người lương thiện."

"Đã trị xong."

Nghe thấy Phương Nhị nói vậy, Quý Lương bĩu môi nhưng không phản bác.

Nguyên cát nhìn vào màn xe hỏi: "Tiểu thư có muốn tới nhìn không?"

Lý Minh Lâu nói "không cần", Phương Nhị nhảy lên xe ngựa, Nguyên Cát lại lên ngựa một lần nữa, lúc này bọn họ mới thực sự quay đầu rời đi.

Lý Minh Lâu hơi vén lên bức màn nhìn về phía sau, lão giả cảm kích đưa tặng thêm vài bước đường rồi thi lễ thật sâu, còn Quý Lương thì vẫn đứng ở cạnh cửa không động đậy, miệng hắn lẩm bẩm không biết đang nói gì.

Ánh nắng chiếu vào đầu ngón tay khiến nàng đau đớn. Nàng vội vàng thu tay lại trở về nơi âm u một lần nữa.

"Phương Nhị, chính ngươi tự mình trị thương cho đứa nhỏ kia không hề qua tay người khác đúng không?"

Người khác ở đây tất nhiên là kẻ nửa điên khi nhìn vết thương của con trai mình với đôi mắt tỏa sáng, chỉ hận không thể mổ hết thân thể của đứa nhỏ kia ra, Phương Nhị gật đầu:

"Không có, nô tài chính tay bôi thuốc và băng bó."

Tiểu thư thật là quan tâm đứa nhỏ này.

"Tiểu thư yên tâm, vết thương kia dưỡng một chút thời gian là tốt rồi." Phương Nhị nói thêm.

Lý Minh Lâu ậm ừ rồi không nói gì thêm.

Tiếng vó ngựa đi xa, tiếng bước chân của lão giả và Quý Lương đi tới đi lui trong sân, tiếng tranh chấp, tiếng thì thầm răn dạy, còn cả tiếng oán hận nữa. Cho đến khi lão giả rời đi, ngoài sân và trong nhà mới trở nên yên tĩnh. Sau đó tiếng cánh cửa kẽo kẹt vang lên, hai mắt nhỏ hẹp của Quý Lương lấp lánh:

"Tiểu Oản."

Tiểu Oản nằm trên giường tựa như đang say ngủ.

"Không cần giả bộ ngủ." Quý Lương nói: "Con biết người kia trị thương cho con về sau sẽ như thế nào không?"

Giọng điệu dụ dỗ, đe dọa cùng với vui sướng khi người gặp họa.

Thái độ của Tiểu Oản không vì phụ thân như này mà bi thương hay phẫn nộ. Bởi vì hắn đã sớm chết lặng rồi, nhưng mà trị thương thành dạng gì sao, hắn nâng tay lên sờ lên bọc vải băng kín nửa mặt mình.

Trị thương thành bộ dạng giống như vị tiểu thư ở trong xe kia sao?

"Tiểu Oản." Quý Lương đi tới gần sát người hắn, vẻ mặt lấy lòng:

"Để cho ta tới trị thương cho con một lần nữa đi, nhất định có thể tốt rất nhanh."

Sau đó sống lưng hắn thẳng tắp, thanh âm tràn ngập tự tin.

"Tiểu Oản, người khác không tin cha nhưng chẳng lẽ con còn không tin à? Đám gà, đám thỏ kia con đều tận mặt nhìn thấy ta chữa khỏi cho chúng còn gì. Ta có thể mổ bụng gà rừng rồi khâu vào, như vậy cũng có thể khâu lại da thịt đang bị thương của con, ngay cả sẹo đều không có đâu."

Ngay cả sẹo đều không có ư? Con mặt còn lại ở bên mặt không bị thương của Tiểu Oản mở ra, hắn nói:

"Được."

...

...

Đại trạch Lý gia ở ngay trước mặt, hôm nay bọn họ còn về sớm hơn cả hôm qua.

"Tiểu thư, ngày mai còn ra cửa hay không?" Nguyên Cát hỏi.

Phương Nhị quay đầu nhìn hắn một cái, cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao Nguyên Cát lại hỏi như vậy? Có đi hay không hẳn là do tiểu thư dặn dò chứ?

"Không đi." Lý Minh Lâu nói vọng ra từ trong xe.

Cho nên suy đoán của hắn là đúng rồi, Tiểu thư hẳn đang xác định Quý Lương kia chính là Liệp tiên sinh, Nguyên Cát thưa vâng.

"Còn có một việc." Thanh âm của Lý Minh Lâu lại truyền ra, mành xe nơi cửa sổ hơi nhấc lên.

Nguyên Cát tới gần chờ nàng dặn dò.

"Tiền hiếu kính nửa năm cho tổ mẫu trong nhà đã đưa tới chưa?" Lý Minh Lâu hỏi.

Cứ nửa năm, Lý Phụng An lại đưa cho lão phu nhân tiền dưỡng lão, nửa năm qua vừa xảy ra chuyện không biết có theo quy củ cũ nữa hay không.

"Hơi muộn một chút nhưng hiện tại đã ở trên đường." Nguyên Cát đáp.

Lý Minh Lâu gật đầu, buông màn xe xuống, nói:

"Tiền đó không cần đưa cho tổ mẫu nữa."

- -------------------------

Đọc truyện chữ Full