DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 216

216. An tọa nghe ầm ĩ.

Sau khi tân đế phát chiếu thư, An Khang Sơn ở kinh thành cũng phát ra chiếu thư, đều chỉ trích, cáo buộc đối phương là tặc trước toàn thiên hạ.

Bên tân đế có vẻ đúng lý hợp tình hơn bởi rốt cuộc hắn cũng là huyết mạch duy nhất của Tiên đế, có ngọc tỷ, có Thôi Chinh cùng nửa cái triều đình dọn tới.

Nhưng An Khang Sơn cũng không hề yếu thế, vì hiện tại Lỗ Vương là huyết mạch duy nhất, có Thôi Chinh, có ngọc tỷ, có triều thần, cho nên hắn một mực chắc chắn bọn họ hãm hại bệ hạ, hại Chiêu Vương để đoạt vương vị, còn kêu gào thiên hạ thảo phạt đám quân thần bất nghĩa kia.

Nội dung chính của hai chiếu thư là như vậy, nhưng trong quá trình truyền lưu còn được thêm không ít nội dung.

Cuối thu trong hậu trạch phủ nha Quang Châu đã bắt đầu bước vào đầu đông, diệp hồng trúc thúy (lá đỏ trúc xanh), quang cảnh ngoài hiên nhà đương lúc đẹp nhất, nhưng lúc này bên trong lại không có người nào quan tâm cảnh đẹp đó cả.

"Truyền rằng, lúc ấy tân đế vung đao giữa thiên quân vạn mã, đùng, tiếng sấm sét vang lên, tặc quân phía đối diện đã bị đánh chết một mảng lớn."

Một lão giả mắt mù mặc áo bào xanh tay cầm quạt xếp, cùng với lời kể cây quạt "xoẹt" một tiếng mở ra, đồng thời lão cũng hô lên một tiếng "đùng".

Kim Kết ngồi bên chân phụ nhân mắt mù giật mình hoảng sợ, nàng không nhịn được mà ngó ra bên ngoài xem có phải thật sự thay đổi thời tiết hay không.

Cách dẫn chuyện của người này quả là tài giỏi, vừa kể chuyện vừa có thể biểu diễn được tiếng ngựa hí, tiếng binh khí đao quang kiếm ảnh, sự chờ mong của bá tánh, uy vũ của quan quân, khiến người nghe như tận mắt nhìn thấy.

Phụ nhân mắt mù vỗ vỗ bàn tay của Kim Kết đang đặt ở đầu gối của mình, lại sờ sờ vành tai của nàng, Kim Kết cười hì hì ngồi càng sát vào phụ nhân hơn. Họ tiếp tục lắng nghe lão giả kể về tân tế như thiên thần hạ phàm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ngày đăng cơ kia trên trời xuất hiện mây ngũ sắc, hẳn là tiên đế hiển linh.

Mà bên An Khang Sơn nhập kinh cũng náo nhiệt không kém, nào là sấm sét, mây ngũ sắc thay phiên nhau xuất hiện. Khi An Khang Sơn đến hoàng lăng còn đất rung núi chuyển, và vết chân máu của hắn vẫn còn in hằn trên con đường lớn ở ngoại thành không hề tiêu tan.

Bởi vì ở Hoài Nam đạo cho nên người kể chuyện miêu tả tân đế khá chính diện, còn với An Khang Sơn thì mang theo vài phần đùa cợt.

Câu chuyện được kể xong, người trong nhà cảm thấy mỹ mãn chưa đã thèm.

"Hiện tại đều lan truyền như vậy à?" Lý Minh Lâu hỏi người kể chuyện.

Người kia gật đầu: "Hầu hết là như vậy, về nội dung thì có vài chỗ khác nhau nhưng đại thể đều như này."

Lý Minh Lâu không nói gì, biểu tình của nàng dưới khăn che mặt có ra sao thì lão giả mắt mù cũng không nhìn thấy, lão nghiêng tai lắng nghe một chút, rồi chủ động nói: "Thiếu phu nhân, có cần lão đi tới những nơi khác kể chuyện hay không?"

