DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 191

191. Nghi Châu ủy thác.

Cửa thành Nghi Châu rủ xuống từng dải từng dải lụa trắng, đồng thời cờ tang dựng lên bay phấp phới.

Trên đường phố, vô số dân chúng đang vội vã, đại đa số mọi người đều đã thay đồ tang màu trắng, còn lại một số người đang mặc áo tang cho lũ nhỏ.

Trong nháy mắt, cả thành toàn là đồ trắng.

Thành Nghi Châu không bị phản quân quấy nhiễu, hết thảy vẫn như cũ, cho nên mọi đồ vật được chuẩn bị rất nhanh, bao gồm cả những cỗ quan tài tốt nhất.

Từng cỗ quan tài được bày biện ở cửa thành, các trưởng giả được mọi người tín nhiệm bắt đầu khâm liệm thi thể của mọi người trong Vương phủ.

Vốn dĩ Chấn Võ quân muốn làm những điều này, bởi vì mọi người trong vương phủ đều chết cực kỳ thê thảm, thi thể tàn khuyết, dân chúng đã bao giờ gặp phải cảnh tượng này chứ, càng đừng nói đến việc phải khâu thi thể lại, nhưng dân chúng trong thành cự tuyệt.

"Mọi người trong Vương phủ vì chúng ta mà chết, đương nhiên chúng ta phải tẫn hiếu vì các ngài."

Từng khối huyết nhục được nâng đến, từng phần từng phần còn lại của những mẩu chân tay cụt được xếp chỉnh tề, dùng nước sạch bỏ thêm hương liệu lau đi vết máu, rồi từ những tú nương khéo léo nhất thành khâu, nối chúng lại với nhau.

Sắc mặt bọn họ có trắng bệch, bàn tay bọn họ có run rẩy đến không thể đứng vững, nhưng không có người nào nôn mửa hay ngất đi, chỉ có khóc lớn, đến cuối cùng, những tiếng khóc ấy cũng dừng lại, những đôi mắt đỏ hồng hết sức chăm chú khâm liệm cho những người đã khuất.

Vương gia đã chính tay chuẩn bị quan tài cho mình từ sớm, kỳ trân hoa lệ.

Trong tiếng khóc hô thương tiếc của những trưởng giả, cùng những người đức cao vọng trọng mấy trăm người trẻ tuổi nâng quan tài của Vương gia lên đi vào trong thành, còn quan tài của những người khác trong vương phủ cũng được mười mấy người nâng. Hai bên đường, những hàng dài dân chúng quỳ xuống đất khóc kêu. Nghi Châu vào đầu hạ, tiền giấy tựa như bông tuyết bay tán loạn đầy trời.

Màn đêm buông xuống, đâu đâu cũng là những ngọn đèn trắng, tiếng khóc còn chưa tan đi.

Mấy lão giả mặt đầy bi thương và mỏi mệt chống quải trượng đi ra khỏi cửa thành, thấy rõ một đội binh mã vẫn đứng trang nghiêm ngoài thành.

"Đã đưa đồ ăn qua chưa?" Bọn họ vô thố, hơi thoảng hốt dò hỏi.

Bọn họ đều đắm chìm trong bi thống tiếc thương Chiêu Vương cùng với bận rộn việc khâm liệm cho nên đã quên mất đội binh mã này.

"Còn đưa đồ ăn làm gì, mời bọn họ vào thành đi." Có người dậm chân nói.

Đây chính là binh mã đánh cho phản quân chạy tán loạn, giải khó khăn cho Nghi Châu đấy.

"Hơn nữa, mấy người thấy không." Vị trưởng giả dậm chân nhìn về phía ngoại thành. "Chúng ta không để ý, không mời bọn họ vào, bọn họ cũng không vào thành, cứ như vậy cảnh giới ở bên ngoài."

Có thể thấy được quân kỷ nghiêm minh.

Dù lúc này nghe thấy lời mời vào thành, đội binh mã vẫn từ chối.

"Chúng ta ở bên ngoài cảnh giới." Trung Ngũ nói. "Tuân theo mệnh lệnh."

Mấy lão giả liếc nhau, câu cuối cùng mới là mấu chốt, mệnh lệnh.

Những binh sĩ này có tướng lĩnh, đó là vị Võ thiếu phu nhân kia.

Vị nữ tử kỳ quái ấy đã được Chiêu Vương giới thiệu là Võ thiếu phu nhân tới từ Huyện Đậu. Lúc đó, mọi người đầu óc hoảng loạn rối như tơ vò, không rõ mối quan hệ giữa vị Võ thiếu phu nhân với toán binh mã tới cứu viện này là gì, hơn nữa Vương gia lại nói những lời kỳ kỳ lạ lạ, khiến họ càng hồ đồ.

