DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 148

148. Làm việc mình thích từ tâm.

Hắn không biết Lý Minh Kỳ mở tiệc chiêu đãi khách nhân ở Hạng gia, nhưng hắn vừa xuất hiện ở cửa viện thì đối phương lại biết được.

Nghe thì quái dị nhưng cũng rất bình thường.

Đại tiểu thư của Lý gia mà, dù ở trong Hạng gia đi nữa cũng là một mảnh thiên địa độc lập.

"Thiếu gia tìm thiếp à?" Tay Lý Minh Kỳ nhẹ nhàng vỗ ngực hỏi, bởi vì đi vội vã cho nên đầu mũi thấm mồ hôi, không chờ Hạng Nam trả lời, nàng duỗi tay chỉ chỉ nơi ở của mình: "Hoa trong nhà ấm đã nở, cho nên thiếp mời mọi người đến ngắm hoa."

Hạng Nam ồ một tiếng, không trả lời câu hỏi đầu tiên, chỉ tò mò còn kèm theo kinh ngạc hỏi: "Nàng quen biết nhiều người như vậy sao?"

Hắn vừa mới liếc mắt cũng thấy có mấy chục khách nữ, số người này còn nhiều hơn số khách nữ hắn từng gặp từ nhỏ đến lớn.

Lý Minh Kỳ mới tới phủ Thái Nguyên được hơn hai tháng mà thôi.

Nàng cười: "Mới đến nên dễ làm quen hơn".

Cũng đúng, đám khách nữ kia cũng không phải đến vì người mà là vì cái tên Lý đại tiểu thư này. Hạng Nam cười tự giễu, lại nhìn Lý Minh Kỳ thấy trên khuôn mặt thanh xuân đầy vẻ hứng thú: "Nàng rất thích xã giao à?"

Loại người kiêu căng như Lý Minh Lâu nhất định sẽ không thích xã giao, chỉ có người khác muốn xã giao với nàng ấy thôi đúng không.

"Không thể nói là thích hay không." Lý Minh Kỳ thản nhiên nói.

Câu trả lời khiến Hạng Nam ngoài ý muốn, hắn dừng bước chân lại.

"Đây là việc nên làm, thiếp là tức phụ của Hạng gia, là thê tử của Nam thiếu gia, tất nhiên là phải xã giao rồi." Nàng cười đôi mắt cong cong. "Giống như vị Võ thiếu phu nhân kia."

Những việc phát sinh ở kinh thành đã truyền tới phủ Thái Nguyên, cái tên Võ Nha Nhi này đột nhiên xuất hiện đã trở thành đề tài đàm luận của tất cả mọi người, kèm theo thê tử của hắn.

Phu vinh thê quý là điều mọi người đều biết, nhưng vinh của Võ Nha Nhi không lập tức khiến cho thê thử của hắn hiển lộ chữ quý, những thứ này của Võ Nha Nhi trong mắt của đại gia tộc không được coi là vinh, vậy sao có thể dìu dắt được thê tử của hắn.

Thanh danh của nàng kia không phải truyền đến cùng cái tên Võ Nha Nhi mà được truyền ra từ mấy du hiệp, và cũng vì thế cái tên Võ Nha Nhi mới được lan rộng.

Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, tiêu diệt sơn tặc trấn an dân chúng cả một huyện thành, thi cháo làm việc thiện, lại dẫn dắt dân chúng một huyện đánh lui loạn binh.

Thê tử có khí phách lại tài giỏi như vậy thì lực lượng của Võ Nha Nhi xuất hiện cứu giá cũng không phải kỳ quái, có hiền thê như vậy thì trượng phu tất nhiên cũng ưu tú rồi.

Thanh danh của Võ thiếu phu nhân là bằng chừng khẳng định cho Võ Nha Nhi, như dệt hoa trên gấm, thê hiền phu quý.

Chỉ có đám phụ nữ mới nghĩ vậy, Hạng Nam cười cười, đối với đại đa số đàn ông thì chuyện này rõ ràng là do Võ Nha Nhi sắp xếp lên kế hoạch, người này có thể từ Mạc Bắc, một tiểu đô tướng không chút tiếng tăm giết đến kinh thành, đứng bên người hoàng đế thì đương nhiên không chỉ có bản lĩnh mà còn có trái tim thất khiếu linh lung.

