DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 152

152. Tâm ý của trượng phu.

Phu thê là một thể, đương nhiên của thê tử cũng là của trượng phu.

Vị Võ thiếu phu nhân ở huyện Đậu dùng danh nghĩa Chấn Võ quân thì người trong thiện hạ đều coi bọn họ là người của Chấn Võ quân rồi.

Mấy người trong phòng chợt hiểu rõ ý của Võ Nha Nhi.

Thuận nước đẩy thuyền.

"Bọn họ muốn dùng danh nghĩa của chúng ta để làm việc, vậy chúng ta cũng trợ giúp bọn họ một tay." Lão Hồ ôm tay cười cạc cạc. "Tương lai lúa chín, đương nhiên người thu hoạch là chúng ta."

"Nhưng mà không biết rốt cuộc những người này muốn làm gì?" Có người vẫn đề phòng hỏi. "Nếu định bại hoại thanh danh của Quạ quân chúng ta thì...."

Võ Nha Nhi nói: "Chúng ta có thanh danh gì để bại hoại? Chúng ta sợ bại hoại thanh danh hay sao?"

Lão Hồ cười ha ha: "Chúng ta có thành danh à?"

Có được ngoại hiệu Quạ quân trong Chấn Võ quân thì đúng là không cần thanh danh.

Người đàn ông có ý đề phòng cũng bật cười, lắc đầu: "Mấy ngày nay được khen nhiều nên ta cũng đã quên mình là ai."

"Nếu bọn họ làm xằng làm bậy." Võ Nha Nhi vỗ vỗ quần áo, buông tay áo đang xắn xuống: "Chúng ta chỉ đành vì đại nghĩa diệt thân thôi."

Lão Hồ vỗ tay. "Được lắm, Võ Đô tướng thật trung nghĩa vũ dũng, binh lính dưới trướng đều thiện chiến, quân kỷ nghiêm minh."

Đây là lời mà Hoàng đế và triều đình khen ngợi Võ Nha Nhi, mọi người có mặt tại đây đều bật cười lớn.

Lúc này, có người bước vào cửa với sắc mặt khó xử: "Đại nhân, La gia lại tặng lễ, vẫn không nhận à?"

Nghe vậy, Lão Hồ nghĩ đến điều gì đó, hắn nhíu mày nói: "Binh mã phụ trách thủ vệ cửa thành và tuần tra kinh thành của chúng ta đã bị thay đổi, quân bộ nói là do mệnh lệnh của Thôi Tể tướng."

Võ Nha Nhi nổi danh trong kinh thành dẫn tới vô số người tới cửa muốn kết giao, tất nhiên La Quý phi và La thị cũng không ngoại lệ, rất nhiều lần đưa danh thiếp mời Võ Nha Nhi tới nhà làm khách.

Võ Nha Nhi dùng cái cớ ngày đêm ở trong cung làm bạn với Hoàng đế để cự tuyệt gặp khách và lễ vật, chỉ nhận danh thiếp.

"Chúng ta mới đến, quan hệ trong kinh thành lại rắc rối phức tạp, vì tránh việc kết giao vô ý rơi vào phiền toái cho nên dứt khoát không kết giao với ai." Võ Nha Nhi dặn dò mọi người như vậy.

Nhưng ai cũng không kết giao cũng có vấn đề, hắn hung thần ác sát vọt vào kinh thành cắn xé khắp nơi, ai cũng sợ hãi ai cũng e ngại, như vậy khi thế cục không xong các thế lực sẽ muốn mượn sức hắn, thế cục đã ổn định thì sẽ quay đầu muốn đối phó với hắn.

Hắn đứng bên cạnh hoàng đế đã là dị số trong triều đình, là đao là gai trong mắt nhiều người.

Tuy rằng hắn giết Toàn Hải nhưng cũng giết Ngô Chương cho nên tể tướng Thôi Chinh đề phòng hắn, cũng lý do này, khi hắn giết Ngô Chương và cũng giết Toàn Hải thì La thị cũng cảnh giác với hắn.

Tuy rằng hắn đứng trước mặt hoàng đế nhưng không có gốc không có rễ, chỉ le loi một mình, không thể chịu nổi nhiều người cùng cắn xé như vậy. Huống chi Hoàng đế đã rất nhiều năm không để ý tới triều chính, ngoại trừ tên tuổi Hoàng đế ra thật sự ngài chỉ là một kẻ cô đơn mà thôi.

