DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 57

57. Được chỉ điểm từ chuyện này.

Lý Phụng An? Sao lại như vậy? Mọi người đều nhìn hắn.

Võ Nha Nhi cũng nhìn kinh thành: "Lý đại đô đốc đã làm gương cho chúng ta, chỉ điểm cho chúng ta biết tiếp theo nên làm như thế nào."

"Làm như thế nào?" Người đàn ông râu rậm không hiểu, hỏi.

Võ Nha Nhi hơi mỉm cười, ý cười khiến khuôn mặt hắn càng thêm linh động, xua đi vẻ trầm ổn không hợp tuổi tác ở bề ngoài.

"Thế đạo đã hoang đường như vậy rồi thì chỉ cần có quân lính trong tay, có tài năng trong người thì những quy củ trước đây đều có thể vứt bỏ." Hắn nói, rồi vung roi ngựa lên: "Đi thôi."

Tuy rằng bọn họ cái hiểu cái không, nhưng chỉ cần Võ Nha Nhi hiểu là được, Võ Nha Nhi nói tốt thì đúng là tốt, mọi người cũng cao hứng vung roi rống một tiếng thúc ngựa phi nhanh đuổi theo.

Thân ảnh bọn họ dần rời xa hòa vào ánh bình minh, Lương Chấn mông lung tỉnh lại trong men say, việc hôm qua ông đã quên mất một nửa, chỉ còn lại những buồn bã trong lòng.

"Tiểu Ô Nha đi sớm vậy sao?" Ông có chút tiếc nuối, lại càng thêm tịch mịch: "Ta còn chưa nghe hắn nói nhiều về Chấn Võ quân đâu."

"Lão thái gia yên tâm, Chấn Võ quân cực kỳ tốt, có binh hùng tướng mạnh, chỉ có điều Võ Đô tướng oán giận, trách Lão thái gia cứ gọi hắn là Ô Nha (quạ đen), hiện giờ đám người bọn họ đều bị gọi là quạ quân, bị người ta chê cười là tiếng quạ kêu đầy đất, còn ghét bỏ bọn họ." Lão bộc cười nói.

Lương Chấn xuy một tiếng: "Vậy còn mong Ô Nha phụng dưỡng chí hiếu chí trung chí nghĩa hay sao? Hành quân đánh giặc giết người lấy mệnh đâu phải điều tốt đẹp, tốt đẹp chỉ có trong hát tuồng với chuyện kể mà thôi." Ông lại thở dài: "Đáng tiếc, dù hắn có dũng có mưu như thế nào thì ta cũng không thể giúp hắn lên được chức quan cao."

Tùy tùng cũng thở dài: "Đây không phải là lỗi của Lão thái gia, chỉ tại Võ đô tướng không có xuất thân tốt, không có gia thế dòng dõi làm chỗ dựa."

Lương Chấn vuốt chòm râu: "Tiểu Ô Nha nói hắn là cô nhi, nhưng ta luôn cảm thấy hắn đang nói dối, hắn rõ ràng có đọc qua sách vở, biết lễ tiết, tiến thối có độ, cô nhi sơn dã không cha không mẹ thì ai dạy cho hắn? Chẳng lẽ trời sinh à."

"Có lẽ do trời sinh." Tùy tùng trêu ghẹo: "Nếu thật là xuất thân tốt, đọc qua thi thư thì người trong nhà sao nỡ bỏ mặc để hắn 12-13 tuổi đã tham gia quân ngũ ở Mạc Bắc, đó là tìm chết đấy, hắn còn sống đến bây giờ đều là thiên phú dị bẩm."

Lương Chấn cười cười: "Chỉ mong ông trời ban cho hắn chút vận khí." Nói đến vận khí và ông trời, Lương Chấn lại thấy cáu giận: "Một đứa trẻ con đã tay cầm tinh tiết tọa trấn một phương, còn hãn tướng năng chinh thiện chiến lại bị xua đuổi như chó hoang, ông trời ơi, ông có mắt không?"

Lại muốn mắng rồi.

Tùy tùng vội khuyên can: "Lão thái gia, Lý cẩu tặc lợi dụng lão thái gia được chỗ tốt, chúng ta cũng nên đi đòi lại một chút chứ."

Một bụng lửa giận của Lương Chấn tìm được nơi phát ra, ông nhảy đựng từ ghế lên: "Người đâu, chộp vũ khí đi!"

