DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 222

222. Sống thanh bần vui đời lạc đạo

* Ý nói về người lấy đắc đạo làm vui, không vì nghèo khổ mà buồn phiền, lo âu.

Tân đế đăng cơ ở Lân Châu, tuy rằng mệnh lệnh cho các cánh Vệ quân không cần tới hộ giá nhưng vẫn có vô số dân chúng đổ về nơi ấy.

Ở đó có hoàng đế, có triều đình, có mười mấy vạn đại quân, cái nơi nhỏ bé hẻo lánh đó đã trở thành nơi bình yên nhất trong lòng mỗi người.

Bởi vì mọi người mang trong lòng ý niệm như vậy mà thành Vị Thủy trở thành nơi phồn hoa nhất trong loạn thế này. Cả trong lẫn ngoài thành đều là người, phố xá sầm uất tràn ngập cửa hàng và tiếng rao bán.

"Hướng Cù Nhiêm!"

Tiếng la vang lên trên đỉnh đầu.

Hướng Cù Nhiêm dưới cửa thành cũng không hề ngẩng đầu lên, mà đưa tay đón lấy một tay nải nhỏ được ném tới.

Tay nải căng phồng tựa như đựng vài cục đá.

Hắn mở ra lấy một cục đá đen tuyền to bằng nắm tay, cắn một miếng, loại này là thịt hong gió tuy rằng khó coi nhưng chính xác là thịt.

Hắn cắn xé một miếng lớn, nhai nhai, sau mới ngẩng đầu nói: "Còn rượu đâu?"

Một người đàn ông lớn tuổi đứng ven đường, eo đeo đao, nghe vậy lại ném cho hắn một bầu rượu: "Không thiếu của ngươi đâu."

Hướng Cù Nhiêm nhận lấy ngửa đầu uống một hớp lớn, rượu tràn ra chảy đầy thân thể, rồi lại xé một miếng thịt, nhai nhai, cười ha ha. "Thống khoái."

Mấy lưu dân ngồi bên cạnh nhìn hắn với vẻ mặt hâm mộ, nước miếng chảy ròng ròng, bề ngoài Hướng Cù Nhiêm tuy rằng đẹp đẽ nhưng cơ thể lại cường tráng, eo lại đeo đao sắc khiến đám người kia không dám tới cướp đoạt.

Hắn vung tay ném tay nải đựng thịt khô kia cho họ: "Ăn đi."

Tức khắc mấy lưu dân này xông tới tranh đoạt, làm cho phía ngoài cửa thành rối ren một lúc.

"Gia hỏa này, thật là.." Người hộ vệ lớn tuổi hô. "Đây là thịt khô đặc biệt chỉ có ở nhà chúng ta thôi đấy."

Hướng Cù Nhiêm giơ bầu rượu uống ừng ực: "Có gì mà đặc biệt, đều để no bụng mà thôi."

Du hiệp này đúng là sáng này có rượu sáng nay say, sáng nay không thịt sáng đói bụng, không bàn khẩu vị. Người hộ vệ lớn tuổi lắc đầu, không tán gẫu nữa mà bàn về chính sự: "Lão gia nhà ta thỉnh ngươi đi qua."

Hướng Cù Nhiêm cũng ném nốt phần rượu còn lại cho đám lưu dân khất cái kia, rồi đứng dậy đi theo người hộ vệ trong tiếng hoan hô, cảm tạ của mọi người bước đến đoàn xe phía trước cách đó không xa.

Người trong đoàn xe đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đám nữ quyến cũng xuống xe, ngồi bên trong mấy tấm màn được những hộ vệ kéo ra che chở. Khi nhìn thấy Hướng Cù Nhiêm thì ở sau màn hi hi ha ha chỉ chỉ trỏ trỏ, người trẻ tuổi kia hô lên vài tiếng với các nàng, khiến cho bọn họ xôn xao bật cười, mà lão giả ngồi uống trà bên bàn nhỏ kê trên mặt đất cũng cười, không hề trách cứ đối phương ngông cuồng.

"Hướng tiểu ca à, ngồi xuống uống trà đi." Ông nói, sau đó nhìn người trẻ tuổi ăn mặc đơn giản, trên người còn dính vài vết rượu thịt ngồi xuống đối diện, không cần ông phải động tay, người kia thong dong thuần thục phân trà, pha trà, châm trà.

Du hiệp này, trong th.ô tục có ưu nhã, trong ưu nhã có ngông nghênh không kiềm chế được, lão giả khẽ mỉm cười.

"Sao mọi người lại không vào thành?" Hường Cú Nhiễm chủ động gợi đề tài: "Có phải là thân thích không thu lưu đúng không?"

Hắn hạ giọng vừa nói vừa giơ tay.

"Muốn gây hấn trả thù, không giết người chỉ cần 3 miếng thịt thôi."

Lão giả cười ha ha, túm lấy bàn tay kia ấn xuống: "Lúc trước, chúng ta giấu giếm tiểu ca, đến đây không phải để nương nhờ họ hàng, mà là ta có sản nghiệp ở đây."