Võ Nha Nhi nói: "Nhận lễ vật của La gia đi."

Cho nên vẫn phải chọn lựa à? Lão Hồ nói. "Thôi Chinh bất hòa với La gia đấy."

Không nhận lễ vật của ai hết, không cho ai mượn sức cả vậy mà đột nhiên tới gần La gia, thì sẽ bị nhận định thành người của La gia. Toàn Hải đã chết, La thị là cái đinh trong mắt Thôi Chinh, mà giờ cái đinh này lại có thêm một thanh đao, Thôi Chinh tuyệt đối sẽ không cho phép điều ấy.

"Chính là vì bọn họ bất hòa nên ta mới thu lễ vật." Võ Nha Nhi nói. "Thôi Chinh không cho phép cái đinh trong mắt mình có thêm một thanh đao thì La thị càng muốn nắm chặt thanh đao là chúng ta này, để hắn ra mặt cấu xé với Thôi tể tướng và đám quan viên triều đình đi, như vậy chúng ta có thể yên ổn làm việc."

"Nhưng như vậy cũng không nhất định có được yên ổn, việc này một khi xảy ra thì hệ lụy trong đó sẽ dây dưa không dứt, còn phiền toái hơn so với đánh giặc rất nhiều." Lão Hồ bĩu môi.

"Chuyện này thật ra cũng chẳng phải việc gì lớn." Võ Nha Nhi nói. "Phiền toái lớn nhất là những việc ở bên ngoài."

Hắn hất cằm ra phía ngoài.

"Cho đến này An Khang Sơn vẫn chưa về Phạm Dương."

Kẻ kia tựa như một con mãnh hồ thở phì phò đỏ mắt nhìn kinh thành.

Đám người lão Hồ sợ hãi.

"Chờ phiền toái này tới thì đám người trong triều đình kia cũng chẳng phải là cái gì." Võ Nha Nhi nói. "Chúng ta đầu nhập vào La thị không phải là sợ Thôi Chinh mà là để tiện làm việc."

Nói tới đây hắn cười cười, quay đầu nhìn về phía huyện Đậu trên dư đồ.

"Giống như Võ thiếu phu nhân ở huyện Đậu vậy, dựa vào lễ nghĩa sử dụng quan phủ, đóng quân dưỡng dân thu nạp nhân tâm, mọi chuyện đều thuận lợi."

"Hiện tại chúng ta ở trong triều đình, những người này cũng không thể thật sự làm gì chúng ta, nhưng có lễ có nghĩa thì làm việc thuận lợi hơn, có thể tích tụ càng nhiều lực lượng để đối phó với phiền toái thực sự tới từ bên ngoài."

Những người như lão Hồ cũng không phải thô cuồng giống như bề ngoài, bọn họ có thể sống sót qua vô số trận tử chiến thì chỉ cần giải thích một chút là thông suốt.

"Nếu muốn kết giao thì phải chân thành một chút." Một người quay đầu dặn dò người vừa tới. "Nhận lễ vật của La thị cũng đừng quên đáp lễ."

Người mới đến thưa dạ rồi xoay người vội vàng đi.

Mấy người trong phòng cầm danh mục quà tặng của La thị lên xem, còn đùa giỡn trêu chọc.

"Tặng không ít đồ đâu."

"Mấy thứ trên này đứng nói là biết, chữ viết này ta cũng không nhận đâu, đây là cái gì vậy?"

"Nhất định là thứ tốt, thấy bảo La thị ra cửa thứ rớt xuống mặt đất không phải bụi đất mà là trân châu đấy."

Lão Hồ ngẩng đầu lên từ danh mục quà tặng: "Chúng ta có gì để đáp lễ đối phương."

Bọn họ ở kinh thành lâu như vậy, tuy rằng nhìn có vẻ vẻ vang, nhưng cũng không hề phát tài gì, trong tay trống trơn, ngoại từ lúc Hoàng đế ban thưởng cho một ít đồ vật khi đọc thánh chỉ tuyên dương ra thì không có gì hết.

"Mà mấy thứ kia cũng không thể coi là lễ vật để tặng người được." Một người vội kêu lên. "Nhanh đi nói với mấy người dưới đi."

