DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 204

204. Không cho đi ngang qua.

Hiện giờ có thể bình an thuận lợi đi đường xa đã thành hy vọng lớn nhất, cũng là hy vọng xa vời nhất.

Hàn Húc đứng ở ven đường, nhìn sơn lĩnh phía trước với sắc mặt nghiêm trọng, có hai chiếc xe ngựa cùng vài xác chết nằm rải rác ở cách đó không xa.

Các tùy tùng bước lên kiểm tra đồng thời vùi lấp đơn giản những thi thể đó.

"Là dân chúng bình thường, xe ngựa đã bị cướp bóc, người chết đa số là trai tráng hộ vệ, và phần nhiều là người già, trẻ nhỏ." Trung Lý tới gần nói với Hàn Húc.

Hàn Húc nói: "Có thể dùng xe ngựa và nhiều hộ vệ như vậy thì tất nhiên là người giàu có, ngoại trừ những hộ vệ thì người chết đều là người già và trẻ nhỏ cho thấy, nam nữ trẻ tuổi đều đã bị bắt đi rồi."

Hắn cao giọng gọi một tùy tùng đang bận rộn, người kia nhanh chóng tới đây.

"Không phải nơi này không còn phản quân hay sao? Cho nên mới cố ý không đi qua Giang Nam đạo mà đi đường vòng tới Hà Nam đạo rồi tới Sơn Nam."

Tùy tùng cười khổ nói: "Đại nhân, nơi này không có phản quân nhưng có sơn tặc."

Từ khi An Khang Sơn phản loạn, Đại Hạ lâm vào cảnh hỗn loạn, binh mã quan phủ hoảng sợ, bá tánh ly tan, mà lúc này sơn tặc, mã tặc cũng nhân cơ hội tác loạn.

Chợt, phía trước có tiếng vó ngựa, các tùy tùng lập tức đề phòng cho đến khi nhìn thấy là người của mình.

"Đại nhân, trên núi có tặc phỉ, khoảng mấy trăm người." Tướng lãnh của Phong Uy quân xuống ngựa với sắc mặt bất an.

Bất an ở đây không phải là vì sợ đám sơn tặc kia, những binh lính có thể sống sót và đối chiến vài lần với Phạm Dương quân tại Tuyên Võ đạo đã không còn vô thố, bất lực như khi mới bắt đầu loạn thế nữa.

Có khoảng hơn 100 binh sĩ Phong Uy quân hộ tống Hàn Húc, Võ thiếu phu nhân còn phái thêm hơn 20 tùy tùng đi theo, với số người như vậy thì sơn tặc đừng mơ tưởng làm gì được bọn họ, nhưng nếu muốn tiêu diệt đám sơn tặc này thì cũng không dễ dàng gì.

Hàn Húc nhìn về phía trước, núi cao rừng sâu, cây cối rậm rạp....

"Đại nhân, nơi này là địa giới của Trung Võ quân." Tùy tùng lúc trước nói. "Có lẽ bọn họ đang bận rộn đề phòng phản quân cho nên xem nhẹ việc quản lý cảnh nội, vì vậy mà sơn tặc có cơ hội gây ra hỗn loạn. Phía trước có thành trì có trạm gác, chúng ta đi báo cho bọn họ biết để quan binh địa phương phái người đi diệt phỉ, như vậy là có thể giải quyết được khó khăn cho dân chúng cũng như không làm trì hoàn hành trình của đại nhân."

"Bởi vì tin tức bệ hạ băng hà đã truyền khắp, Tây Nam và Đông Nam lại có không ít binh mã quy hàng An Khang Sơn, Tiểu đô đốc Kiếm Nam còn ở nơi khác, lúc này thúc phụ của ngài ấy đang quản lý thay, chỉ sợ nhân tâm rối loạn." Một tùy tùng khác bổ sung. "Đại nhân, chúng ta phải đẩy nhanh hành trình thôi."

Để cứu càng nhiều người hơn thì phải xem xét toàn cục, Hàn Húc áp xuống cơn phẫn nộ với sơn tặc, giết tặc không cần phải tự mình đi, hắn nhìn về nơi xa hơn. "Đi tới thành trì gần nhất báo cho quan phủ để bọn họ diệt phỉ."

