DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 132

132. Trận chiến đầu tiên.

Muốn công phá một tòa thành trì phải trong ứng ngoài hợp.

Đây là thủ đoạn mà bất cứ một quan tướng nào cũng biết, Tề Trọng Dụng càng hiểu rõ điều này hơn, bởi 10 năm nay hắn đã làm rất nhiều lần như vậy.

Tề Trọng Dụng là hộ vệ đi theo An Đức Trung nhiều năm, là một trong năm thân tín mà An Khang Sơn ban cho nhi tử. Hắn không nhận chức trong quân doanh, nhưng lại quen thuộc việc dụng binh, như vậy rất thuận tiện để làm nhiều việc.

An Đức Trung không để hắn ra tay tại Tuyên Võ đạo mà giao việc ở huyện Đậu cho hắn làm. Nạn binh hỏa này là do An Khang Sơn sắp xếp mà huyện Đậu là sỉ nhục của An Đức Trung, đây là sự coi trọng của Đại công tử dành cho hắn,

Sự coi trọng này khiến Tề Trọng Dụng rất kiêu ngạo nhưng lại cảm thấy đây là đại tài tiểu dụng.

Huyện Đậu quá nhỏ, 10 cái mới bằng một Phong Thành, hơn nữa cũng chẳng có binh mã gì, chỉ có đám dân tráng tới kiếm cơm ăn mà thôi. Đến lúc đó không cần đánh mà chỉ cần đốt chút lửa, chém vài người là có thể dọa bọn họ vỡ mật.

Nhưng mà hắn vẫn nghiêm túc chuẩn bị công thành, trước tiên để một đội đi vào giết người phóng hỏa, khi trong thành đại loạn người người bên trong chạy ra thì bọn họ ở bên ngoài sẽ động thủ.

Đương nhiên, "củi" mà quá nhiều thì chém cũng mệt, không thể từng bước từng bước chém hết được, chỉ cần tùy tiện chém vài cái là có thể dọa đến vỡ gan, không cần bọn họ động đao động kiếm nữa, sau đó hốt hết "đám củi" kia vào một chỗ rồi châm một ngọn lửa đốt cùng nhau là được.

Nơi châm lửa hắn đã chọn xong, An Tiểu Thuận nói ở cửa thành có lu cháo, là nơi nấu cháo cho cả thành ăn uống, uống nhiều cháo như vậy rồi thì cũng nên dùng bọn họ để nấu cháo đi chứ.

Còn có Võ thiếu phu nhân kia, Đại công tử còn cố ý nhắc nhở, phải cho nàng chết trước, phải cho toàn bộ dân chúng huyện Đậu nhìn thấy nàng chết, vậy thì dùng lu cháo nấu nàng đi.

Nàng nuôi dưỡng dân chúng huyện Đậu lâu như vậy rồi để dân chúng nấu chín nàng thì cũng coi như một giai thoại đúng không.

Tề Trọng Dụng tưởng tượng đến đây thì chỉ muốn cười to, nhưng mà hiện tại đang có chuyện gì đây?

Trên nên tuyết là mấy chục cỗ thi thể chồng chất, vũ tiễn xuyên thấu yết hầu của bọn họ, mũi tên còn đang lay động trước ngực, nỗi khiếp sợ ngưng kết trên mặt, thậm chí khóe miệng vài người vẫn còn nhếch lên tia cười.

Đi gọi cửa vào thành là một nhiệm vụ cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng ai ngờ sau những tường vây kia là cất giấu sát khí như vậy.

"Chúng ta nói chúng ta là quan binh nhưng bọn họ không cho người ra đón, cũng không có người nào mà chỉ bắn tên và bắn tên." Gã binh sĩ may mắn còn sống sót run giọng kể lại, trên mặt vấy đầy máu tươi. "Chúng ta bắn tên đánh trả thì bọn họ trốn xuống dưới tường vây, khi chúng ta đổi mũi tên thì bọn họ ngoi lên giương cung bắn."