Một đám binh lính không hiểu việc đời, nếu đem mấy thứ được hoàng đế ban thưởng đưa đi tặng thì quả là chọc phiền toái lớn rồi.

"Lễ vật đã có quà đáp lễ." Vị quân hán phụ trách thu lễ, tặng lễ bị gọi tới lớn giọng nói, hắn có vài phần không vui. "Không đưa đồ ngự tứ, yêm (ta) cũng biết là đồ của hoàng đế thì không thể động mà."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lão Hồ tò mò hỏi: "Vậy tặng lại cái gì? Thịt khô chúng ta mang theo hay sao?" Nói xong chính hắn cũng không nhịn được ôm bụng cười: "Này cũng coi như của hiếm lạ, cả đời này chắc La thị chưa từng ăn thứ nào như vậy đâu."

Quân hán kia bĩu môi: "Yêm không phải kẻ không kiến thức, đưa lại đều là thứ tốt."

"Thứ tốt gì?" Có người khó hiểu hỏi.

"Là một cái cây làm bằng vàng!" Quân hán đắc ý nói, hắn khoa tay múa chân. "Phía trên có mấy con chim làm bằng đá quý, có tận 10 con chim nhưng mà nhìn thật xấu."

Tuy rằng mọi người không biết cái gì mà cây cái gì mà chim nhưng vàng và đá quý thì ai cũng biết.

"Chờ một chút, chờ một chút." Có người kinh ngạc hô. "Chúng ta có loại cây này từ bao giờ vậy?"

Đúng vậy, đám đàn ông trong phòng đều lấy lại tinh thần, Võ Nha Nhi cũng nhìn sang vị quân hán kia, bọn họ không có khả năng có thứ này bởi vì không cho phép thu lễ vật, càng không cho phép cướp bóc khi xông vào kinh thành.

"Là Vương Lực mang về." Quân hán duỗi tay chỉ ra ngoài. "Thiếu phu nhân cho."

Thiếu phu nhân....

"Đúng vậy, đúng vậy, thiếu phu nhân bảo người đóng gói lễ vật cho chúng ta." Vương Lực bị gọi tới, nhớ lại. "Thiếu phu nhân nói là mang chút trợ cấp cho Đô tướng, kinh thành không phải nơi khác."

Trợ cấp này đến thật kịp thời, đám đàn ông liếc nhau.

"Vậy cây bằng vàng kia có tặng cho đối phương nữa không?" Vị quân hán phụ trách việc tặng lễ phát hiện không khí trong phòng có chút cổ quái, chủ động dò hỏi. "Người của La thị còn đang chờ đấy."

Võ Nha Nhi gật đầu: "Đưa đi thôi."

Quân hán chỉ cần nghe được đáp án này là được, hắn thưa dạ rồi lui ra.

"Thiếu phu nhân thật thận trọng." Lão Hồ nói, nếu đã là lễ vật nàng chuẩn bị thì có sáng mù mắt người khác cũng không kỳ lạ.

Hắn chợt nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy ở huyện Đậu, người kia tùy ý tặng bảo đao cho người khác, ngã đổ rượu ngon, ném châu báu lên đài cao, rồi cây san hô đỏ được thương nhân nâng vào.... chậc chậc chậc.

Mấy người còn lại vây quanh những đồ vật mà Vương Lực mang về cũng phát ra những tiếng chậc chậc.

"Đây là đồ mà đám Vương Lực dùng mấy miếng thịt khô, đồ ăn sơn dã cùng da thú để đổi lấy à?" Bọn họ trêu chọc.

"Bên kia nhất quyết nhét cho, ta từ chối thì đúng thật bất kính." Vương Lực buông tay.

Có đối lập này, bọn họ quả thật có chút keo kiệt.

Võ Nha Nhi nói: "Không sao, chúng ta cũng tặng nàng thêm một chút lễ vật là được."

Nhưng bọn họ không có vàng bạc làm cây, đá quý làm chim đâu.

"Ta sẽ thỉnh chỉ từ Hoàng đế." Võ Nha Nhi hơi hơi mỉm cười. "Thỉnh xin ngài ban thưởng cho phu nhân của ta."

Đối với người có lễ có nghĩa như Võ thiếu phu nhân thì có lễ vật nào biểu hiện thành ý hơn thứ này nữa?

- ---------------------

Đọc truyện chữ Full