DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 128

128. Mở miệng, giới nghiêm hai cửa.

Từ khi huyện nha của huyện Đậu bị sơn tặc tàn sát bừa bãi, chủ bộ chỉ lo lắng trong thời gian ngắn ngủi bởi vì có vị gia quyến của Chấn Võ quân chủ động hỗ trợ giải quyết mọi phiền não.

Trong lúc ấy, tuy rằng cũng từng có chút lo lắng nhưng chỉ là phiền não nhỏ, luôn được giải quyết gọn gàng trước khi dẫn phát thành phiền toái.

Bắt đầu năm mới, phiền não lớn nhất đó là thế cục không yên ổn ở xung quanh, thành trấn ngay sát vách xảy ra nạn binh hỏa. Nhưng mà còn may, đó là việc ở nơi khác, người nên lo lắng nhất chính là quan viên ở nơi đó. Điều duy nhất ông lo lắng là sợ dọa Võ thiếu phu nhân chạy mất.

Nạn binh hỏa không giống như nạn sơn tặc.

Võ thiếu phu nhân không thể rời đi, ít nhất là hiện tại không thể đi, cho nên ông muốn trấn an nàng, để nàng trấn an dân chúng, có như vậy thì cái phiền não này sẽ nhanh chóng không trở thành phiền não rồi.

Sau khi cắn răng bỏ tiền chi gạo thóc cho quân doanh trong 2 ngày, chủ bộ giả vờ quên mất lời đã nói, dẫn theo người nhà đi thăm nhà thân thích ở vài ngày, nhưng không nghĩ rằng khi trở về ông thiếu chút nữa đến cửa huyện cũng không vào được.

Còn chưa tới gần địa phận của huyện Đậu đã gặp được dân tráng đang tuần tra, trước tết Chúc Thông thường xuyên dẫn theo dân tráng tuần tra xung quanh, đến tết thì Chúc Thông quay về phủ thành nói rằng về phục mệnh, lúc ấy còn thuận tiện kéo theo một xe rượu thịt và quà lễ về nhà ăn tết.

Chúc Thông đi rồi nhưng nhóm dân tráng vẫn cắt cử tuần tra như cũ, nhân số còn nhiều hơn lúc trước, đều mặc giáp trụ cưỡi những con ngựa cường tráng. Chủ bộ thật cao hứng, như vậy tất nhiên có thể trấn an được dân chúng rồi.

Lướt qua trạm tuần tra, đường đi càng yên ắng, không có bá tánh dìu già dắt trẻ, cũng không có thương nhân với xe lớn ngựa la thành đàn, khắp nơi chỉ có hoang vu, không nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa, càng không có không khí sung sướng hân hoan của tháng Giêng năm mới. Chủ bộ cảm thấy khó hiểu, thương nhân sẽ không về nhà ăn tết đâu, lúc ông ra cửa trên đường cái còn cực kỳ náo nhiệt mà.

Để trấn an dân chúng, Võ thiếu phu nhân thường thường mua sắm rượu thịt mời mọi người chung vui, ví dụ như ngày tất niên năm trước còn mua hết pháo hoa xa gần quanh huyện Đậu, khiến cho rất nhiều thương nhân buôn bán pháo hoa từ xa tới đây.

Tại sao hiện giờ lại trở nên quạnh quẽ đến vậy?

Quạnh quẽ thế này không thể trấn an được dân chúng, chủ bộ hoảng hốt nghĩ vậy khi đi trên con đường lớn không một bóng người.

Những trạm kiểm soát đã từng được bố trí trên đường cũng không thấy đâu, cả nhà chủ bộ thẳng tiến đi tới trước tường thành.

Tường thành mới vừa kịp hoàn công trước khi hết năm, xung quanh cả trong và ngoài không cho phép xây dựng phòng ốc, nghe nói là vì đắp tường thành không được vững chắc, sợ rằng sẽ bị đổ khiến người bị thương. Mà vốn dĩ cái tường này chỉ vì trấn an dân chúng mới được dựng lên, cho nên mọi người cũng tự hiểu. Dân chúng không thèm để ý, chỉ cần có bức tường bao quanh cả huyện cho thấy mọi người bên trong đều là người của huyện Đậu là đủ rồi.

Và điều này lại càng thích hợp để mở chợ, phồn hoa của huyện Đậu bởi vậy mà càng thêm rộng mở.

Nhưng mà lúc này bên ngoài tường vây lại không có tiểu thương bày quán, đám hài đồng hay trèo leo, bò trườn trên bức tường thấp cũng không thấy đâu, thay vào đó ở phía sau bức tường là những cây trường thương san sát nhau, không phải là loại đầu gỗ mà đám dân tráng hay dùng hàng ngay mà là những cây trường thương chân chính đang lóe sáng hàn quang.