Nàng lấy lại tinh thần, hiểu ý của lão giả. Lân Châu có động tĩnh lớn như vậy là để tạo thanh thế cho vị tân đế hốt hoảng đăng cơ trong loạn thế này, một là để ổn định dân tâm, hai là triệu tập càng nhiều quan viên, mà người trợ giúp tân đế là Võ Nha Nhi, trượng phu của nàng, là thê tử thì tất nhiên phải phu xướng phụ tùy.

Hiện tại nàng khống chế cảnh nội của phủ Quang Châu cùng với các châu phủ xung quanh, tính ra một nửa Hoài Nam đạo, và còn có Dĩnh Trần cùng các thành trì quanh Tuyên Võ đạo, ở nơi xa hơn là Nghi Châu đều nằm trong tay nàng.

Nàng hẳn nên ở những nơi đó tạo thế cho tân đế, người kể chuyện đến chỗ nàng làm môn khách với khẩu kỹ tài giỏi này là lựa chọn thích hợp nhất.

Nhưng, tạo thế cho Lỗ Vương ư..... sau đó, đợi tương lai hắn giết toàn tộc Lý thị à? Ông trời đã nhận định hắn là hoàng đế, nàng không thể thay đổi, nhưng ít ra điều nàng có thể làm, là không thổi phồng hắn lên.

"Bệ hạ đã là thiên mệnh, không cần truyền thuyết, mỗi người đều có thể nhìn được, việc lừa gạt hương dân ngu phu chỉ có những kẻ có tật giật mình mới cần làm." Lý Minh Lâu nói. "Nhưng mà, nếu ông muốn đi thì có thể tùy ý."

Đạo lý này cũng đúng.

"Thiếu phu nhân nói đúng, đúng là người suy nghĩ chu toàn, Bệ hạ là Bệ hạ, là thiên mệnh chính đạo, sao có thể giống như An tặc." Người kể chuyện vội thưa dạ, cười ha ha thi lễ. "Vậy lão hủ sẽ đi vài nơi, thừa dịp góp nhặt những câu chuyện mới mẻ để phu nhân vui vẻ."

Lý Minh Lâu gật đầu, mặc kệ đối phương tự mình hiểu.

Người kể chuyện lui ra ngoài, Kim Kết cũng dẫn phụ nhân ra sân đi dạo, thư phòng khôi phục yên lặng.

"Uy danh chiến thần này là do Đô tướng xây dựng cho Bệ hạ." Khương Danh phong trần mệt mỏi vừa mới về tới cười nói, nói xong câu này hắn lấy ra tay nải, còn riêng lấy ra một cái hộp nhỏ. "Thứ trong tay nải là Đô tướng gửi cho phu nhân, còn đây là cho thiếu phu nhân."

Sau khi rời khỏi Lân Châu, Khương Danh phái một tùy tùng ra roi thúc ngựa về Quang Châu báo tin bình an, còn mình thì dẫn theo những người khác tiện đường chia ra chào hỏi một tiếng với Khương Hội ở phủ Thái Nguyên, Trung Tề ở Hà Nam đạo, và đám người Trung Hậu ở kinh thành. Những nơi này tuy rằng luôn có tin binh mang tin tức về nhưng tự mình đi nhìn qua thì càng tốt hơn.

Cho nên, tới tận hôm nay hắn mới trở lại Quang Châu, tin tức từ Lân Châu và Kinh thành đã truyền khắp ai ai cũng biết, còn diễn biến náo nhiệt như vậy.

Khương Danh định miêu tả kỹ càng tỉ mỉ quá trình Võ Nha Nhi cứu Lỗ vương, đặc biệt là làm như thế nào nhẹ nhàng tạo thế cùng với đạt được sự tín nhiệm của Lỗ Vương ra sao nhưng lại nhạy bén phát hiện, Lý Minh Lâu không có hứng thú với điều này, thậm chí nàng còn có chút lãnh đạm, hắn lập tức dừng đề tài này lại.

Cũng đúng, hiện tại Võ Nha Nhi chỉ được xem là đối tượng hợp tác, đối phương càng cường đại thì vừa là chuyện tốt cũng là chuyện xấu.