Đã là nhà mình thì đương nhiên muốn ở thì ở rồi, Hướng Cù Nhiêm ồ một tiếng nâng chén trà uống một hơi cạn sạch, không tỏ ra kinh ngạc, cảm thán hay hâm mộ gì, cũng không phẫn nộ, khinh thường khi đối phương lừa gạt mình.

"Ta thay đổi chủ ý rồi, ta tính đi Lân Châu." Lão giả chủ động nói. "Rối loạn không thể kết thúc trong ngày một ngày hai được, ta mà không chuẩn bị sớm thì chỉ dựa vào những gia nghiệp này không thể mưu cầu bình an được, như vậy cũng chỉ có thể tìm kiếm nơi nào đảm bảo mà thôi."

Nói tới đây ông thở dài.

"Ai có thể nghĩ đến việc chuẩn bị cho loạn thế đâu."

Nói xong câu này, ông nhìn vị du hiệp ngồi đối diện lộ ra một nụ cười tươi đẹp, tựa như sung sướng lại tựa như đắc ý, còn thêm một chút dịu dàng, như đang ngồi thưởng đông nhớ tới hoa nở mùa xuân.

Lão giả nhìn thấu tâm can người trẻ tuổi, tò mò dò hỏi: "Tiểu ca đã gặp qua hay quen biết người như vậy ư? Là người phương nào vậy? Lúc này ra sao rồi?"

Hướng Cù Nhiêm không phủ nhận, dứt khoát nhanh nhẹn nói: "Không nói cho ông đâu."

Lão giả ngạc nhiên, bật cười.

Hướng Cù Nhiêm lại chủ động nhắc đến đề tài lúc trước: "Vậy ta sẽ không hộ tống mọi người đi Lân Châu, ta không tính qua bên đó, ta chỉ làm buôn bán ở bên này thôi."

Lão giả thu lại nụ cười, trịnh trọng nói: "Hướng tiểu ca, ta đây là muốn mời ngươi cùng đi Lân Châu, đương nhiên tiền hộ tống ta sẽ ra, ta cảm thấy tiểu ca là một người phi thường, hẳn nên đi Lân Châu xông xáo một phen."

Hướng Cù Nhiêm tựa như có suy nghĩ: "Lân Châu à?"

"Hiện tại Lân Châu trăm phế đãi hưng (nhiều việc chờ hoàn thành), tân đế khao khát nhân tài." Lão giả nói. "Hướng tiểu ca thân thủ phi phàm, tính tình cao khiết sái nhiên, tới đó tất nhiên có một phen sự nghiệp, đất trời bên kia rộng lớn hơn bên này rất nhiều."

Hướng Cù Nhiêm không nói gì.

Lão giả quan sát người đối diện: "Ta không cho rằng ngươi là một chú cá nhỏ chỉ nguyện an cư nơi nước cạn."

Hướng Cù Nhiêm cười to: "Đương nhiên đã là đại trượng phu ở đời luôn mưu cầu cá vượt Long môn, nổi tiếng thiên hạ."

Lão giả gật đầu: "Cho nên ngươi nên đi tới Lân Châu, ta biết nơi đó xa xôi, Hướng tiểu ca lại không có tiền, ta bằng lòng thuê ngươi làm hộ vệ."

Cảm động không? Chỉ là béo nước gặp nhau nhưng lại có thể tương trợ như vậy, không hề mưu cầu gì, cũng vì hắn là một nhân tài, ơn huệ tri ngộ này, bước tiếp theo nên cảm kích nói lời cảm tạ đúng không. Vị hộ vệ trung niên đứng bên cạnh nhìn về phía chàng du hiệp đang ngồi kia, nhưng không hề thấy sự kích động hay vui mừng gì từ khuôn mặt đối phương.

Hướng Cù Nhiêm khều được chút vụn thịt từ trong kẽ răng, lắc đầu: "Ta đã nói rồi, ta chỉ làm hộ vệ trên đoạn đường này, ta sẽ không đi xa hơn."

"Hướng tiểu ca, hiện tại ở Lân Châu đang có tình trạng này." Lão giả ngồi xếp bằng khẽ nghiêng người về phía trước, châm trà cho đối phương. "Khi ra khỏi kinh thành, có rất nhiều quan viên không thể theo kịp, bệ hạ ban hành mệnh lệnh mới đó là thượng quan không ở, chức quan có thể giữ lại."

Hướng Cù Nhiêm ồ một tiếng: "Không tồi, người cũ từ ngàn dặm xa xôi theo tới xứng đáng được trọng dụng."

Lão giả nói: "Con trai cả nhà ta cũng ở trong đó, vốn dĩ ta cho rằng không có cơ hội thăng chức, nhưng giờ lại có."

Người thanh niên chắp tay với lão giả: "Chúc mừng lão trượng, quả nhiên người xưa có câu phúc họa tương y."

Lão giả nhìn hắn, dứt khoát nói rõ: "Ta sẽ bảo con trai mình tiến cử ngươi, hiện giờ rất nhiều nghĩa sĩ tham gia quân ngũ, theo tân đế đánh tan An tặc bình định thiên hạ, điều này có thể nói là tòng long chi công." Ông vỗ vỗ tay Hướng Cù Nhiêm. "Hướng tiểu ca, chẳng lẽ ngươi không muốn có một phen công lao sự nghiệp hay sao? Giống như tên của mình vậy."