Hiện tại, sau khi chải vuốt lại thì trượng phu của Võ thiếu phu nhân là tướng lãnh của Chấn Võ quân. Trượng phu bảo vệ kinh thành, thê tử tới cứu viện Chiêu vương, tuy rằng nghe có chút không đúng....

Nhưng vị Võ thiếu phu nhân này là thủ lĩnh của viện binh đó là điều không thể nghi ngờ. Là thủ lĩnh thì nên mời vào trong thành đầu tiên, huống chi nàng còn là phu nhân, chẳng qua.....

Bọn họ nhìn về nơi Chiêu Vương qua đời, vị nữ tử ấy vẫn còn ngồi ở chỗ đó, từ khi Chiêu Vương chết đến lúc khâm liệm, rồi được nâng đi, nàng vẫn không nhúc nhích.

Bên người chỉ có một gã hộ vệ, cho dù bóng đêm buông xuống vẫn bung dù.

"Thiếu phu nhân không gặp người sao?" Bọn họ hỏi.

Trung Ngũ đáp: "Vâng, thiếu phu nhân quá bi thương."

Một nữ tử suất binh tới cứu viện từ xa như vậy, kết quả tận mắt nhìn thấy Chiêu Vương chết đi, điều này còn bi thống hơn cả việc tới muộn một bước chỉ kịp nhìn thấy thi thể của ngài. Các vị trưởng giả có thể hiểu điều đó, bi thương đã trở thành một nhịp cầu, khiến họ cảm thấy vị nữ tử xa lạ này thân thiết hơn rất nhiều.

"Cũng không thể để nàng ngồi như vậy." Bọn họ nói. "Khuyên nhủ nàng đi."

Trung Ngũ nhìn về bên kia, cũng rất lo lắng, tựa hồ như tiểu thư bi thương vì cái chết của Chiêu vương, nhưng hình như lại không giống lắm, cảm giác này không thể nói rõ, nhưng tóm lại, nàng thật sự đang rất bi thương.

Hắn đi tới gần, xì xì vài tiếng, Phương Nhị quay đầu lại trừng mắt. Trung Ngũ chỉ chỉ lên bầu trời, Phương Nhị hiểu ý của đối phương, trời đã tối rồi không cần bung dù. Hắn liếc nhìn nàng, nữ tử bị quần áo bao lấy che đậy tựa như đã hóa thành bùn đất hay cục đá.

"Làm sao?" Phương Nhị thu dù lại, đi đến bên Trung Ngũ hỏi.

"Đại tiểu thư thế nào rồi?" Trung Ngũ hỏi.

"Ta không hỏi." Phương Nhị đáp.

Trung Ngũ nhìn hắn: "Đại tiểu thư khổ sở như vậy, ngươi nói cái gì đi."

Phương Nhị hỏi: "Nói cái gì bây giờ?"

Nói gì sao? Đừng khổ sở ư? Việc rõ ràng khổ sở như vậy sao lại không cảm thấy khổ sở được? Hay là khuyên nàng ăn chút gì, uống chút gì hoặc vào nghỉ ngơi một chút? Nhưng khi khổ sở, bi thương thì ai còn nghĩ đến mấy thứ đó....

Trung Ngũ và Phương Nhị mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

"Nếu có Nguyên gia hay Kim Kết ở đây thì tốt rồi." Trung Ngũ nói thầm. "Hoặc Võ phu nhân cũng được."

Mấy người trong thành Nghi Châu nghe vậy thì hiểu ra, những binh tướng này là cấp dưới, cũng là đàn ông, căn bản không biết khuyên giải hay an ủi nữ tử khi bi thương.

Một lão giả dứt khoát đi lên, ông cúi người nghẹn ngào hô lớn một tiếng: "Võ thiếu phu nhân, đã như vậy rồi, xin phu nhân nén bi thương."

Đã như vậy rồi ư.

Vốn dĩ việc đã xảy ra rồi, không nén bi thương thì có thể làm thế nào.

Lý Minh Lâu ngẩng đầu lên, nàng duỗi tay xoa xoa khuôn mặt nhưng phát hiện không hề có nước mắt. Giây phút Chiêu Vương chết đi, nàng lâm vào trạng thái dại ra, mê mang không biết nên làm gì, cũng không biết đang ở nơi nào, cũng không biết phải nghĩ điều gì.