Thanh thế đã được xây dựng.

"Ta không cần thứ đó." Hạng Nam nói. "Công danh của ta tự ta làm nên."

Lý Minh Kỳ ồ một tiếng, nhìn có chút ngượng ngùng không biết phải làm sao.

Nàng biết cái gì, Lý gia chỉ dạy nàng làm sao thay thế Lý Minh Lâu, làm sao để thanh danh của Lý Minh Lâu được vinh quang, giọng điệu của Hạng Nam hòa hoãn xuống: "Nàng chỉ cần làm việc mà mình thích thôi."

Lý Minh Kỳ ngoan ngoãn thưa dạ.

"Ta đến để nói cho nàng biết, ta phải về quân doanh." Hạng Nam nói.

Lý Minh Kỳ gật đầu: "Việc của chàng là quan trọng nhất." Nàng lại hé miệng cười. "Việc trong nhà không cần chàng lo lắng."

Hắn thì có gì phải lo lắng chuyện trong nhà, những việc ấy chưa bao giờ cần hắn làm chủ, cũng không cần hắn phải lo lắng, Hạng Nam cười cười xoay người rời đi.

Lý Minh Kỳ nhìn theo, Niệm Nhi ở phía sau dịch tới gần.

"Tiểu thư, ngài làm nhiều việc vì cô gia như vậy, nhưng dường như hắn lại không thích." Nàng nhỏ giọng nói. "Làm không công ạ?"

Lý Minh Kỳ bĩu môi: "Đám đàn ông luôn cho rằng tất cả những việc phụ nữ làm đều là vì bọn họ."

Làm việc đầu tiên là vì mình, sau đó mới là vì người khác, làm những việc mình thích, cho nên người khác có thích hay không không quan trọng.

Niệm Nhi cười hì hì: "Vậy em yên tâm rồi, chỉ cần tiểu thư vui vẻ là tốt rồi."

Lý Minh Kỳ nhẹ nhàng vung vẩy chuỗi ngọc trước người: "Huống chi ta làm nhiều việc như vậy, ai cũng thấy ta làm, cho nên sẽ không có ai mạt sát được sự tồn tại của ta cả."

Nàng vui vẻ từ từ xoay người, có hạ nhân chạy tới gọi Đại tiểu thư.

"Có chuyện gì?" Lý Minh Kỳ xoay người, nàng nhận ra hạ nhân này là từ Lý trạch tới. "Chẳng lẽ Tứ thúc không chịu đưa đồ vật tới à?"

Hạ nhân cúi đầu cung kính đáp: "Không ạ, đồ vừa mới đưa tới, Khương quản sự mời tiểu thư đến xem qua."

Khóe miệng Lý Minh Kỳ cong cong, khoát tay với Niệm Nhi đang hưng phấn nắm lấy tay mình, nói: "Ta còn phải chiêu đãi khách nhân, giao cho Niệm Nhi là được."

Niệm Nhi kích động không thôi, nàng là đại a đầu là người mà trong tay có thể chạm được vào nhiều vàng bàng tài bảo như vậy.

Lý Minh Kỳ nói: "Đưa một ít vàng bạc châu báu tới đây, nghe nói vị Võ thiếu phu nhân kia thiết lập lu cháo, lu rượu mặc người hưởng thụ. Hoa tươi không tiện ngắt xuống, vậy chúng ta treo châu báu trên chậu hoa để mặc mọi người ngắt đi."

Niệm Nhi tặc lưỡi, bàn tay không khỏi ôm ngực, như vậy cũng quá xa hoa lãng phí rồi. Đại tiểu thư sẽ làm như vậy à, đại tiểu thư làm vậy thật sự sẽ không đau lòng à? Giả bộ làm nha đầu của đại tiểu thư thật không dễ dàng nha.

Bằng việc này, thanh danh Lý Minh Lâu Lý đại tiểu thư vang vọng khắp phủ Thái Nguyên.

"Thật là xa hoa dâm dật."

"Cái gì mà xa hoa dâm dật, mấy người đại kinh tiểu quái làm gì."

"Lý đại tiểu thư ở Kiếm Nam đúng là như vậy đấy."

"Nàng chuyển nhà cũng muốn dọn cả tòa nhà đi còn gì."