Hạ nhân nhà Lương Chấn chạy đến phá cửa Lý trạch, hai bên lại lần nữa lâm vào đánh chửi hỗn chiến, nhưng không có bao nhiêu người vây xem náo nhiệt cả. Hiện tại nơi náo nhiệt nhất kinh thành đó là Hàn trạch.

Nội dung thánh chỉ đã truyền khắp kinh thành, hoàng đế cũng đã ban bố tin tức này trên triều. Lý do đơn giản là với công lao của Lý Phụng An, phía Tây Nam vừa mới bình ổn phản loạn Man Di, hiện giờ nơi ấy cần Lý thị tiếp tục tọa trấn, đồng thời nhâm mệnh Hàn Húc là đô đốc Ích Châu, kiêm quân chính của Kiếm Nam đạo.

Nhưng Hàn Húc cự tuyệt.

Hàn Húc đóng cửa không tiếp chỉ, còn nâng trả quan bào nói muốn từ quan đi tu đạo.

Thật lâu trước, có quan viên nào bất mãn với hoàng đế thường sẽ lấy việc từ quan để cho thấy tâm chí, nhưng sau chỉ có vài vị đại thần đức cao vọng trọng từ quan vì tuổi già được vinh dưỡng hoặc chết đột ngột, thì việc xin từ quan càng ngày càng ít. Mấy năm nay lại càng không có bởi vì hầu như Hoàng đế không thượng triều, mọi ý chỉ một là từ Toàn Hải đưa ra hoặc từ Thôi Chinh định đoạt, cho nên đám quan viên không gặp mặt được hoàng đế, tựa như hát tuồng không có người xem, gián ngôn cũng vô dụng.

Mà gián ngôn cũng do Thôi Chinh hoặc Toàn Hải nhận, chọc giận bọn họ đều không có kết cục tốt.

Còn Hàn Húc lúc này phải làm thủ hạ của một đứa trẻ con, làm sao hắn còn có thể chịu nhục được nữa.

Hoàng đế không có bất luận phản ứng nào với hành động tiết liệt của Hàn Húc, ngài căn bản không biết cũng không muốn biết, chỉ chuyên tâm nghiêm tập ca vũ mới cùng Quý phi nương nương mà thôi.

Trước của Hàn trạch người xe tấp nập, có người khuyên bảo có người cười nhạo. Thôi Chinh kiên trì phải dùng người ngay thẳng như Hàn Húc, còn Toàn Hải và La thị lại cao hứng muốn Hàn Húc cút đi đổi người phe mình.

Kinh thành bắt đầu vì Hàn Húc mà lâm vào phân tranh cực kỳ náo nhiệt, dẫn đến việc Lý Minh Ngọc càng yên lặng, bình tĩnh kế tục chức vị tiết độ sứ.

Một khối đá lớn trong lòng Lý Minh Lâu rơi xuống đất, nàng ngồi trong trạm dịch gọi Kim Kết mang rượu tới.

Nguyên Cát không ngăn cản mà còn nói: "Việc vui như vậy tất nhiên phải uống một ly rồi."

Kim Kết vô cùng cao hứng lấy rượu ra: "Trạm dịch không có rượu ngon, tiểu thư tạm dùng một chút."

"Đây là sơ sẩy của nô tài, ngày mai sẽ để Kiếm Nam đạo đưa tới một tửu phường." Nguyên Cát nói.

Kim Kết chỉ nói trạm dịch không có rượu ngon mà Nguyên Cát đã nghĩ về phủ Thái Nguyên cũng không có.

Người khác có thể gọi đưa gửi một bầu rượu từ quê nhà cố thổ là xa xỉ nhưng Lý Minh Lâu từ quê nhà cố thổ đưa tới một tửu phường (xưởng rượu) là điều bình thường. Một tửu phường không chỉ có nhân công ủ rượu mà còn phải vận chuyển nước, lương thực... hết thảy mọi thứ để sản xuất ra được rượu.

Từng chính mắt thấy qua người Kiếm Nam dọn cả một gian phòng ở về Lý gia, Kim Kết đã có thể tự ổn định lại tâm lý, rót rượu không bị trượt ra ngoài.