Biểu tình Hướng Cù Nhiêm mang chút khao khát: "Đương nhiên ta muốn có một phen công lao sự nghiệp." Rồi lại cười kiêu căng. "Ồ, sai rồi, đương nhiên ta sẽ có một phen công lao sự nghiệp."

Lão giả bật cười, muốn cùng bắt tay với người thanh niên kia, nhưng đối phương đã thu tay lại, buông chén trà xuống, đứng lên.

"Nhưng hiện tại ta có một việc chưa làm xong, cho nên không thể đi Lân Châu." Hắn nói. "Đa tạ ý tốt của lão trượng."

Lão giả ngạc nhiên, ông thấy được người trẻ tuổi này không phải dục nghênh hoàn cự (giả bộ), mà có một đôi mắt thấu triệt sáng ngời, đây là lời nói thật tình.

"Ngươi, có chuyện gì mà không thể buông được? Trước tiên kiến công lập nghiệp đi, tiếp đó thì làm chuyện gì cũng dễ làm hơn." Lão giả lại nói.

Hướng Cù Nhiêm lắc đầu: "Không thể, ta đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình."

Thì ra vậy, du hiệp thờ phụng việc một lời nói một gói vàng, nhưng đó không phải chỉ là từ thời cổ thôi sao? Du hiệp, hiệp khách dường như sắp tuyệt tích rồi, hơn nữa tuy đang ở thời điểm khó khăn nhưng đây cũng là cơ hội để kiến công lập nghiệp....

"Chuyện đó rất khó hoàn thành à?" Lão giả hỏi.

Hướng Cù Nhiêm suy nghĩ, đã là lần thứ hai ám sát Hạng Vân, người kia sẽ đề phòng cực kỳ chặt chẽ, vì vậy có thể biết tiếp theo khó khăn như thế nào.

Muốn giết một kẻ thời thời khắc khắc phòng bị, hơn nữa còn là người có đủ năng lực để phòng bị quả là rất khó.

"Nếu cả đời không thể hoàn thành thì sao?" Lão giả lại hỏi.

Người thanh niên bật cười ha ha: "Vậy thì làm cả đời." Hắn chắp tay thi lễ với lão giả, còn hô lên tựa như chào hỏi với đám nữ quyến vẫn luôn nhướng mày nhìn về phía này.

Sau đó, hắn xoay người bước nhanh, bỏ lại lão giả đang kinh ngạc và đám nữ quyến vui cười ở phía sau.

Nhìn thấy Hướng Cù Nhiêm trở về, đám lưu dân khất cái chiếm cứ cửa thành nhiệt tình chào đón, nhường nơi có ánh nắng ấm áp nhất cho hắn, trên đó còn trải một lớp cỏ khô.

"Tiểu gia, lại có người mời ngài làm hộ vệ à?" Có khất cái tò mò hỏi, rồi đánh giá đôi tay trống trơn của người kia, thấy chút tiếc nuối, sao không mang chút rượu thịt về nha.

Kẻ vừa mới ưu nhã ngồi uống trà dưới tàng cây với lão giả, giờ không thèm để ý ngồi giữa đám khất cái, sờ sờ khuôn cằm anh tuấn: "Ta quá ưu tú, luôn có người khóc la muốn dìu dắt ta đấy, thật khiến người phiền não."

Đám người khất cái bật cười hi hi ha ha, ồn ào khen tặng, nơi cửa thành người tới kẻ lui, xe ra xe vào lại càng thêm ầm ĩ tấp nập.

...

...

Cửa thành Kiếm Nam đạo cũng có người đến người đi, binh mã không ngừng nghỉ, cho nên khi có một đội quan binh vây quanh một người cưỡi ngựa thì dân chúng chỉ né tránh theo thói quen, không chú ý nhiều, nhưng phía sau đội binh mã lại vang lên tiếng la uyển chuyển du dương.

Tiếng la này đến cùng với vó ngựa, một người đàn ông mặc áo bào trắng trên đầu cài đai ngọc bay bay chạy tới.

Khóe mắt người kia vựng nhiễm một chút ửng hồng, phảng phất như cánh hoa đào bay xuống ngày xuân, trên cánh hoa xinh đẹp ấy còn vương vài giọt nước mưa lấp lánh lướt qua: "Tam lão gia ơi, ngài không thể đi á!"

Tiếng khóc tiếng kêu này khiến con ngựa dưới thân Lý Phụng Diệu rùng mình, đột nhiên phát ra tiếng hí vang rồi chạy nhanh ra khỏi cửa thành.

Lý Phụng Diệu hoảng sợ, cuống quít ghìm ngựa.

Con ngựa này làm sao thế? Chạy nhanh như vậy làm gì! Hắn chỉ làm bộ mà thôi! Không phải thật sự muốn xuất binh thân chinh á!

...

...

- ----------

Đọc truyện chữ Full