Cả nhà chủ bộ bị ngăn lại, dù cho thấy thân phận của mình thì những binh lính mặc binh phục không biết là dân tráng hay là quan binh từ phủ thành cũng không lập tức cho qua. Bọn họ còn tỉ mỉ kiểm tra xe ngựa và đối chiếu số người từ đầu tới chân.

Kiểm tra nghiêm ngặt như vậy cũng không thể hoàn toàn trấn an dân chúng đâu! Cả nhà chủ bộ bắt đầu run bần bật, phảng phất như về lại cái ngày mà Vương Tri và Đỗ Uy bị sơn tặc giế.t chết ấy. Chủ bộ tức giận chất vấn bọn họ đang định làm gì?

"Nạn binh quả nguy cấp, huyện Đậu giới nghiêm, ngừng kinh doanh." Đám binh lính phòng thủ tường vây nghiêm túc trả lời: "Bất cứ là kẻ nào ra vào cũng phải kiểm tra đối chiếu."

Chủ bộ thiếu chút ngất xỉu, đây... đây là ai đang nói hươu nói vượn vậy!

Đám binh lính không ai trả lời, bọn họ chỉ làm việc theo mệnh lệnh, còn những thứ khác thì không biết, cũng không vì là chủ bộ mà thả cả nhà ông đi qua.

"Bất cứ kẻ nào cũng phải kiểm tra đối chiếu với sự thật, quan viên cũng không ngoại lệ, quan binh càng phải nghiêm tra, nếu cãi lời sẽ bị xử trí như loạn dân."

Nhìn đầu mũi thương lạnh băng trước mặt, chủ bộ không dám cất bước, ông tận mắt chứng kiến đám dân tráng này diễn võ.

Mặc kệ bọn họ là dân tráng hay là binh lính thật sự, người có thể vào quân doanh huyện Đậu, có thể mặc được binh phục thì không thể khinh thường.

Tính tình chủ bộ vốn là ninja rùa chỉ biết đứng nhìn cả nhà bị lục soát từ trong ra ngoài, ngay cả xe ngựa thiếu chút nữa là bị hủy đi. Lúc trước, khi vừa mới bắt đầu tuyển chọn dân tráng, Nguyên Cát kiến nghị rằng mỗi người ra vào huyện Đậu phải đăng ký, còn được phát thẻ bài, lúc ấy ông cảm thấy như vậy rất giống giới nghiêm sẽ khiến dân chúng cảm thấy không tiện, sẽ khiến dân tâm bất an. Nguyên Cát cười nói cái này không phải giới nghiêm.

Hiện tại, ông biết như thế nào mới là giới nghiêm thật sự.

Đi qua bức tường vây vào huyện thành lại càng cảm nhận được sự việc khiến nhân tâm hoảng sợ. Không còn chợ dân sinh náo nhiệt, không còn dân phu làm việc với khí thế ngất trời, không còn đám hài đồng tụ tập chơi đùa chạy nhảy. Hiện giờ chỉ có gia trạch nào có cửa thì đóng chặt, nhà nào không có cửa thì dựng ván gỗ khép kín, không thấy người đi lại, chỉ có những ánh mắt bên trong cánh cửa nhìn trộm ra.

Tới cửa thành thứ hai lại tiến hành một lần kiểm tra đối chiếu, cuối cùng lúc này chủ bộ mới nhìn thấy người quen, xác thực mà nói thì người ấy quen biết ông.

"Chủ bộ đại nhân." Quan sai Trương Tiểu Thiên cung kính thi lễ. "Ngài đã trở lại."

Chủ bộ đại hỉ, không chỉ có người quen biết ông mà còn biết ông ra cửa, cho nên đã vội vàng túm lấy hỏi "việc này là sao, ai rải rác lời đồn".

Trương Tiểu Thiên khó hiểu: "Đại nhân, đây là mệnh lệnh của quan phủ mà." Hắn bừng tỉnh. "Có phải ngài đi thăm người thân không nhận được tin tức đúng không?"

Kẻ ngốc này từ đâu tới vậy? Không có mệnh lệnh của ông thì mệnh lệnh của quan phủ từ đâu ra? Chủ bộ cố nhịn rồi lại nhịn, ông định đi tới huyện nha để hỏi nhưng lại bị kẻ ngốc này ngăn lại.