Hắn không thể cho rằng người kia là cô gia của mình được, mà lui một bước dù có là cô gia thật đi nữa thì bọn họ cũng phải đề phòng giống như Hạng Nam định nhúng chàm vào Kiếm Nam đạo vậy.

Điều Đại tiểu thư cần là biết Lân Châu đã xảy ra chuyện gì, vậy chỉ cần một câu là đủ rồi.

"Ở đây có một ít quần áo từ da thú." Khương Danh nói về mấy việc vụn vặt. "Lão nô xem qua thì phẩm chất không quá tốt nhưng cũng không tồi."

Ý là hắn đã kiểm tra, không có vấn đề.

Lý Minh Lâu ừ một tiếng, rồi gọi người tới mang cho phụ nhân: "Bảo tú nương sửa lại một chút, thêm phụ kiện làm thành quần áo mặc thường xuyên."

Phụ kiện gắn thêm có thể nói có giá trị hơn bộ quần áo gấp mấy lần.

"Tâm ý mà, không thể tính bằng phẩm chất hay giá trị." Lý Minh Lâu nói.

Khương Danh gật đầu thưa dạ: "Có tiền cũng là tâm ý mà không tiền cũng là tâm ý."

Đại tiểu thư nhà bọn họ không phải loại người chê nghèo yêu giàu, bởi bản thân nàng vốn đã phú quý rồi.

Lý Minh Lâu cầm lấy cái hộp nhỏ: "Đây là cho ta?"

"Đúng vậy." Khương Danh nói. "Lúc ấy đã đưa lễ vật cho phu nhân, sau đó lại nói cái này là lễ vật đưa riêng...."

Hắn nói tới đây thì thấy nàng đã mở hộp nhỏ, không hề có giấy viết thư bay xuống mà thứ xuất hiện trong tầm mắt của Khương Danh là một khối nhỏ màu đất, đồng thời tản ra hương khí nhàn nhạt.

Huân hương.

Lời nói còn lại của hắn biến thành kinh ngạc. ".... cho Thiếu phu nhân."

Đúng là lễ vật, tặng riêng.

Là nhi tử cũng là trượng phu, Võ Nha Nhi thường xuyên tặng lễ cho bên này, nhưng mỗi lần đều là quà chung của cả phu nhân lẫn thiếu phu nhân, đây là lần đầu tiên tách riêng, cho nên Khương Danh còn tưởng là thư tín, chỉ có thư thì mới tách riêng bởi mắt phu nhân đã mù.

Không ngờ lại là huân hương.

Lý Minh Lâu lấy ra một miếng nhỏ đưa lên mũi, ngửi ngửi:

"Mùi hương rất đặc biệt."

Khương Danh cũng thò tới gần, huân hương này không được coi là tinh xảo, thậm chí có thể nói rất thô ráp, sẽ không...

"Không phải là do Đô tướng tự làm đó chứ." Hắn nói, nhớ đến những ngày đó, hắn đi tìm Võ Nha Nhi, đây là lúc rối ren nhất bởi tân đế sắp đăng cơ, nhưng người kia lại không ở trước mặt tân đế, cũng không hề lo liệu đại điển đăng cơ, nếu không phải tới doanh trướng của thương binh thì lại đi ra ngoài.

Ngày đó, khó khăn lắm mới thấy Võ Nha Nhi, hắn vừa từ bên ngoài về, trên lưng ngựa còn có một cái bao căng phồng không biết là thứ gì, bận rộn xong việc thương binh hắn lại vào phòng không cho người tới quấy rầy.

Nhìn thoáng qua huân hương này không phải quý báu hay kỳ trân, không phải do hoàng đế hay đám quyền quý đưa tặng, Võ Nha Nhi không nhận lễ vật, mà dù có nhận đi nữa thì không ai đi tặng một người đàn ông huân hương cả.

Vậy, một người đàn ông biết làm huân hương ư? Còn nữa, vì sao người này sẽ làm huân hương tặng cho tiểu thư nhà hắn?

Khương Danh nhìn Lý Minh Lâu cầm huân hương lên ngửi, biểu tình trở nên trịnh trọng, bước lên một bước: "Tiểu thư, cẩn thận có vấn đề!"

- -----------------------------

Đọc truyện chữ Full