Lý Phụng Cảnh ngồi trong phòng, hương trà xanh hương mực thơm không thể vuốt phẳng được cảm xúc của hắn. Hắn đang kích động đến hai mắt đỏ lên: "Đây là giày xéo, đó không phải đồ của nàng, đương nhiên nàng không đau lòng."

Tùy tùng bưng chén trà trên tay cũng phát run: "Tứ lão gia, Kỳ tiểu thư thật quá đáng, thật kỳ cục."

Bắt lôi toàn bộ đồ vật bọn họ giữ lại tại Lý trạch đi, Lý Phụng Cảnh ngăn cản chất vấn thì Kỳ tiểu thư hỏi lại rằng Tứ lão gia có phải muốn nói cho người của phủ Thái Nguyên biết nàng không phải đại tiểu thư đúng không.

Nàng chỉ là một đứa nhỏ, nếu vì giận dỗi sẽ nói hết ra đến lúc đó người của phủ Thái Nguyên hỏi Lý Minh Lâu đang ở đâu thì bọn họ có trả lời được không? Như vậy Lý thị sẽ bị chê cười.

Lý Phụng Cảnh chỉ có thể cắn răng vì dỗ trẻ nhỏ nên đã đưa hết đồ vật đi.

"Nàng ta là cố ý." Tùy tùng cắn răng nói. "Nàng ta muốn bắt nạt Tứ lão gia."

Lý Minh Lâu mất tích đó là thất trách của tứ lão gia, lão phu nhân, Nhị lão gia thậm chí Kiếm Nam đạo sẽ truy cứu tội của Tứ lão gia, hắn không thể lại có sai xót nữa.

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt Lý Phụng Cảnh, trước mặt hắn chợt toát ra vô số cảnh tượng từ khi còn nhỏ tới giờ hắn luôn bị người bắt nạt, chèn ép.

"Tứ lão gia, chúng ta đi thôi, không hầu hạ nữa." Tùy tùng căm hận. "Xem một mình nàng ta ở chỗ này có thể làm gì, Khương Hội kia là kẻ không xương cốt, hiện tại chỉ nghe lời nàng kia nói."

Khương Hội là quản sự tới từ Kiếm Nam đạo, lúc trước sợ phải gánh trách nhiệm cho nên đã phục tùng Lý Phụng Cảnh, hiện tại lại sợ trách nhiệm mà nghe theo Lý Minh Kỳ.

Loại hạ nhân không xương cốt ấy, không cần để ý đến.

Đi à? Lý Phụng Cảnh nhìn ly trà xanh trước mắt, còn liếc nhìn bức họa chưa vẽ xong trên bàn, tranh của hắn chẳng đáng giá tiền, nhưng giấy vẽ và bút mực lại có giá trị xa xỉ.

Có giấy và bút mực đắt tiền như vậy tẩm bổ thì tranh vẽ của hắn mới từ từ tiến bộ.

"Ta không phải hầu hạ nàng." Hắn thở dài một tiếng, chỉnh lại dáng người, khuôn mặt kiên nghị. "Cha con bọn họ, một người thể hiện uy danh ở Kiếm Nam, một người làm phúc ở phủ Thái Nguyên, đương nhiên là muốn đẩy ta đi. Một ngày đại tiểu thư chưa về thì ta sẽ thay đại tiểu thư bảo vệ hết thảy."

Lý Minh Kỳ cảnh cáo hắn có phải muốn cho người ở phủ Thái Nguyên biết nàng là giả hay không, vậy hắn cũng muốn cảnh cáo lại nàng, đừng quên bản thân chỉ là giả.

Giả là thật, thật cũng là giả, giả giả thật thật, chính bản thân cũng không phân biệt rõ.

Đó là cảm giác của Lương Chấn hiện tại.

"Lão đại nhân, lần này nếu không có ngài thì Đại Hạ nguy rồi."

Trong phủ đô đốc của tiết độ sứ mà Chấn Võ quân trị hạ, đám quan lại bên trong thính đường đồng thời phát ra những lời khen ngợi.

Ngồi trên ghế lớn không phải là Chu Tuấn nữa mà là Lương Chấn vốn về quê tị nạn. Một lần nữa ông mặc trên người quan bào của đại đô đốc, mặt mày hồng hào, khí phách hăng hái, phảng phất như trở về thời khắc vừa nhận được soái ấn chấp chưởng kia.