Việc nhỏ như vậy Lý Minh Lâu cũng không để ý, nàng ừ một tiếng, nâng ly rượu lên rải xuống mặt đất. Nguyên Cát biết nàng đang tế điện cho Lý Phụng An, hắn cũng làm theo rải xuống mặt đất một ly, người luôn luôn trầm tĩnh như hắn cũng khó nén được kích động:

"Đại nhân ở dưới suối vàng chắc hẳn sẽ cực kỳ vui mừng."

Phụ thâ,n dưới suối vàng sẽ không vui mừng đâu, bởi vì tử vong còn đang chờ đợi bọn họ ở phía trước, không vượt qua thời khắc cuối cùng kìa, phụ thân sẽ không được vui sướng và nàng cũng vậy.

Hiện tại, có thể thoái mái một chút, Lý Minh Ngọc đã nắm được tiết độ sứ. Quá trình khác hẳn với trong số mệnh, cho nên vận mệnh của bọn họ vẫn có khả năng thay đổi.

Nhưng mà điều này cũng không có gì đáng mừng, tuy rằng có thay đổi nhưng Hạng Vân vẫn trở thành ân nhân của Minh Ngọc như cũ.

Lý Minh Lâu bưng chén rượu vừa được rót đầy một lần nữa lên, uống một hơi cạn sạch.

"Một ngày vui vẻ thế này bảo mọi người tận hứng uống rượu đi, chúng ta ở đây thêm một ngày." Nàng nói.

Nguyên Cát thưa dạ, đi ra truyền đạt lại lời nàng. Tất nhiên Hạng Cửu Đình cũng không dị nghị, còn tự mình đi tới thành trấn gần đó chọn mua mấy xe rượu và thức ăn, đoàn người bọn họ chiếm cứ trạm dịch và khoảng đất trống xung quanh bắt đầu tổ chức yến hội thật náo nhiệt, lửa trại hắt lên ánh đỏ nhuộm sáng nửa bầu trời.

Mặt Nguyên Cát cũng đỏ bừng, hắn ngồi dưới đất ôm theo bầu rượu, ngửa cổ uống.

"Tiểu công tử có thể kế tục tiết độ sứ, Nguyên gia thật cao hứng đúng không, từ trước đến này chưa thấy ngài uống nhiều như vậy." Đám hộ vệ bốn phía cười nói.

"Ta đúng là rất cao hứng tiểu công tử có thể kế tục nhưng điều làm ta cao hứng hơn cả là đại tiểu thư." Vì hắn uống rượu cho nên có nói nhiều hơn so với trước đây. "Vì sao Trung Ngũ nhận được thánh chỉ lại khóc ngay tại chỗ trong hoàng cùng, khóc, không chỉ do việc đã thành công mà còn vì chuyện này do đại tiểu thư làm."

Nói tới đây, mũi hắn cũng cảm thấy cay cay, hắn ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu để che lại thất thố.

Đại tiểu thư có thể gánh vác được tiền đồ của Lý thị, Lý thị sẽ không vì chỉ còn 2 đứa nhỏ mà cây đổ bầy khỉ tan.

Tuy Kiếm Nam đạo nhận được tin muộn hơn so với đám người Lý Minh Lâu, nhưng không khí vui mừng lại không hề khác nhau.

Lý Minh Ngọc đang ngồi ở án thư lộ ra bản tính của hài đồng, kêu ngao ngao còn nhảy lên bàn.

Hạng Vân không hề khuyên nhủ đứa nhỏ trước mắt không cần thất thố như vậy, chính hắn cũng lộ ra nụ cười tươi, cúi người thi lễ: "Chúc mừng Lý đại đô đốc."

Lý Phụng An đã mất hơn nửa năm, cái xưng hô Lý đại đô đốc này chưa bao giờ biến mất ở Kiếm Nam đạo, và về sau sẽ càng không biến mất.

Lý Minh Ngọc đứng trên bàn cười ngượng ngùng.

"Đại đô đốc không thể đứng trên bàn nha." Tiểu nha đầu Tinh Đình cười hì hì.

Nàng là nha đầu tùy thân của Lý Minh Ngọc, là loại nha đầu mà dù Hạng Vân có ở đây cũng không cần tránh lui.

"Tại sao Đại đô đốc lại không thể đứng trên bàn?" Có thanh âm truyền vào, cùng với đó là thân ảnh của một phụ nhân trung niên.

Hạng Vân nhìn thấy nàng cũng xoay người kẽ gật đầu: "Quế nương tử."

- -----------------

Đọc truyện chữ Full