Chẳng qua không ngờ được rằng lần này đừng nói gặp quan phủ mà bản thân hắn còn bị nhốt ở ngoài cửa thành.

"Nơi này của chúng ta, mỗi ngày chỉ mở cửa thành vào buổi sáng, hiện tại đã qua thời gian rồi." Thủ binh đứng trên cửa thành nói vọng xuống với biểu tình cảnh giác. "Hơn nữa, chỉ tiếp nhận dân chúng bình thường vào thành, các ngươi là binh mã nơi đâu?"

"Chúng ta là Phong Uy quân, hộ tống Gián nghị đại phu Hàn đại nhân đi Kiếm Nam đạo." Quan tướng Phong Uy quân tự giới thiệu.

Từ khi rời khỏi kinh thành, Hàn Húc luôn cải trang để đi đường, ra vào các nơi chưa bao giờ bị ngăn trở, ở phủ Dĩnh Trần hắn cũng lấy thân phận là lưu dân để đi vào, rồi trong lúc binh mã của quan phủ hoảng sợ mới đứng ra để ổn định đại cục.

Nhưng hiện tại, khi trực tiếp báo lên thân phận, thủ binh vẫn không có ý mở cửa cho vào.

"Phong Uy quân? Vì sao lại đến nơi này của chúng ta?" Bọn họ càng thêm cảnh giác, hô lên.

Hàn Húc không còn lời này để nói, những người này không nghe hết câu hay sao? Hay là thân phận và chức quan chỉ là râu ria?

Tùy tùng bước lên lại giới thiệu thân phận của Hàn Húc một lần nữa, thủ binh ở cửa thành kiến thức hạn hẹp, bảo bọn họ chờ một lát để xin chỉ thị, nhưng quan viên được mời đến cũng tỏ ra chẳng biết gì, chỉ nói cái gì mà phải xem xét cẩn thận. Tùy tùng không thể không nói rõ ràng tỉ mỉ lại một lần nữa.....

Hàn Húc buồn bã đứng trước cửa thành, mọi chuyện xảy ra chỉ mới một năm thôi mà phảng phất như đã cách một thế hệ rồi sao? Mọi người đều quên hết rồi sao?

Cuối cùng quan viên trên tường thành cũng nhớ ra, nhưng vẫn không có ý mở cửa: "Chúng ta chỉ là tiểu thành hẻo lánh, ta không quen biết Hàn đại nhân, cũng không biết thật hay giả, nên chỉ có thể mạo phạm. Các ngươi mang theo binh mã không thể để các ngươi vào thành được."

Hắn nói cũng có đạo lý, Hàn Húc ngăn tùy tùng vừa muốn chất vấn lại.

"Chúng ta không vào thành, nhưng ngoài thành có phỉ tặc tác loạn, không ít người qua đường bị cướp giết." Hắn nói. "Các ngươi phái binh mã đi diệt phỉ đi, đừng để đám sơn tặc này làm hại bá tánh nữa."

Quan viên trên tường thành ậm ừ nói: "Đã biết, đa tạ đại nhân nhắc nhở."

Câu trả lời rất là có lệ, hoặc là đã sớm biết không để ý đến, hoặc là hiện tại vừa mới biết nhưng không để bụng. Mặc kệ là thế nào cũng không phải kết quả mà Hàn Húc muốn.

"Tri phủ của các ngươi đâu?" Mày rậm của hắn dựng thẳng, bước lên một bước nói. "Bảo hắn đến gặp ta, ngươi không biết ta thì để hắn nhìn xem có biết công văn con dấu của triều đình hay không."

Khí thế của Gián nghị đại phu không khiến cho quan viên trên cửa thành kinh hoàng, mà ngược lại đối phương còn không thèm che giấu biểu tình qua loa có lệ: "Hàn đại nhân, tri phủ của chúng ta đang rất bận rộn, còn nữa, bệ hạ đã mất, triều đình cũng rời khỏi kinh thành, nha môn lục bộ cũng không còn, mỗi người đều có thể ra vào, ai biết công văn của triều đình và con dấu kia là thật hay giả."