Nhìn thấy thân mình nàng động đậy, Trung Ngũ và Phương Nhị vội bước tới gần, nàng chống tay đứng lên, nói: "Chúng ta đi thôi."

Hai người lập tức thưa dạ, mấy người trong thành Nghi Châu chợt ngẩn ra, sao.... sao lại đi rồi? Họ vội lên tiếng ngăn lại: "Thiếu phu nhân, người muốn đi đâu?"

Nàng nói: "Chiêu Vương qua đời, ta, tất nhiên là trở về."

Một lão giả dùng đại lễ, cúi người nức nở nói: "Thiếu phu nhân, trước lúc Vương gia lâm chung đã phó thác chúng ta cho người, mong rằng người rủ lòng thương."

Những người khác cũng sôi nổi thi lễ.

Phó thác ư? Trước khi chết Chiêu vương đã nói rất nhiều, nhưng nàng không nghe vào cũng quên mất.

"Các người yên tâm, ta sẽ để lại một ít binh mã bảo vệ thành Nghi Châu." Nàng nói. "Phạm Dương quân đã rút đi, hơn nữa cả nhà Chiêu Vương đã qua đời, Nghi Châu đã không còn quan trọng với phản quân, sẽ không còn đại quân tới xâm phạm nữa."

Lão giả nói: "Thiếu phu nhân, ta biết hiện giờ tình thế rất khẩn cấp, mà phu nhân lại có quân vụ trong người. Chúng ta không phải kẻ tham sống sợ chết, nhưng mà Vương gia mới qua đời, dân tâm toàn thành hoảng loạn, thỉnh xin thiếu phu nhân dừng bước, chờ đợi ít lâu."

Lúc này, ông muốn quỳ xuống.

Lý Minh Lâu vội đưa tay nâng, bàn tay vẫn luôn nắm chặt chợt thả lỏng, một vật lăn xuống, không biết là vàng hay bạc mà rơi xuống đá vụn phát ra tiếng leng keng.

Nàng và lão giả cùng nhìn xuống theo bản năng, đồ vật đó phát ánh sáng trên mặt đất mịt mờ.

Nàng nhớ, trước khi chết Chiêu Vương đã nói phó thác Nghi Châu cho nàng, còn thứ này cũng phó thác cho nàng rồi nhét một vật gì đó vào tay nàng.

"Thiếu phu nhân, người, là nhẫn à...." Lão giả nói, cúi người nhặt lên, ông muốn phủi phủi theo bản năng nhưng khi thấy rõ thứ trong tay là cái gì. Tức khắc á lên một tiếng, giơ cao, thân mình cũng quỳ sụp xuống, phát ra một tiếng hô nhỏ. "Bệ hạ...."

Bệ hạ?

Lý Minh Lâu nhìn đồ vật được nâng lên trong lòng bàn tay của đối phương, không phải là một cái nhẫn mà là một kim ấn hình vuông khá nhỏ. Vì lão giả hoảng loạn cho nên kim ấn bị lật ngược, bốn chữ nhỏ "hoàng đế chi tỉ" được ánh đuốc chiếu rọi lúc sáng lúc tối.

Đây là... là con dấu của hoàng đế ư?

Thủy Hoàng Đế từ thượng cổ truyền xuống bảy cái ấn, ngoại trừ ngọc tỷ truyền quốc lưu truyền xuống các đời thì bản thân thiên tử còn nắm giữ sáu cái ấn, "hoàng đế chi tỉ" là một trong số đó.

Đời trước, An Khang Sơn phản loạn, Lỗ Vương vội vàng đăng cơ, lấy Lân Châu là thủ đô thứ hai, chờ sau này trở lại kinh đô. Trải qua kiếp loạn, truyền đình mất rất nhiều đồ vật, khi Hạng lão thái gia tán gẫu với nàng có nhắc đến "hoàng đế chi tỉ".

Nhưng mà điều này cũng không phải việc lớn gì, An Khang Sơn thiếu chút nữa trộm luôn kinh đô của Đại Hạ thì trộm một cái kim ấn của hoàng đế có là gì.

Nàng duỗi tay cầm lấy chiếc kim ấn trước mặt, xem xét thật kỹ, tuy rằng nàng chưa từng nhìn thấy nó nhưng đây là thứ Chiêu vương đưa cho nàng, chắc hẳn không phải là giả.

Hóa ra, "hoàng đế chi tỉ" không phải bị An Khang Sơn trộm từ kinh thành mà là ở trong tay Chiêu Vương.

- ----------------------------

Đọc truyện chữ Full