"Chủ bộ đại nhân, ngài phải kiểm tra đối chiếu trước đã." Trương Tiểu Thiên thẳng người ưỡn ngực, trên người hắn mặc quần áo sai nha nhưng khí thế lại không thua người mặc binh phục. Hắn cũng từng tham gia huấn luyện ở quân doanh.

"Tuy rằng ngài là quan lớn, nhưng cũng phải kiểm tra." Sau đó còn mở lời trấn an chủ bộ đang tức giận đến phát run. "Nhưng mà ở đây kiểm tra đơn giản hơn cửa ngoài nhiều, không tra xét ngựa xe đồ vật mà chỉ kiểm tra người thôi."

Kiểm tra người vào thành là ai, có thân phận gì, ngay cả nô bộc cũng không có ngoại lệ.

Chủ bộ đã không còn sức để tức giận nữa, trong đầu nảy ra một suy đoán khiến ông kinh sợ, có người đang thừa dịp Chúc Thông và ông không ở đã chiếm giữ huyện nha và binh doanh. Không biết kẻ nào to gan như vậy, người này có mục đích gì? Hay vì mơ ước tiền tài của vị Võ thiếu phu nhân kia?

Ông không gây rối hay ồn ào chỉ yên lặng như gà chấp hành mệnh lệnh, ông tuyệt đối không để những kẻ kia có cơ hội bắt mình lại. Cuối cùng cũng thuận lợi đi qua cửa thành lén lút đi tới huyện nha, trốn trong góc phòng chờ đợi Võ thiếu phu nhân ra cửa.

Nàng vẫn như trước, không bị kẻ nào bắt cóc.

Trong lòng chủ bộ an tâm, không bị bắt cóc xem ra có khả năng chỉ bị che mắt, chỉ cần để Võ thiếu phu nhân biết việc này nghiêm trọng thế nào thì sự tình tiếp theo sẽ dễ làm, không nghĩ rằng ông đang nghe được gì đây? Giống như lúc trước gặp được việc gì khó, Võ thiếu phu nhân luôn nói "đừng lo lắng", nhưng câu sau thì có ý gì?

Lý Minh Lâu không để chủ bộ tiêu hóa lời nàng vừa nói, nàng rõng rạc, rõ ràng nói cho đối phương:

"Là ta ra lệnh cho toàn bộ huyện Đậu giới nghiêm và quan binh tuần thành. Chủ bộ đại nhân, nạn binh hỏa cực kỳ đáng sợ, chúng ta phải chuẩn bị tốt mọi thứ như vậy mới có thể bảo vệ càng tốt cho dân chúng huyện Đậu."

Cho nên nàng vẫn bị nạn binh hỏa dọa sợ đúng không? Chủ bộ nặn ra một nụ cười gượng:

"Thiếu phu nhân, người quá lo lắng rồi, nạn binh hỏa xảy ra ở Tuyên Võ đạo đã không đáng lo ngại nữa."

Lý Minh Lâu lắc đầu: "Tuyên Võ đạo không đáng lo ngại, nhưng Hoài Nam đạo sẽ có việc, hơn nữa nơi đầu tiên xảy ra việc nhất định sẽ là huyện Đậu của chúng ta."

Đúng là không thể nói đạo lý với nữ nhân, hơn nữa không biết vì sao nhưng trực giác từ tuổi tác đã khiến cho sống lưng của chủ bộ tê dại, tựa như khi nhìn thấy thảm cảnh sơn tặc giế.t chết Vương Tri và Đỗ Uy trong huyện nha.

Ông không khỏi lui về sau một bước: "Như vậy à, thế để ta đi phủ thành hỏi thăm tin tức." Ông lại lui tiếp một bước: "Ta lại thỉnh xin đạo phủ một ít binh mã tới đây."

Lý Minh Lâu nhìn ông: "Không cần, binh mã của chúng ta chắc là đủ rồi, đưa chủ bộ đại nhân vào huyện nha nghỉ ngơi đi."

Câu sau rõ ràng không phải nói với ông, chủ bộ đại nhân há mồm muốn kêu lên nhưng không biết có hai người từ đâu xông ra che miệng ông lại rồi nâng ông ra ngoài.

Chủ bộ đại nhân hít thở không thông, hai mắt trợn tròn, giết người diệt khẩu rồi!!!!!

Không có dao sắc cắt cổ, ông chỉ bị che miệng đưa vào huyện nha thôi. Huyện nha vào ban ngày vẫn như cũ, có tư lại qua qua lại lại, nhìn thấy chủ bộ được nâng vào còn cung kính chào hỏi: "Đại nhân đã trở lại."

Bọn họ có phải bị mù hay không hả???

- --------------------------

Đọc truyện chữ Full