Hàn Húc giận dữ: "Ngươi!"

"Còn nữa, Hàn đại nhân." Quan viên đứng trên tường thành cất cao thanh âm, đánh gãy lời Hàn Húc. "Hiện giờ phản quân tác loạn, Hà Nam đạo của chúng ta giới nghiêm, các cánh Vệ quân ở nơi khác không được đi qua, cho nên mời Hàn đại nhân trở về đi."

Cái gì? Hàn Húc tức giận nhìn quan viên kia, nhưng đối phương không cho hắn cơ hội mắng mỏ mà đã phất tay áo rời đi.

Hàn Húc nhìn sang tùy tùng, nói. "Không có phản quân nhưng đường này cũng không hề dễ đi."

Thanh âm của hắn vừa phẫn nộ lại pha lẫn mỏi mệt.

So với quan viên phủ Dĩnh Trần yếu đuối, thậm chí so với những quan viên phản loạn cấu kết với với Phạm Dương quân thì quan viên ở đây khiến hắn tức giận hơn cả. Tuy rằng hắn có thể khẳng định những người này không có ý phản loạn.

Cự tuyệt các cánh Vệ quân khác đi qua chẳng phải đám quan viên này đang âm mưu xưng vương hay sao!

Hàn Húc biết Vu Phi có ý định nuôi dưỡng lực lượng cho nên không chủ động tấn công phản quân, nhưng ít nhất ngoài mặt vẫn còn giữ thể diện, mà hiện tại đám quan viên Hà Nam đạo đây lại trmần trụi không thèm che giấu dã tâm.

Hoàng đế băng hà, nhân tâm của người trong thiên hạ sẽ tán loạn, nhưng không nghĩ tới sẽ tán loạn nhanh như vậy.

Tùy tùng than nhẹ một tiếng: "Đại nhân, phản quân không hề có lương tâm, còn nơi này ít nhất vẫn là người một nhà, người một nhà thì rốt cuộc còn có chút ít lương tâm...."

Hắn còn chưa nói xong, thì trên tường thành vốn yên ắng chợt vang lên vài thanh âm: "Các ngươi tới từ đâu? Là Phong Uy quân à, vậy vì sao trên xe lại cắm 2 loại quân kỳ? Ý, đó có phải là quân kỳ của Chấn Võ quân hay không?"

Tùy tùng thẳng sống lưng: "Đại nhân, ngài xem, lương tâm tới rồi."

Lương tâm ư? Hàn Húc không rõ lắm, ngẩng đầu nhìn lên tường thành, trên tường thành lại có vài quan binh đang dò người ra ngoài kiểm tra.

"Là quân kỳ của Chấn Võ quân, khi đi ngang qua Tuyên Võ đạo Hàn đại nhân đã kết bạn với phu nhân của Võ đô tướng Chấn Võ quân. Võ thiếu phu nhân thân tặng ngựa xe và tùy tùng." Tùy tùng lớn tiếng nói.

Nói lời này thì có ích lợi gì, lúc trước cũng đã nói qua.... Nếu là Chấn Võ quân tới thì còn có tác dụng, quan tướng Phong Uy quân nói thầm trong lòng như vậy. Nhưng khi nghe lời này, trên tường vang lên những tiếng xôn xao.

"Ấy dà, Chấn Võ quân."

"Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

"Mở cửa thành! Nhanh mở cửa thành!"

Bước chân nặng nề vang lên, cánh cửa thành dày nặng thật sự kẽo kẹt kẽo kẹt mở ra. Lời thì thầm của quan tướng Phong Uy quân bị nghẹn ở cổ họng. Hắn vừa kinh ngạc lại vừa ghen ghét, một chiếc cờ xí của Chấn Võ quân lại hữu dụng như vậy sao?

...

...

"Đại nhân, đại nhân, không tốt rồi." Một tiểu lại vọt vào. "Cửa thành bị mở, Hàn Húc kia vào được rồi."

Trong thư phòng phủ nha đang có bốn người ngồi cười nói, ba người mặc áo quan bào, một người khác thì mặc áo xanh lam, là văn sĩ, nghe thấy lời này, bọn họ không nói cười nữa mà lộ vẻ kinh ngạc.