Căn bản là không thể tới gần, chỉ có thể miễn cưỡng cướp được thi thể của đồng bọn rồi rút đi.

Da thịt trên mặt Tề Trọng Dụng nhảy lên: "Bọn họ cũng dám giết quan binh ư?"

Trong phẫn nộ còn có khiếp sợ, vì sao huyện Đậu lại dám giết quan binh? Hỏi cũng không hỏi giống như đã biết bọn họ là ai? vì sao lại đến?

...

Dân chúng trong huyện nhanh chóng biết được việc ngoài thành vừa tiến hành một trận chiến.

Bọn họ nghe thấy tiếng kêu la hơn nữa quan phủ cũng không hề giấu giếm, có sai nha nhanh chóng thông báo tình hình.

Tảng đá treo trên đầu bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống.

Loạn binh tới!

Dân chúng thường trú gần cửa thành đã dọn vào trong nội thành, các thương nhân đã dựng lều lớn ở khu chợ, dưới sự sắp xếp chỗ ở dựa theo trình tự từng nhà gần nhau.

Tuy rằng ở không thoải mái bằng nhà mình nhưng hiện tại không ai rảnh để lo lắng việc nhỏ đó, bên ngoài thành đang có loạn binh đánh úp, tánh mạng là quan trọng nhất. Chẳng phải bên Phong thành kia bị loạn binh giết rất nhiều người còn thiêu cả thành hay sao.

Thật ra tin tức này đã sớm truyền khắp, cơ hồ quan phủ mỗi ngày đều thông báo cụ thể và tỉ mỉ về tình hình nạn binh hỏa ở Tuyên Võ đạo. Loạn binh hung ác tàn bạo ra sao, thảm trạng của dân chúng thế nào, hơn nữa còn báo cho mọi người trong huyện Đậu biết loạn binh sẽ tới. Bởi vì khoảng cách quá gần, lời quan phủ nói tất nhiên là đáng tin cậy, các thương nhân vội rút đi, cửa thành đóng chặt, ra vào nghiêm tra.

Nhưng trong lòng mọi người còn tồn lại một chút hy vọng, có lẽ loạn binh sẽ không tới đâu, không phải Tuyên Võ đạo đã trấn áp được rồi hay sao, vì loạn binh kia chỉ là số ít.

Hiện tại, hy vọng này đã tan biến, ba ngày trước, khi trời còn chưa sáng, tiếng trống, tiếng la báo hiệu vang lên, báo cho mọi người biết loạn binh tới, để tất cả mọi người dọn vào thành.

Tức thì hoảng loạn nuốt sống huyện Đậu, còn may khủng hoảng lâu rồi cũng đã quen, mọi người thuận lợi ôm hết hành lý đã thu thập từ trước dọn vào nội thành.

Bên ngoài lại tiến hành một trận chiến nữa, cửa thành trong không hề đóng lại, không ngừng có binh mã chạy băng băng qua.

"Đại Tùng."

"Đông Tử."

Dân chúng tràn ra đường phố tìm hiểu tin tức, với sắc mặt hoảng sợ nhìn binh mã lướt qua. Binh lính này về cơ bản đều là người trong quân doanh và dân tráng doanh, không ít người quen nhận ra họ, không nhịn được kêu to.

"Hiện tại thế nào rồi?"

"Thật sự có loạn binh ư?"

"Đối phương có bao nhiêu người?"

Đám dân tráng một khi hành quân sẽ không nhận thân, không trả lời câu hỏi, chỉ có văn lại ra vào nha môn để ghi chép, báo cáo, hoặc bước thấp bước cao chạy lên tường thành.

Võ thiếu phu nhân đã đứng trên tường thành được rất nhiều người vây quanh, mọi người nhìn về không trung nơi xa, nơi ấy có chút khói nhẹ lượn lờ tan đi.

"Theo tin báo, có hơn 100 binh lính tới kêu mở cửa thành, còn lại khoảng 700 người lén lút ở phía sau." Nguyên Cát nói.