Đó là thời điểm nhân sinh đắc ý nhất của ông, nhưng từ đó về sau đời ông lại trượt xuống sườn núi.

"Ta cũng không làm gì." Lương Chấn cười ha ha.

"Lão đại nhân khiêm tốn." Có quan viên lớn tiếng phản bác. "Nếu không phải ngài nhìn rõ mọi việc để lên kế hoạch trước thì kinh thành chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn."

Lương Chấn vuốt chòm râu nhớ lời Võ Nha Nhi nói.

"Lần trước trên đường tới kinh thành, ta phát hiện có vài chỗ không đúng, chặn được dịch tin của binh mã Hà Nam đạo, trong thư dùng tiếng lóng viết rất hàm hồ, ta không có chứng cứ, không thể bẩm báo lão đại nhân được cho nên tự mình lưu tâm."

"Nhìn chằm chằm động tĩnh trong kinh thành, đặc biệt là khi phát hiện lão đại nhân bị hãm hại, ta biết sẽ xảy ra chuyện."

Ông không khỏi gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, đúng là nhìn rõ mọi việc.

"Lần này thật hung hiểm, lão đại nhân sắp xếp thích đáng như vậy mà thiếu chút nữa vẫn bị phát hiện, khiến Tứ lão gia bị hãm hại." Có quan tướng cảm thán.

Chiến sự hung hiểm, cho dù tướng ngoài mặt trận, có thể không nhận quân lệnh nhưng xong việc sẽ bị hoàng đế và các triều thần đề phòng, nghi kỵ lần này Võ Nha Nhi cũng coi như vô lệnh hành binh.

Lương Chân nhớ tới Võ Nha Nhi đạm nhiên trước mặt mình.

"Có lão đại nhân ở đây, ta không có gì phải sợ hãi cả." Hắn nói. "Ta hành sự luôn quái đản lại quật cường, có thể sống được nhiều năm như vậy đều là do lão đại nhân chăm sóc chu toàn cho ta."

Sống lưng Lương Chấn thẳng tắp, lúc này, đương nhiên ông cũng sẽ sắp xếp chu toàn cho Võ Nha Nhi.

"Mọi việc này đều là do ta lên kế hoạch." Ông nghiêm túc nói. "Ta và bệ hạ là quân thần nhiều năm, Bệ hạ là minh quân chỉ cần đáy lòng vô tư thì làm việc không phải băn khoăn gì hết."

Tiếng tán thưởng lại vang lên trong phòng, tán thưởng hoàng đế bệ hạ thánh minh mới có lương tướng như Lương Chấn đấy. Nói đông, nói tây, nói việc kinh thành, nói về các lộ binh mã, cũng nói đến một người có quan hệ rất thân mật với Võ Nha Nhi.

"Võ đô tướng anh dũng trượng nghĩa, phu nhân của Võ đô tướng cân quắc bất nhượng tu mi* (phụ nữ có khí phách không kém đàn ông)." Một quan viên nói. "Nghe nói là muốn đến kinh thành thăm ngài."

Chuyện của Võ thiếu phu nhân cũng đã truyền tới, lần đầu tiên mọi người mới biết Võ Nha Nhi có mẫu thân và thê tử. Lương Chán cũng lần đầu biết chuyện, nhưng mà những việc này hẳn cũng là do Võ Nha Nhi sắp xếp.

Nếu là do hắn sắp xếp thì đó chính là do ông sắp xếp, ông sẽ gánh hết cho Nha Nhi.

Lương Chấn gật đầu, lộ ra nụ cười hiền từ: "Đúng vậy, là ta muốn các nàng tới kinh thành, Nha Nhi thành thân dù sao ta cũng phải tận mắt nhìn thấy."

Mọi người sôi nổi gật đầu, nói "nên như vậy"... lại tán dương đúng là việc hôn nhân tốt, cưới được hiền thê.

Trong tiếng khen ngợi, Lương Chấn không nhịn được đắc ý, bổ sung thêm một vài chi tiết vào lời dặn dò của Võ Nha Nhi: "Đó là đương nhiên, Võ thiếu phu nhân này chính là lương xứng mà ta chọn lựa kỹ càng."

- -------------------------

Đọc truyện chữ Full