Một quan viên buông chén trà trong tay xuống: "Không thể nào, ta đã nói bảo bọn họ rời đi mà."

Người này là quan viên vừa rồi trên tường thành.

"Vậy ai đã mở cửa?" Tri phủ ngồi ở giữa hỏi với vẻ mặt ngưng trọng.

Tiểu lại vừa tiến vào do dự bất an thưa: "Là Trung...."

Hắn còn chưa nói hết câu thì lại có người đi vào, thanh âm thanh thúy vang dội đáp: "Đại nhân, là ta."

Một quan tướng trẻ tuổi khoảng hơn 20 bước vào, khuôn mặt anh tuấn, trên má còn hai má lúm đồng tiền, chưa nói đã cười.

Nhìn thấy người thanh niên này, sắc mặt tri phủ nhu hòa hơn: "Trung Tề à, sao lại thế này?"

Biểu tình của người trẻ tuổi gọi là Trung Tề có chút hoảng sợ: "Đại nhân, Hàn Húc kia vậy mà được Chấn Võ quân hộ tống."

Viên quan lúc trước nhíu mày: "Không phải đâu, là binh mã của Tuyên Võ đạo, ta đã hỏi qua."

Trung Tề khoa tay múa chân bắt đầu miêu tả, bọn quan viên trong phòng liếc mắt nhìn nhau, Chấn Võ quân à, đúng là, có chút dọa người...

"Đại nhân, ngài không biết đâu, thực sự dọa người đấy." Trung Tề nói tiếp, hắn vừa nói vừa vung tay tựa hồ như bị chấn kinh. "Không lâu trước đâu có một đám Chấn Võ quân đi qua Hứa Châu, ước chừng hơn một ngàn người, Hứa Châu dựa theo yêu cầu của Đại tướng quân nói không được qua, kết quả bọn họ thiếu chút nữa đã đốt thành..."

"Quá lớn mật...." Tri phủ hoảng sợ.

"Chấn Võ quân sao lại không lớn mật được, bọn họ à, ngay cả cửa hoàng cung ở kinh thành cũng từng công phá mà." Trung Tề vỗ ngực, sợ hãi nói: "Hơn nữa, bọn họ nói phụng hoàng mệnh, dám ngăn trở, giết không tha."

Phụng hoàng mệnh ư, cũng đúng, Võ Nha Nhi của Chấn Võ quân che chở triều đình đi cứu Lỗ Vương. Chiêu Vương đã chết, Lỗ Vương chính là tân đế, nếu ai dám ngăn trở bọn họ, thật đúng là có lý do để giết không tha.

Mấy quan viên trong phòng không dám mở lời.

Tuy rằng bọn họ đã hạ quyết tâm không cho những cánh Vệ quân khác đặt chân vào nhưng không thể ngăn cản hoàng mệnh.

"Cho nên, ta mới cho người mời Hàn Húc vào đây, vạn nhất Hàn Húc kia mời Chấn Võ quân tới thì chúng ta sẽ gặp phải phiền toái lớn." Hai má lúm đồng tiền của Trung Tề hằn sâu xuống, tràn đầy sầu lo. "Vị Hàn Húc này chỉ đi ngang qua, đại nhân cứ theo ý hắn, khen tặng vài câu, ta lại cho người hộ tống chờ hắn rời khỏi Hà Nam đạo của chúng ta thì tốt rồi."

Tri phủ gật đầu: "Cứ như vậy đi."

Trung Tề thưa dạ rồi lui ra ngoài, văn sĩ ngồi một bên nhìn bóng dáng Trung Tề rời đi nhỏ giọng hỏi:

"Vị này đến từ Kiếm Nam đạo à?"

...

...

Hàn Húc được mời vào phủ nha, những người tạp vụ bên trong lui ra ngoài. Trung Tề đứng ở đình viện nhìn một tiểu lại dẫn vị văn sĩ kia đi về phía hậu trạch.

"Đi hỏi thăm xem hắn là ai." Trung Tề nhỏ giọng nói với một tiểu lại bên người.

- ---------------------

Đọc truyện chữ Full