"Trận chiến đầu tiên không tồi, có tường vây bảo hộ, đánh gục được 80 người bên đối phương, chúng ta chỉ bị thương 10 người." Một hộ vệ phụ trách thủ vệ tường thành hồi báo: "Vết thương không nghiêm trọng, nghỉ ngơi chút thời gian là có thể khỏi hẳn."

Như vậy không xem như tổn thất sức chiến đấu, Lý Minh Lâu gật đầu, nàng thu tầm mắt lại đưa mắt về phía cửa thành, ngoài thành đã không còn dân chúng, trên khoảng đất trống trước mắt chỉ còn một đội quan binh chạy qua, vết máu bên ngoài tường thành và binh khí rơi rụng chưa được dọn sạch nhưng trừ những thứ này ra thì chỉ có yên tĩnh, không nhìn thấy binh mã đang che giấu ngoài kia.

"700 người không phải là vấn đề." Nàng nói. "Vấn đề chính là sẽ có cuồn cuộn không biết bao binh mã tới đây."

Nàng xoay người nhìn về phía các hộ vệ, tầm mắt dừng trên người vị chủ bộ bị kẹp ở giữa.

"Chủ bộ đại nhân, đây là thời điểm sinh tử tồn vong của huyện Đậu, thỉnh xin đại nhân và mọi người đồng tâm vượt qua cửa ải khó khăn này."

Khi loạn binh tới trước cửa thành, chủ bộ bị nhốt trong huyện nha đang thua cờ đến đỏ mắt cũng được thỉnh tới đây. Ông đi theo Lý Minh Lâu lên cửa thành lâu, tận mắt nhìn thấy trận đối chiến này.

Hiện tại chủ bộ còn đang run rẩy, ông từng nhìn thấy khung cảnh khi Vương Tri và Đỗ Uy nằm chết trong huyện nha, nhưng hiện trường giết chóc lại càng đánh sâu vào tâm lý, còn có một việc lớn hơn đánh sâu nữa là....

"Bọn... bọn họ... nói là... binh mã của Hoài Nam đạo." Giọng ông run rẩy nói.

Vì sao hỏi cũng không hỏi đã một mực chắc chắn đây là loạn binh, nói giết là giết?

"Bọn họ không phải binh mã Hoài Nam." Lý Minh Lâu nói. "Trạm canh gác đã thăm dò tra xét mấy ngày nay, phương hướng bọn họ đến, cách ăn mặc, âm khẩu cùng với việc bên Châu phủ chưa từng có tin tức sẽ phái binh mã tới đây."

Bên ngoài huyện Đậu có rất nhiều trạm canh gác, huyện Đậu còn phái người đi Châu phủ tìm hiểu à, qua lời nói của nàng Chủ bộ đã biết nhưng hiện tại ông không giật mình vì điều ấy.

"Dù cho bọn họ không phải binh mã của Hoài Nam đi nữa thì bọn họ cũng là quan binh, các người sao có thể giết quan binh được?" Ông run giọng hỏi lại.

Hỏi cũng không hỏi đã giương cung.

Rõ ràng những quan binh kia cũng không nghĩ đến chuyện ấy, lúc tới gần còn đang nhẹ nhàng đùa giỡn, hơn nữa mặc kệ có phải là của Hoài Nam hay không thì cùng là quan binh đồng bào sao có thể bảo giết là giết?

"Điều này nói tiếp có chút dài, ta kể từ từ cho ngài nghe." Lý Minh Lâu nói. "Huyện lệnh Vương Tri và Đỗ Uy đều bị ta giết."

Chủ bộ nấc một cái hôn mê bất tỉnh.

Các hộ vệ nhanh tay đỡ lấy mới làm lão chủ bộ không ngã xuống đất, Lý Minh Lâu nhìn mọi người nói: "Có khả năng ta nói quá nhanh."

- -------------------------

Đọc truyện chữ Full